Nếu Còn Không Chịu Thua Thì Cậu Cong Thật Đấy

Chương 37: 37: Ngạc Nhiên





Về nhà là chuyện Khương Nặc không muốn đối diện nhất, đặc biệt là khi Khương Phong Hoa đang ở đây.
Vì vậy vào mỗi cuối tuần hắn đều sẽ cố gắng kéo dài thời gian về nhà, mặc kệ là ở lại trường làm bài tập cũng được, giúp thầy cô cũng thế, so với về nhà sẽ tốt hơn.
Hôm nay thứ sáu tan trường, vừa vào cửa Khương Nặc đã ngửi thấy ngay một mùi hôi thối bốc lên.
Chỉ thấy đầy đất đều là những chai bia rỗng cùng với đầu thuốc lá, một bàn lộn xộn những hộp cơm, nước canh đã nổi một tầng dầu thải thật dày lên trên mặt, màu xanh màu đỏ, là cái gì cũng không thể phân biệt được.

Rèm cửa sổ bị kéo mạnh xuống, chen chúc trong căn phòng với ánh sáng mờ nhạt.

Ngược lại, vừa bật đèn thì phát hiện ở trên sô pha có ngổn ngang mấy người đàn ông trung niên đầu bù tóc rối đang ngủ ngáy.
Giống như những con chuột dơ bẩn chui rúc trong một ngôi nhà hệt như mương nước bẩn thỉu, tối tăm.
Mà chủ nhân của căn nhà này, Khương Phong Hoa đang ở trong phòng của mình ngáy đến rung trời.
Sắc mặt của Khương Nặc trầm xuống, đi thẳng tới sô pha.
Hắn dùng sức túm một tên gầy ở trên ghế, lại sút một cái vào tên béo.

Những người này đều đang mơ ngủ không biết đã xảy ra chuyện gì, còn nghĩ rằng bị cảnh sát tới điều tra đánh bạc, sợ tới mức giật mình.
"Ai da ai da, nhẹ một chút đi, đau quá! Tôi biết mình sai rồi! Đồng chí cảnh sát tha mạng! Đồng chí cảnh sát tha mạng!" Người gầy tỉnh dậy từ trong giấc ngủ bị Khương Nặc túm lấy ném sang bên cạnh cửa, sợ đến nỗi tè ra quần.
Tên mập kia cũng "a a" kêu loạn vài tiếng, sau khi chăm chú nhìn mới phát hiện người ở trước mặt không phải là cảnh sát mà là một đứa đang mặc đồng phục học sinh, mơ ngủ tan đi, tự tin cũng dâng lên, "Mày...!mẹ nó mày là thằng nào!"
"Mẹ kiếp, ông còn hỏi tôi? Tôi hỏi ông đang làm gì trong nhà của tôi!" Khí thế của Khương Nặc so với ông ta nhiều hơn hẳn, một chân đạp tên mập, tên mập mạp tròn vo kia mông kêu "rầm" một tiếng rồi ngồi hẳn ở trên mặt đất.
"Ây, người anh em nhỏ, đừng kích động, con là con trai của anh Hoa phải không? Ầy, chú phải nói, nghe anh Hoa bảo là có một đứa con trai bản lĩnh rất lớn, hôm nay mới gặp, vẻ ngoài cũng tuấn tú lắm đó!" Không biết bên kia từ khi nào có thêm một cái đầu húi cua vừa mới tỉnh ngủ, muốn đảm nhiệm việc giảng hoà, nhưng vì khí thế của Khương Nặc nên chỉ dám đứng ở xa xa, không dám đi lại đây.
"Cút mẹ nó hết ra ngoài cho tôi!" Lời nói của Khương Nặc trầm thấp hệt như mãnh hổ hung ác phát ra uy hiếp.
Nhưng mấy người này lại đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích.
Khương Nặc thấy bọn họ không cử động, hắn giết gà doạ khỉ, gương mặt vô cảm đá tên gầy ở gần nhất một cước ra khỏi cửa.

Tên gầy ngã trên mặt đất, xương cốt đập vào sàn xi măng cứng rắn mà "Ai ui" một tiếng, nghe như là đau đến mức không chịu nổi.
Khương Nặc chậm rãi ngoái đầu nhìn chằm chằm vào những người còn lại, hệt như tình tiết hành động được làm chậm trong điện ảnh, ý muốn bảo nếu còn không đi thì tiếp theo sẽ đến lượt các ông đấy.
Những người này ai cũng đều còn có mắt để thấy, biết bản thân đánh không lại thằng oắt con này nên lập tức nhặt mấy bộ quần áo của mình, lăn lộn tranh nhau chen ra khỏi cửa.
Dọn dẹp xong đám người không quen biết kia, Khương Nặc đóng sầm cửa lại, "phanh" một tiếng mở bức màn và cửa sổ ra.
Gió lạnh vù vù tiến vào mới thổi tan đi được cái mùi hôi thối dày đặc ở bên trong.


