Nếu Còn Không Chịu Thua Thì Cậu Cong Thật Đấy

Chương 24: 24: Cậu Có Muốn Ôm Một Cái Không





Khương Nặc đứng ở trên đài chủ tịch, dáng người cao lớn, giọng nói đầy nhịp điệu, lúc hắn diễn thuyết cũng không cần dùng bản thảo, đều là đối mặt với người nghe để nói, cũng chẳng biết có mang theo bản thảo không hay là thật sự tự hạ bút thành văn.
Rõ ràng là chỉ nói những lời động viên bình thường không có gì mới mẻ, nhưng từ miệng của Khương Nặc nói ra sẽ khiến cho người ta muốn tiếp tục nghe thêm nữa, Thu Diệc Diệu phát hiện những bạn học ở bên cạnh vốn đang ngủ gật giống cậu đều đã lấy lại được tinh thần sau khi Khương Nặc lên nói.
Trước đó Thu Diệc Diệu còn không rõ tại sao ở đại hội thể thao mà lại muốn cho đệ nhất toàn khối lên đài diễn thuyết chứ không phải là đại diện học sinh thể dục.

Nhưng bây giờ cậu đều đã rõ, nếu để cho những học sinh thể dục lên đài để đọc bản thảo, giọng điệu bình bình không gợn sóng, hiệu quả chắc chắn sẽ không bằng Khương Nặc.
Nhưng thiếu niên ở trên đài quá mức đẹp đẽ cũng không phải là một chuyện tốt.
Thu Diệc Diệu phát hiện tất cả nữ sinh ở bên dưới đều đang si mê nhìn Khương Nặc, trong mắt chỉ toàn là sùng bái và ái mộ.

Nếu không có giáo viên ở đây, cậu hoài nghi là các nữ sinh kia sẽ kích động mà hô to, "Khương ca đẹp trai quá! Tôi muốn sinh con cho cậu!"
Nhìn cái gì mà nhìn, người ta có chủ rồi đó! Người đang chơi trò tình yêu với cậu ta là tôi đó!
Thu Diệc Diệu đang căm giận suy nghĩ, lại thấy người đẹp trai ở trên đài kia lướt qua đám người trùng trùng điệp điệp, nhìn về phía của cậu.
Biển núi không thể cách trở, ánh mắt giao nhau một khắc, tim của Thu Diệc Diệu bị lỡ nhịp.
"Tôi còn nghĩ là mình đã nhìn thấy một người rực rỡ chói mắt." Bài phát biểu kết thúc, đến đoạn cao trào, nhưng những lời này Thu Diệc Diệu lại cảm thấy Khương Nặc đang nhìn vào mắt của cậu để nói.
Lễ khai mạc kết thúc, môn thi đấu đầu tiên là chạy tiếp sức 4x100m, đám người Thu Diệc Diệu bị gọi đến sân vận động để kiểm tra, các học sinh khác thì xếp hàng ngồi dài trên khán đài.
Đặt 4x100m trở thành môn thi đầu tiên thì có thể điều động đầy đủ bầu không khí của đại hội thể thao, tất cả mọi người sẽ quan tâm nhiều hơn đối với các môn thi tập thể.
Lúc đám người Thu Diệc Diệu đến phòng kiểm tra thì đã có mấy lớp hoàn thành trước, bốn người bọn họ quây thành một vòng đặt tay lên nhau, hô to cố lên, chấn động đến mức như trong phòng thể dục này đều là tiếng vang của bọn họ.

