Bác sĩ đưa ra hai phương án, một là hôm nay nằm viện một đêm để theo dõi tình trạng vết thương, nếu không có vấn đề thì sẽ xuất viện vào hôm sau, tự thay thuốc ở nhà.
Cái thứ hai là ở bệnh viện cho đến khi nào tháo chỉ, tiết kiệm công sức.
Thu Diệc Diệu chọn ngay phương án đầu tiên.
Để cho cậu ở lại bệnh viện vừa ngột ngạt vừa nhàm chán này thì chẳng khác nào muốn lấy mạng của cậu.
Nếu có thể, cậu còn hận không xuất viện về nhà ngay lập tức.
Nhưng ngẫm lại thì Khương Nặc chắc chắn sẽ không đồng ý, vậy nên đành phải tạm thời nhún nhường trước sự đe doạ của hắn thôi.
Khương Nặc đối với việc Thu Diệc Diệu chọn phương án thứ nhất thật ra cũng không có ý kiến gì, sau khi khách sáo tiễn bác sĩ kiểm tra phòng đi khỏi thì hầu hạ cậu rửa mặt rồi lên giường đi ngủ.
Trong bệnh viện có cung cấp những đồ dùng vệ sinh cá nhân qua đêm các loại.
Thu Diệc Diệu đứng ở trong toilet riêng của phòng bệnh, Khương Nặc nhìn chằm chằm cậu đánh răng xong, sau đó lại vắt khô khăn muốn lau mặt cho cậu, tận tâm tận lực, phục vụ chu đáo như một bảo mẫu.
Tuy rằng Thu Diệc Diệu được sinh ra ở gia đình có điều kiện, nhưng từ trước tới nay chưa từng nhận được sự phục vụ như thế này, từ việc đưa tay hay há miệng gì đó, tuy rằng chẳng có khí phách gì cả - nhưng mà quá là sung sướng!
Lúc Khương Nặc lau mặt cho Thu Diệc Diệu, trông thấy người ở trước mắt bình thường tràn ngập khuynh hướng xấu xa, chống đối xã hội, mọc đầy gai trên người, bây giờ khoé miệng lại hơi cong lên, dáng vẻ hài lòng và lười biếng hưởng thụ thì hiểu ngay trong đầu người này đang nghĩ cái gì.
"Giơ tay."
Thu Diệc Diệu giơ cánh tay lên.
"Bên cạnh."
Thu Diệc Diệu nghiêng cổ.
"Xoay người."
Thu Diệc Diệu xoay một vòng.
"Cởi quần."
Thu Diệc Diệu...!ớ?
Cách thức tại sao lại không đúng rồi?
Thu Diệc Diệu trừng mắt.
Khương Nặc cúi người, nhẹ giọng nói ở bên tai của Thu Diệc Diệu, "Người ta đã nói sẽ đối xử tốt với anh rồi.
Có muốn...!lúc đi tiểu em cũng đỡ cho anh không?"
"** cả lò nhà cậu Khương Nặc!" Thu Diệc Diệu đẩy cái tên mang tư tưởng xấu xa này đi khuất, nghiến răng nghiến lợi nhưng tai lại không tự giác mà đỏ ửng lên.
Tâm tư hoảng loạn quả nhiên là lộ ra rõ ràng, chẳng có một chút dáng vẻ điên ngầu đẹp trai thường này của một trùm trường gì cả.
Khương Nặc cười bảo, "Được, không trêu cậu nữa, lau mặt xong rồi tự đi tiểu đi."
Nói rồi trở ra khỏi phòng vệ sinh.
Thu Diệc Diệu giơ một chân lên đạp vào cửa, mạnh miệng vào giây phút cuối cùng, "Cậu ý thức một chút đi nha, tiện tay đóng cửa vào!"
Thu Diệc Diệu nằm ở trên giường bệnh trắng muốt, mở mắt nhìn lên trần nhà trắng tinh.
Nơi cánh tay khâu chỉ, thuốc mê đang dần mất đi hiệu lực truyền đến cảm giác mơ hồ đau đớn khiến cho cậu không hề dễ chịu.
Không ngủ được.
Mỗi lần lăn qua lật lại cậu đều phải chú ý để mình không đè lên cánh tay, ngủ cũng không được tự nhiên.