Hắn lập tức dùng một chân đá văng cửa phòng của Khương Phong Hoa, Khương Phong Hoa đang ngủ say ở bên trong lại bị âm thanh đá cửa doạ cho tỉnh, thấy người đến là Khương Nặc nên hoảng sợ cố gắng lấy lại bình tĩnh.
"Thế nào? Nghĩ là cảnh sát à? Cho rằng tụ tập đánh bạc nên bị bế đi cả ổ?" Khương Nặc cười lạnh.
"Không có, không có." Khương Phong Hoa chột dạ đáp, đôi mắt còn nhìn ra bên ngoài.
"Những người đó đều bị tôi đá đi rồi." Khương Nặc cũng xoay đầu nhìn thoáng qua, thản nhiên nói.
"À, à, được..." Trong miệng của Khương Phong Hoa chẳng nhảy ra được bao nhiêu từ trơn tru.
"Chẳng phải đã nói là không được mang đám người này về nhà rồi sao?" Khương Nặc nhìn ánh mắt trốn tránh của Khương Phong Hoa, cảm thấy có chút nực cười.
Người đàn ông này từ khi nghiện cờ bạc cho tới nay thì túi tiền trống rỗng, gương mặt cũng từ từ gầy ốm, tóc tai rối bời không biết đã bao lâu rồi chưa xử lý qua, vẻ mặt suy sụp, hoàn toàn đã không còn nét đẹp trai và tinh thần phấn chấn như khi còn trẻ nữa.
"Ba...! bọn họ...!ngày hôm qua không tìm được chỗ nào thích hợp để ngồi nên mới bảo họ đến nhà của chúng ta..." Khương Phong Hoa ấp a ấp úng nói, cũng không dám nhìn hắn, nghiễm nhiên giống như một đứa trẻ phạm sai lầm.
"Không có lần sau, ông đi dọn dẹp một chút đi, trong một giờ, quét tước sạch sẽ." Khương Nặc giống như một cấp trên ra lệnh, nói xong thì quay người trở về phòng của mình.
Hắn nghe thấy bên ngoài truyền đến động tĩnh sột soạt, hẳn là Khương Phong Hoa đã bắt đầu dọn dẹp rồi.
Khương Phong Hoa không dám không dọn dẹp, bởi vì bây giờ tiền sinh hoạt của ông ta căn bản đều đến từ Khương Nặc.
Khương Nặc làm thêm để có tiền đóng học phí và dùng cho sinh hoạt của mình, còn một ít dư thừa sẽ cho Khương Phong Hoa để ông ta tự lo liệu.
Khương Phong Hoa đã từng đánh cược một trận bạc lớn, ước mơ của ông ta là thông qua đánh bạc mà phất nhanh sau một đêm, cuộc sống mỗi ngày sẽ chỉ ăn chơi hưởng lạc thần tiên.
Nhưng mà dính vào cờ bạc thì đều không có kết cục tốt, sau khi tất cả tài sản đều đã thua sạch, Khương Phong Hoa bị người ta đuổi đánh một thời gian, từ đó về sau mới cải tà quy chính.

Nhưng mỗi ngày cứ thế lang thang khắp nơi, cũng không có đi tìm chuyện gì làm, cứ thích cùng một vài người bạn nghèo khổ giống nhau để chơi đánh bạc hay mạt chược gì đó.
Khương Nặc nhìn không nổi những hành động này, nhưng cũng may là Khương Phong Hoa từng nói rằng mình muốn quyết tâm sửa chữa lỗi lầm, không đánh bạc nữa, chỉ là chơi bài thôi, hắn cũng lười đi quản ông ta.

Bọn họ không có tiền nên hẳn là cũng chẳng cược cái gì.
Ngày hôm sau, khi Khương Nặc chuẩn bị ra cửa để đi dạy thêm thì bên trong nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Cửa phòng của Khương Phong Hoa đóng lại, không biết là đang ở bên trong hay vẫn lại đi ra ngoài tìm hồ bằng cẩu hữu.
Hôm nay là sinh nhật của bản thân, hắn nhớ rõ.