Rất nhiệt huyết nhưng cũng rất ngu ngốc.
Thu đại thiếu gia kiêu ngạo cũng chế giễu thứ hành động này ở trong lòng, nhưng La Thiên Địch bỗng đề nghị, "Chúng ta cũng vậy đi, chúng ta phải hô to hơn cả bọn họ!"
Viên Chí Kiệt tích cực hưởng ứng ngay, để tay lên.
Tiếp theo là Khương Nặc.
Thu Diệc Diệu có hơi cạn lời nhìn cái trường hợp này, vừa định bảo "các cậu bao nhiêu tuổi rồi hả" thì đã bị La Thiên Địch không biết phân biệt kéo tới, mạnh mẽ lấy tay của cậu đặt lên.
"Nào!" La Thiên Địch gân cổ lên dùng sức gào lớn, "Một hai ba! Cố lên!"
Bên này vừa mới bơm máu gà xong, bên kia Lưu Dũng cùng với đám người ở lớp 11-9 cũng đã đi tới.
"Đáng tiếc quá, vòng bảng không được phân thi đấu cùng nhau, nếu không thì nhóm của bọn tao đã loại bọn mày rồi!" Lưu Dũng cổ quái nói.
"Chỉ dựa vào cậu à? Chúng tôi năm nay đã mời tới được đại thần đấy!" La Thiên Địch cũng rất khó chịu với Lưu Dũng, chỉ sang Thu Diệc Diệu, "Ai thua ai thắng còn chưa biết đâu."

"Chỉ có nó thôi à? Không phải mỗi lần thi đấu đều bảo bệnh hay sao? Nhìn thấy người ta thi đấu thì sẽ tè ra quần chứ gì?" Lưu Dũng cố ý cười nói ha ha.
Thu Diệc Diệu nghe thấy từ trong kẽ răng của Viên Chí Kiệt ở bên cạnh nghiến ra một từ "Đệt".
Mấy ngày nay huấn luyện cùng nhau nên tình bạn bình thường của bọn họ đều đã thăng cấp trở thành tình đồng đội, Viên Chí Kiệt đương nhiên là không thể chấp nhận được khi người khác nói xấu về đồng đội của cậu như thế, Thu Diệc Diệu cảm thấy cậu ấy sắp động thủ, vì vậy vội vàng giữ lấy cổ tay của cậu.
Không thể đánh nhau trước trận đấu, nếu muốn đánh thì cũng không được ra tay trước.

Những lời này của Lưu Dũng có thể là đang khích bọn họ, một khi bọn họ bị huỷ bỏ tư cách thi đấu thì đối phương có thể không đánh đã thắng.
"Sao lại nghe như có tiếng chó sủa vậy? Khương ca, cậu có nghe thấy không?"
Thu Diệc Diệu nhìn chằm chằm vào Lưu Dũng nhưng lại đang hỏi Khương Nặc.

"Tôi cũng nghe thấy, nhưng không biết là loại chó nào."
Khương Nặc đáp lời, tuy nhiên ánh mắt lại lơ đãng liếc về phía bàn tay Thu Diệc Diệu đang nắm lấy cổ tay của Viên Chí Kiệt.
"Mày!" Lưu Dũng tiến lên một bước chỉ vào hai người bọn họ, nhanh chóng bị đàn em ở phía sau giữ chặt lại.
"Dũng ca, thầy đang ở bên kia nhìn." Đàn em nhỏ giọng nói.
"Gặp nhau trên sân đấu đi." Thu Diệc Diệu nhàn nhạt nói với Lưu Dũng, sau đó buông cổ tay của Viên Chí Kiệt ra, xoay người bỏ đi.
"Nhìn không ra đó, không ngờ là Diệu ca cũng rất bình tĩnh."
Sau khi đi ra sân vận động, Viên Chí Kiệt vẫn còn đang giữ trong lòng rất nhiều tức giận.
"Tôi còn nghĩ là chúng ta sẽ có một trận ác đấu, tôi còn định xắn tay áo đấy chứ." La Thiên Địch nói.
"Cậu ta cố ý làm chúng ta tức giận, nếu ra tay ở đây thì có khi chúng ta sẽ bị huỷ bỏ tư cách thi đấu." Thu Diệc Diệu híp mắt nhìn bốn vị trí của 4x100m.