Hơn nữa giường bệnh này khác một trời một vực so với đệm cao su ở nhà cậu, cậu vốn dĩ đã hơi không quen giường mà còn mang theo đau đớn nên lại càng ngủ không được.
Khương Nặc yên lặng nằm ở sô pha bên cạnh giường bệnh, cái sô pha này mở ra là giường, gấp lại sẽ là sô pha nhưng chắc chắn so với giường thật thì không thoải mái hơn nhiều.
Chịu tra tấn không chỉ có một mình cậu.
Cậu có thể cảm giác được Khuơng Nặc cũng chưa ngủ, vì thế mới trở mình xoay sang hướng của hắn, dùng giọng gió hỏi, "Cậu ngủ rồi sao?"
"Chưa." Khương Nặc nghiêng đầu.
Thu Diệc Diệu: "Cậu có lạnh không?"
Trên người cậu có một cái chăn rất dày nhưng bên bệnh viện chỉ chu cấp cho người chăm một tấm chăn mỏng rất thảm.
"Cậu lạnh sao?" Khương Nặc hỏi ngược lại.
"Tớ đang hỏi cậu mà." Thu Diệc Diệu nói, mỗi lần đều như vậy, khi cậu hỏi Khương Nặc vấn đề gì thì Khương Nặc đều không trả lời mà hỏi ngược lại cậu.
"Có hơi." Hắn đáp.
"Vậy cậu lên giường của tớ đi." Thu Diệc Diệu dùng tay không bị thương để vỗ vỗ lên giường.
Khương Nặc do dự một chút thì đồng ý.
Xuất phát từ tư tâm hắn cũng muốn ở gần Thu Diệc Diệu thêm một chút.
Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương hắn mới có cảm giác an toàn.
Trước đó hắn nằm ở sô pha ngủ không được cũng chẳng phải bởi vì lạnh, mà là vì vừa nhắm mắt thì những chuyện kinh động xảy ra đêm nay lại hiện ra trước mắt hắn.
Nửa cánh tay đẫm máu, còn xa hơn chút nữa là cái chết của mẹ hắn.
Chỉ có xác nhận Thu Diệc Diệu còn sống, trên người vẫn còn toả ra dạt dào hơi thở của sinh mệnh hắn mới có thể an tâm.
Vốn dĩ hắn đang mặc áo để ngủ trên ghế sô pha, hắn cởi ra áo khoác, lập tức chui ngay vào ổ chăn của Thu Diệc Diệu.
Giuờng ở bệnh viện là giường đơn, thân hình cao lớn của hai nam sinh cấp ba càng làm cho nó có vẻ hẹp, hai người phải dán chặt vào nhau mới có thể không bị ngã xuống.
Lưng của Thu Diệc Diệu tựa vào Khương Nặc, đôi tay của hắn duỗi ra ôm lấy vòng eo thon của cậu.
"Chật lắm không?" Khương Nặc hỏi.
"À, cũng được." Thu Diệc Diệu đáp, "Như thế này ấm lắm."
"Ừ, ngủ đi."
Tiếng nói của Khương Nặc mềm nhẹ như tiếng hát ru, vừa rồi Thu Diệc Diệu còn lăn qua lộn lại, lúc này thoáng chốc đã mệt mỏi, khép đôi mắt nhẹ nhàng chúc một câu ngủ ngon.
Bóng đêm nặng nề, gió thu cuối mùa thổi qua những hàng cây lá rụng.
Bệnh viện mà bọn họ vừa mới đi qua, ở nơi cấp cứu vẫn liên tục có những người đến người đi, nhưng khu nằm viện có một căn phòng, trong phòng bệnh có hai thiếu niên ôm nhau tiến vào mộng đẹp.
Việc kiểm tra vào ngày tiếp theo rất thuận lợi, buổi sáng sau khi được đưa một lọ thuốc chống viêm thì bác sĩ đồng ý để cho bọn họ xuất viện về nhà, chỉ dặn dò là vết thương không được dính nước.
Vì thế buổi trưa hai người bắt đầu thu dọn đồ đạc để chuẩn bị xuất viện.
Chỉ là lúc này lại nhận được điện thoại của Trần Gia Huy.