Mười tám tuổi cũng không có cái gì đặc biệt, hắn tự nấu cho mình một bát mì, bỏ thêm hai quả trứng coi đó là bữa sáng, cứ như vậy vội vàng ăn, xem như là đã tổ chức sinh nhật cho bản thân.
Từ trước đến nay đối với sinh nhật hắn không có cảm giác quá nhiều, tuy rằng có thể loáng thoáng mà nhớ lại khi mẹ còn sống, người trong nhà đã tổ chức sinh nhật cho hắn, nhưng bởi vì tuổi còn quá nhỏ và cũng đã trôi qua vài năm nên không còn ấn tượng gì đặc biệt.
Từ sau khi mẹ qua đời, đã không còn có người tổ chức sinh nhật cho hắn nữa.
Thay vì lãng phí thời gian để tổ chức sinh nhật thì không bằng đi tìm nhiều tiền hơn.


Trong tay hắn không có quá nhiều tiền, không có tiền thì sẽ không có cảm giác an toàn.

Nếu như sinh bệnh hoặc là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì tiền giấy sẽ giống như nước ào ào chảy đi.
Dọn dẹp chén đũa xong, Khương Nặc đi đến phòng của Khương Phong Hoa muốn gõ cửa một cái xem ông có ở nhà không, nhưng nghĩ lại, không cần thiết, vẫn là quên đi.
Hắn ra ngoài một mình, cảm thấy mệt mỏi nên xoa xoa huyệt thái dương, đi đến nhà của học sinh phụ đạo.
Trong phòng sách yên tĩnh, học sinh phụ đạo đang viết đề bài mà Khương Nặc soạn ra cho cậu, toàn bộ không gian chỉ có tiếng viết chữ sàn sạt.
Điện thoại ở trong túi quần rung lên một chút.
Khương Nặc lấy điện thoại ra thì thấy là tin nhắn của Thu Diệc Diệu.
Từ khi mối quan hệ với Thu Diệc Diệu trở nên tốt đẹp đến nay, cuối tuần bọn họ sẽ thường xuyên câu được câu không nói chuyện phiếm với nhau trên điện thoại.
Khương Nặc phát hiện tuy rằng Thu Diệc Diệu ở trường học luôn là dáng vẻ chớ ai tới gần, nhưng sau khi quen thuộc thì nói rất nhiều.

Cậu ấy thích chia sẻ những chuyện hàng ngày của mình, ví dụ như tiện tay chụp một ít cảnh đẹp hoặc là nói với hắn là cậu đang ăn gì.
[Thu Diệc Diệu]: OOTD* của hôm nay.
*Outfit Of The Day, trang phục mặc trong ngày.
[Thu Diệc Diệu]: [hình ảnh]
Thu Diệc Diệu gửi sang một tấm ảnh với trang phục mà hôm nay cậu mặc, là chụp ở trước gương soi toàn thân.
Cậu mặc một chiếc áo khoác denim màu đen, trên ngực có tua rua hình dải, cúc áo bằng bạc sáng lấp lánh, bên trong là một chiếc áo sơ mi sọc trắng, bên trên tuỳ ý mở ra hai cúc áo làm cho thị giác cảm thấy phần cổ thêm thon dài.

Tóc rõ ràng lại dùng keo để định hình, so với kiểu tóc ở trường thì hôm nay trông càng thêm vẻ khó kiềm chế cùng với đẹp trai hơn.
[Khương Nặc]: Mặc đẹp trai như thế này là muốn đi ra ngoài hẹn hò?
[Thu Diệc Diệu]: Đúng vậy
[Khương Nặc]: Với ai?
[Thu Diệc Diệu]: Ngoan, chuyện của người lớn thì trẻ con đừng quan tâm nha
[Khương Nặc]: Vậy xin hỏi đi đến đâu mới có thể nhận được một tiểu ca ca* đẹp trai như thế ạ? Tôi cũng muốn hẹn hò với một tiểu ca ca đẹp trai.
*Tiểu ca ca: Thường là do các bé nhỏ, do trẻ con dùng để gọi người con trai lớn hơn mình vài tuổi.
[Thu Diệc Diệu]: Chơi thật hay thách là có thể rút trúng đó
Khương Nặc nhìn điện thoại, vô thức khoé miệng lại cong lên.