" Vậy thì chúng ta sẽ mất đi một cơ hội để thắng cậu ta."
"Má! Khẩu khí ngạo mạn lắm! Tôi thích!" La Thiên Địch vỗ tay.
"Mặc dù thành tích tập thể của lớp chúng ta luôn xếp cuối cùng, nhưng hạng mục này vẫn có cơ hội thắng rất lớn." Khương Nặc cất lời nói, "Mấy người Lưu Dũng kia đều không phải là những người chạy nước rút chuyên nghiệp.

Mặc dù là học sinh thể thao nhưng khi chạy nước rút cũng sẽ chú ý vào sức bật, điều này còn phụ thuộc nhiều vào thiên phú."
"Huống hồ năm nay chúng ta còn có thêm Thu đại thần." Khương Nặc vỗ vỗ vai của Thu Diệc Diệu.
"Ừm hửm." Thu Diệc Diệu không thể phủ nhận.

Tựa như lời Khương Nặc đã nói, Lưu Dũng là học sinh thể dục môn nhảy xa, những môn khác, một cái là bóng chuyền, một cái là bóng rổ, đúng là sẽ không am hiểu nhiều về việc chạy nước rút, chỉ có thể nói là tố chất thân thể sẽ có điểm vượt trội hơn so với học sinh bình thường một chút.
Năm ngoái lớp 11-3 tham gia 4x100m, bởi vì cuối cùng không tìm được ai nên chọn người cao nhất trong cả đám*, tuỳ tiện kéo tới, trình độ quả thật không có, cũng khó trách không vào được trận chung kết.
*Ý nghĩa ban đầu là chọn một người tương đối cao từ một nhóm người thấp, nó có thể được sử dụng như một phép ẩn dụ để chọn ra những vật liệu tốt từ những người nghèo, người có vẻ ổn nhất trong số những người dở.
Nhưng năm nay không còn giống như thế nữa, có Thu đại thiếu gia là cậu xuất hiện bước lên sàn, làm sao có thể thua?
Bốn người được hướng dẫn đến khu vực chuẩn bị để đứng, bọn họ là nhóm đầu của vòng đấu loại, toàn bộ người xem đều đang chờ mong môn thi đầu tiên mở màn cho đại hội thể thao này.
Ánh nắng mặt trời rực rỡ, ở đài chủ tịch phía bên kia không ngừng truyền đến những bài cổ vũ do các lớp gửi tới, trên khán đài thì có những tiếng hò hét cổ động liên tiếp vang lên.
Nhưng Thu Diệc Diệu đã miễn dịch với những âm thanh đó, cậu đứng ở trên đường băng, không nghe thấy phát thanh viên rốt cuộc là đang đọc cái gì, cũng không nghe thấy các bạn học đang hô hào ra sao, cậu chỉ nhìn thấy cách 100m kia, Khương Nặc đang đứng trên đường băng nhìn cậu.
Thấy ánh mắt của cậu nhìn đến, Khương Nặc nghiêng đầu.
Thu Diệc Diệu cũng nghiêng đầu.
Khương Nặc dùng nắm tay đấm đấm vào lồ ng ngực hai cái, sau đó chỉ vào Thu Diệc Diệu.
Cố lên, Khương Nặc nói không phát ra tiếng
Vì vậy tay phải của Thu Diệc Diệu cũng nắm lại, đấm vào ngực hai cái, chỉ vào bản thân.
Tin tôi, Thu Diệc Diệu nói.
Rõ ràng cách nhau 100m, nhưng bọn họ vẫn có thể nói chuyện với nhau trong không khí.
Khương Nặc cười, cảm giác như giờ đây hắn muốn chạy đến bên cạnh Thu Diệc Diệu.
Ở điểm xuất phát bên kia, trọng tài vẫy cờ, xác nhận vị trí với các nhân viên ghi điểm ở mốc cuối cùng.
Thu Diệc Diệu không nhìn Khương Nặc nữa, ánh mắt hướng về điểm xuất phát.
Đột nhiên cậu bắt đầu có một chút khẩn trương.
Cậu hy vọng là Viên Chí Kiệt sẽ không bị tiếng súng doạ cho choáng váng khi bắt đầu chạy, cũng hy vọng là cậu ấy không cần quá kích động khi thi đấu.