Thuận tay mở loa ngoài, vừa bắt máy Thu Diệc Diệu đã bị âm thanh nức nở ở đầu dây bên kia làm cho sợ.
"Thu Thu ơi, hức ư ư..." Trần Gia Huy còn chưa có nói cái gì đã bắt đầu khóc.
Khương Nặc đang thu dọn cũng phải ngừng lại để nhìn sang bên này.
Thu Diệc Diệu cho hắn một vẻ mặt rằng chính cậu cũng không biết là làm sao, "Bé cưng à, cậu đừng khóc, cậu từ từ nói đi nào, có phải là tên nhóc Từ Thành kia lại bắt nạt cậu không? Đừng sợ, giúp cậu đánh cậu ta nha?"
Trần Gia Huy: "Không có...!không phải cậu ấy...!Thu Thu, cậu, cậu không có đến trường, có phải là cậu bị thương vì tớ không...!hức hu hu..."
Thu Diệc Diệu vội vàng đáp, "Không có, không phải, tớ chỉ đi khám bệnh cùng với Khương Nặc nên mới bị ngã thôi.
Bây giờ tớ thật sự rất khỏe, đang chuẩn bị xuất viện nữa đây, còn có một tuần không cần phải đi học kia mà, hạnh phúc đến thế nào thì miễn bàn tới đấy nhé."
Thu Diệc Diệu nói xong lời này, phát hiện Khương Nặc đang nhướng mày nhìn cậu nên lại tuôn mồ hôi đầy đầu, dùng ánh mắt ý muốn bảo với hắn rằng: Không phải như thế đâu, tớ nói bừa thôi, tớ yêu học tập lắm!
Khương Nặc cảm thấy dáng vẻ hoảng loạn khi phải ứng phó với cả hai bên của Thu Diệc Diệu đáng yêu vô cùng, vậy nên mới mỉm cười nhéo nhéo mặt của cậu.
Thu Diệc Diệu đánh lên cái móng heo kia để hắn buông ra, nghiêm túc ra hiệu: Tớ đang nói chuyện đàng hoàng đấy!
Trần Gia Huy ở đầu dây bên kia vẫn khóc nghe thương tâm cực kỳ, "Thu Thu, cậu đừng gạt tớ nữa, chuyện này đã truyền ra khắp trường rồi...!Ngày hôm qua có người nhìn thấy cậu và Khương ca bị côn đồ chặn đường, còn nói là nửa cánh tay của cậu đều là máu, hu hu..."
Mi tâm của Thu Diệc Diệu hơi cau lại, không ngờ hôm qua chỉ có chút thời gian như thế vậy mà vẫn bị người khác nhìn thấy.
"Gia Huy, cậu đừng khóc mà, cậu nghe tớ nói này, chuyện này không liên quan gì đến cậu hết, ngày hôm qua chỉ là trùng hợp thôi, là Lưu Dũng tìm tớ để báo thù chuyện cướp bạn gái gì đó.
Sớm muộn gì cũng sẽ tới một lần, xảy ra vào ngày hôm qua thì đã xem như là may mắn rồi." Bởi vì ngày hôm qua còn có Khương Nặc ở bên cạnh, nếu không có hắn ở đấy thì một mình cậu chắc chắn sẽ không ra khỏi được con hẻm nhỏ đó.
"Ôi...!lại là cái tên khốn kiếp Lưu Dũng! Thu Thu, bây giờ cậu thế nào rồi? Tớ đến bệnh viện tìm cậu nha?" Trần Gia Huy cuối cùng cũng lấy lại được một chút lý trí.
"Cậu đừng tới, bây giờ tớ xuất viện ngay đây, thật sự không có sao mà, hơn nữa Khương Nặc cũng đang ở đây."
"À..." Trần Gia Huy nghe được Khương Nặc đang ở đó nên cậu cũng yên tâm, "Vậy buổi tối tớ tới nhà thăm cậu nha?"
"Ừ, được."
Ngắt điện thoại, Thu Diệc Diệu thở dài, "Không ngờ chuyện tối hôm qua nhanh như vậy đã bị truyền ra ngoài rồi."
Vừa nãy lúc Thu Diệc Diệu nhận cuộc gọi, Khương Nặc cũng đã lấy điện thoại mở diễn đàn của trường học để kiểm tra, giờ phút này quả thật đã có tin tức, "Bài đăng ở trên diễn đàn sắp nhiều đến mức che trời lấp đất rồi."