Học sinh cấp hai Tiểu Đào đã quen thuộc với Khương Nặc, cậu nhìn sang hắn một cái, trên gương mặt tinh nghịch nở nụ cười xấu xa, "Thầy Khương, dạo gần đây dường như thầy thường xuyên nhìn điện thoại mà cười đó ạ!"
Khương Nặc cất điện thoại đi, "Không có."
"Hoá ra thầy Khương cũng thích xem video hài hước ạ?"
"Tôi không xem."
"Vậy thầy —— đang yêu có phải không ạ?" Nụ cười xấu xa trên mặt của Tiểu Đào quả thật chẳng hề che giấu.
"Không phải, trong vòng mười lăm phút nữa nếu còn chưa làm xong đề bài này thì em chết chắc." Vẻ mặt của Khương Nặc không chút thay đổi.
"Em không sợ đâu nhé." Tiểu Đào lẩm bẩm nói trong miệng, âm lượng không đủ để cho Khương Nặc nghe được, sau đó lại không sợ chết mà bảo, "Thầy Khương ơi, làm xong đề này thầy có thể cho em xem bạn gái của thầy được không ạ?"
"Không thể." Khương Nặc cầm tờ đề thi gõ lên đầu của đứa nhóc một cái.
Một ngày dạy thêm hao phí rất nhiều tinh lực, lần trước đưa cho Tiểu Đào mấy đề bài tương đối khó, hôm nay giảng phải tốn thêm một chút thời gian.

Khi hắn từ nhà tiểu Đào đi ra thì đã hơi trễ, vì thế cơm cũng chưa kịp ăn đã bắt một chiếc taxi, vội vàng đi tới quán bar.
Tuy nói rằng ông chủ quán bar sẽ không bởi vì hắn đến trễ mà trách mắng, nhưng ca sĩ đến trễ chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến hoạt động kinh doanh, hắn cũng không muốn vì chuyện này mà làm phiền anh Ngô.
Khương Nặc quen sắp xếp lịch trình của mình thật kín, như vậy mới có thể không nghĩ tới ngôi nhà rách nát kia cùng với Khương Phong Hoa mê man hồ đồ.
So với Khương Phong Hoa thì kỳ thật làm cho hắn để ý hơn lại là một chuyện khác.
Bởi vì ở trong nhà, tuỳ ý cũng có thể thấy được dấu vết sinh hoạt trước đây của mẹ.
Mẹ...
Hắn nhắm chặt mắt lại, trước khi nỗi đau tràn ra thì kết thúc nó thật sớm.
Khương Nặc vẫn luôn cảm thấy cuộc sống của mình có sự khác biệt.

Ở trường hắn là học sinh xuất sắc của giáo viên, là người mà các bạn học ngưỡng mộ, là sự chú ý của tất cả, là rực rỡ.

Nhưng khi ở nhà, hắn sẽ biến thành một người khác...!thở hổn hển trong đầm lầy, mong cầu được sống, kéo dài hơi thở sắp tàn lụi trong sự bất an.
Nhưng mà dạo gần đây giống như đã có một sự khác biệt.
Thế giới của bản thân hắn có vẻ đã chẳng còn là một khối hắc ám hỗn độn mơ hồ nữa, Thu Diệc Diệu xuất hiện như là ánh sáng, soi tỏ bốn phía xung quanh, giúp hắn xua đuổi đi những con quái vật đang kêu gào.
Hắn đột nhiên nhớ đến ngày đó, khi mà hắn từ chối lời mời cuối tuần ra ngoài chơi của Thu Diệc Diệu, ánh mắt như sao của cậu ảm đạm khiến trái tim của hắn đột nhiên thắt lại.

Rõ ràng cậu mang đến cho hắn cảm giác vui vẻ, bản thân hắn lại có thể tàn nhẫn từ chối người ta như vậy...
Tuy rằng giờ đây mới chỉ không gặp nhau một ngày, hơn nữa ngày mai vẫn có thể cùng nhau học tập, nhưng tại một khắc này đây, Khương Nặc nhìn ngọn đèn của những ngôi nhà bên ngoài cửa sổ xe, hắn đột nhiên có hơi nhớ Thu Diệc Diệu.
Khương Nặc xuống xe taxi, vì vội vàng nên gần như là chạy nhanh vào con hẻm nhỏ, quen thuộc rẽ vài vòng rồi đến quán bar.
Vào tối thứ bảy, như thường lệ có rất nhiều khách ở bên trong quán, ban nhạc trên sân khấu cũng đã vào chỗ.
Ban nhạc này tâm tình cũng rất tuỳ ý, có đôi khi sẽ đến, có đôi khi lại không đến.