"Cho tớ xem với."
Thu Diệc Diệu lấy điện thoại của Khương Nặc về để xem, nhìn vào diễn đàn.
Diễn đàn của trường học dường như đã bị tin tức của hai người bọn họ chiếm đầy, Thu Diệc Diệu chọn bừa vào một bài viết.
Lầu 1: Bạo quá! Hai học sinh kỳ cựu của trường Nam Trung đi đường thì gặp côn đồ còn bị thương rất nghiêm trọng! [hình ảnh.jpg]
Phía dưới kéo theo một chuỗi hình ảnh dài, Thu Diệc Diệu nhấn mở một tấm, là cảnh tượng khi bọn họ ở trong hẻm nhỏ tối tăm mãi cho tới khi hai người đều chạy ra bên ngoài.
Đồng phục của Thu Diệc Diệu dính đầy máu, ảnh chụp khi đứng ở ven đường bắt xe cũng có.
Đây là kỹ thuật chụp ảnh của paparazzi nào vậy!
Lầu 2: Trời ơi, trông có vẻ là Diệu ca bị thương nghiêm trọng lắm!
Lầu 3: Đây là thứ ảnh chụp hành động đẹp mắt gì vậy
Lầu 4: Đồng ý với lầu trên, ông Thiên Vương có tới cũng không thể ngăn cản được cái khí chất này
Lầu 5: Mấy người đang nói cái gì vậy, người ta bị thương rồi, đối phương còn là xã hội đen đấy, nghe nói những người đó đến mạng cũng không cần đâu!
Lầu 6: Đây là ai làm vậy? Ra tay cũng tàn nhẫn quá
...
Lầu 15: Nghe nói là Lưu Dũng của lớp 9 hôm nay cũng không có đi học, chính xác là cái tên Lưu Dũng cặn bã kia đã bắt nạt hai anh nhà tôi!
Lầu 16: Tôi ở lớp 9 đây, xác nhận là Lưu Dũng quả thật không có đi học hôm nay
Lầu 17: Lưu Dũng không đi học không phải là chuyện thường ngày hay sao? Mọi người đừng tuỳ tiện chụp mũ lên đầu người khác
...
Lầu 38: Tôi đã điều chỉnh độ sáng và độ phân giải rồi, mọi người vui lòng xem hình ảnh để phá án, đây chính là Lưu Dũng [hình ảnh.jpg]
Bức này là một trong những bức ảnh đánh nhau được chủ lầu chụp trong hẻm nhỏ, nhưng nó đã được điều chỉnh độ sáng và phóng to ra, có thể nhìn thấy gương mặt của Lưu Dũng rất rõ ràng.
Lầu 39:!!
Lầu 40: Tôi đệt, tôi biết ngay lại là cái tên Lưu Dũng cặn bã này mà!
Lầu 41: Ai có thể quản lý cậu ta được không, cậu ta ở trong trường cũng rất vô kỷ luật!
Lầu 42: Lầu trên à, cậu cho rằng thầy cô không biết chuyện của cậu ta sao? Nhưng Lưu Dũng quen biết với những tên chuyên đi gây rối xã hội, thầy cô giáo cũng sợ bị cậu ta gây phiền phức thôi.
...
Lầu 56: Tôi chen vào một câu nhé, tuy là vậy nhưng mà, ánh mắt Khương ca nhìn Diệu ca thật là dịu dàng, bọn họ có lẽ là thật nhỉ?
Lầu 57: Tôi là cái cây bên cạnh đó, tôi làm chứng họ là thật!
Lầu 58: Tôi là đồng phục học sinh của Diệu ca, tôi làm chứng rằng bọn họ là thật!
Lầu 59: Tôi là...!chờ đã, mọi người nhìn kỹ đi, bọn họ không phải đang nắm tay ư?
Lầu 60: Lầu trên tinh mắt quá, tôi đã nhìn kỹ một cách nghiêm túc rồi, tuy rằng hầu hết đều bị che nhưng mà hoài nghi quá có lý nên tôi đã khoanh tròn chỗ mà bọn họ nắm tay nhau đây này [hình ảnh.jpg]
Lầu 61: Aaaaaaaa! Meme con chồn đất gào ầm lên!!!