Lúc bọn họ đến thì sẽ đệm nhạc cho hắn, bầu không khí ở đây sẽ như củi khô bốc lửa.


Lúc bọn họ không tới thì Khương Nặc chỉ có thể tự mình đệm nhạc, một mình ở trên sân khấu hát một ít tình ca nhẹ nhàng.
Hắn vội vàng đi vào quầy bar chào hỏi trước nụ cười tủm tỉm của anh Ngô, sau đó vén rèm đi vào phòng thay quần áo để cất cặp xách.
Ngay khi hắn cất balo xong, sửa sang lại quần áo cho chỉnh tề rồi đi lên sân khấu, theo thường lệ hoà thuận gật đầu chào hỏi với mọi người trong ban nhạc thì lại trông thấy vị trí của tay ghi ta đã đổi sang một người khác.
Khương Nặc hoá ngốc ngay tại chỗ.
"Hi~ tiểu ca ca sinh nhật vui vẻ nhé." Thu Diệc Diệu mặc bộ OOTD mà buổi sáng đã gửi cho hắn, mỉm cười cất lời chào.
Gương mặt của nam sinh sắc sảo, sạch sẽ trắng trẻo, đôi môi ẩm ướt sáng bóng, dưới ánh đèn sân khấu phả xuống trong đôi mắt ấy còn lóe lên một tia sáng.
Khương Nặc đột nhiên phát hiện trên tay của chiếc áo khoác denim này còn thêu một bông hồng đỏ rất nhỏ, thoạt nhìn không lộ ra diễm tục, chỉ làm cho người ta cảm thấy phong thái quyến rũ.
Thu Diệc Diệu nhìn dáng vẻ hoá ngốc ngay tại chỗ của Khương Nặc, cười càng thêm yêu diễm tựa như đoá hồng kia.
"Hát cho cậu một bài." Thu Diệc Diệu búng tay một cái, "Bắt đầu thôi."
Tay trống có tiết tấu mà gõ xuống ở mọi nơi, ý bảo mọi người hãy tập trung ngay vào giai điệu, màn trình diễn bắt đầu rồi.

Thu Diệc Diệu nghiêm túc gảy đàn guitar, để lại cho Khương Nặc góc nghiêng gương mặt.
Khương Nặc nhất thời còn chưa thể lấy lại được tinh thần, nhìn người xuất hiện bên cạnh mình cứ như là ma thuật, vài phút trước trong lòng còn nói muốn nhìn thấy, thế nhưng cậu đã xuất hiện ở nơi này rồi.

Hơn nữa cậu ấy lại còn đặc biệt đến đây để tổ chức sinh nhật cho mình.
Trước đây cũng có bạn học quan hệ tốt hỏi hắn có muốn tổ chức sinh nhật hay không, sau khi hắn từ chối thì không có sau đó nữa.
Đây là món quà sinh nhật đầu tiên mà hắn nhận được, vui sướng tràn ngập như thế.
Giọng hát trong trẻo của thiếu niên từ trong micro truyền ra, mạch lạc, tựa như là đồng cỏ xanh biết, hệt như là bầu trời xanh thẳm trong veo.
"Người bảo đời người như một giấc mộng, tôi nói nhân sinh tựa như hoa nở..."
Đây là lần đầu tiên Khương Nặc nghe Thu Diệc Diệu hát.

Trước đây cũng đã được nghe Thu Diệc Diệu thuận miệng ngâm nga vài câu, nhưng không nghĩ khi cậu nghiêm túc hát thì cũng dễ nghe như thế.
Ánh đèn mê loạn di chuyển trên sân khấu, hạ xuống trên đầu của Thu Diệc Diệu một vòng sáng mờ nhạt.
"Chúng ta bất đồng như thế, nhất định là vì kiếp trước đã quá yêu, giải thích được bằng cả đời này, một lần nữa được gặp lại nhau..."
Bài hát này Khương Nặc biết nhưng rõ ràng là nó đã qua cải biên.

Nguyên bản mang phong cách rock and roll tiêu sái giờ đã biến thành say như mộng, lười biếng tuỳ hứng, rất hợp với giọng hát của Thu Diệc Diệu.
Trái tim của Khương Nặc đập loạn lên.

Hắn nhớ đến trước đây ở trong lớp tin học có một trò chơi điện tử cũ là viên bi 3D, viên bi 3D đó giống như trái tim ngay lúc này đây của hắn.
Kịch liệt nhảy lên, va chạm trái phải nhưng lại không thể rơi xuống..