Lầu 62: Trí tưởng tượng của các nữ sinh này cũng mạnh mẽ thật, cả hai đều là A thế này, như vậy thì chắc đang hẹn hò rồi đấy ha!
Lầu 63: Đều đã nói bao nhiêu lần rồi, đây là trò chơi, trò chơi thôi!
Lầu 64: Hai lầu trên đúng là mấy cái tên thẳng đến chết, hai người cùng chờ xem đi, chờ để xem ai bị vả mặt.
...
Chủ đề càng ngày càng lệch lạc, tình huống càng lúc càng không đúng nữa.
Sau đó các nữ sinh đã bắt đầu suy nghĩ kịch bản, đại ý là hai người ở kiếp trước lâm vào cảnh ngược luyến tình thâm.
Kiếp trước Thu Diệc Diệu vào lúc này bị Lưu Dũng kéo theo một đám lưu manh đánh chết, Khương Nặc yêu thầm nhưng vẫn luôn không thổ lộ, ân hận sâu sắc nên tính cách trở nên lạnh lùng quái gở.
Trời cao cho hắn một cơ hội nữa để quay trở lại kiếp này, vì thế Khương Nặc mới bắt đầu chủ động đánh cược trò "Đừng giả vờ yêu đương", tạo ra một cơ hội để tiếp cận Thu Diệc Diệu, ở bên cạnh Thu Diệc Diệu trong lần ẩu đả này, xoay chuyển đi cái chết của cậu.
Thu Diệc Diệu bật cười lắc đầu, trả lại điện thoại cho Khương Nặc
Có thể nói là bọn họ đã đoán đúng được một nửa.
Nghi ngờ cũng hợp lý, những cô gái này đúng là thám tử trời sinh, bức ảnh kia quả thật hai người đã nắm tay nhau.
Lúc ấy xuất phát từ việc nhất định phải chạy trốn, trong lòng của bọn họ chỉ có ý định nhanh chóng cùng người ở bên cạnh mình chạy đi, ai cũng không muốn bỏ rơi người kia, khẩn trương và sốt ruột nên cậu chỉ nghĩ đến việc dắt đối phương chạy nhanh hơn một chút.
Khi đã chạy ra con đường an toàn rồi, trong lòng chỉ còn lại sự may mắn vì đã sống sót sau tai nạn, đôi tay cứ như vậy mà không hề buông nhau ra.
Tuyệt đối không phải là tâm lý yêu đương, Thu Diệc Diệu nghĩ, các cô ấy không hiểu rồi.
Khương Nặc nhận điện thoại về nên cũng nhìn thấy bài đăng này, xem đến nỗi khoé mắt mang theo một tầng ý cười nhẹ nhàng.
Ánh nắng ở bên trong phòng bệnh rất tốt, Thu Diệc Diệu đột nhiên phát hiện thời gian trước vẫn còn mưa dầm triền miên, hôm nay lại xuất hiện một ít nắng của mặt trời.
Ánh dương phả lên tấm lưng của Khương Nặc, ngọn tóc cũng mang theo nét vàng rực rỡ.
Người này đúng thật là rất đẹp trai, mặt mày, ngọn tóc, nơi nào cũng đều đẹp.
Thu Diệc Diệu đang thất thần suy nghĩ thì một câu của Khương Nặc đã kéo cậu quay trở về, "Đánh giá một chút đi?"
"Hả? À, tớ cảm thấy cũng may là có người bắt gặp chuyện hôm qua mà còn chụp được lại, lần này chúng ta đã có chứng cứ rồi.
Vốn còn nghĩ là chúng ta không có bằng chứng thì cũng không thể làm được gì Lưu Dũng, nhưng hiện tại xem ra người phải sợ hãi là Lưu Dũng.
Đúng rồi, cậu mau mau lưu ảnh lại đi."
"Lưu rồi." Khương Nặc ngừng một chút, "Nhưng ý tớ nói là, cậu đánh giá kịch bản mà các cô ấy viết đi."
Thu Diệc Diệu đáp, "..
hành văn không tệ, còn lại thì đúng là nhảm nhí."
Khương Nặc nở một nụ cười thâm thuý.
"Ngược lại thì tớ cảm thấy, viết khá tốt.".