Cậu cũng hy vọng lần đưa gậy thứ hai có thể được thuận lợi, hy vọng rằng thời gian chạy nước rút cuối cùng của mình không phụ lòng kỳ vọng của tất cả mọi người.
Rõ ràng là cậu không quan tâm đ ến thành tích thi đấu, vinh dự của lớp cũng không liên quan gì đến cậu.
Nhưng không biết tại sao vào giờ phút này, cậu muốn thắng.
"Đùng!" Tiếng súng vang lên.
Viên Chí Kiệt rất tranh đua, lúc xuất phát đã giành ngay vị trí thứ nhất, dẫn đầu chạy đi.

Cách thức của Văn Chí Kiệt thuộc loại chỉ cần một tiếng trống là sẽ có thêm dũng khí, hai tiếng trống thì tinh thần sa sút, ba tiếng trống thì không còn dũng khí gì hết nữa.

Sau đó có lẽ trong lòng có thừa ý chí nhưng sức lực lại không đủ, bị những bạn có ưu thế về tốc độ vượt qua.

Nhưng cũng may khi xuất phát có ưu thế rõ ràng, thế nên vào lúc giao gậy tiếp sức đi bọn họ vẫn đang ở vị trí top giữa.
Lần đầu tiên La Thiên Địch thuận lợi nhận được gậy khi giao nhận, phóng nhanh về hướng của Khương Nặc.

Trong lúc thi đấu, adrenalin* của La Thiên Địch bùng nổ, còn đuổi theo kịp một người, khi gậy truyền đến tay Khương Nặc thì bọn họ đã xếp thứ ba.
*Một hormon được giải phóng khỏi tuyến thượng thận.

Adrenaline được phóng thích vào máu và phục vụ như các chất trung gian hóa học, đồng thời truyền tải xung thần kinh cho các cơ quan khác nhau.

Có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.
Ở vòng bảng, chỉ cần lọt vào top 4 là có thể tiến vào trận chung kết.
Chỉ cần hai lần chạy phía sau không sai lầm là được.
Thu Diệc Diệu nhìn chằm chằm vào Khương Nặc với tốc độ như đang bay về phía cậu.

Khương Nặc chạy một lúc là đã rẽ vào sân thể dục, mà vị trí của bọn họ ở bên trong trường, khán giả nơi bên kia khán đài bộc phát ra một trận thét chói tai.
"A!!! Khương ca đẹp trai quá!"
"Khương ca! Thần của tôi!!"
"Khương ca nhanh lên!!"
Các nữ sinh vào giờ khắc này vô cùng đoàn kết, bất kể có phải là lớp của bọn họ hay không thì đều cổ vũ vô cùng hăng say.
Đồng phục của bọn họ là màu đen, Khương Nặc tựa như một tia chớp đen dùng tốc độ kinh người lao tới khúc cua, đi đến trước mặt của cậu.
Thu Diệc Diệu bắt đầu thong thả chạy lấy đà khi Khương Nặc chỉ còn cách cậu 10m.

Tay trái cậu duỗi về phía sau, lòng bàn tay mở ra, vừa chậm rãi chạy lên phía trước vừa chú ý Khương Nặc.
Chỉ còn hai mét.
Thu Diệc Diệu không nhìn hắn nữa mà chuyên chú vào đường băng ở phía trước.
Cậu tin rằng hắn sẽ hoàn hảo giao gậy vào trong tay của cậu.
Lúc Khương Nặc vỗ mạnh cây gậy tiếp sức lên trên tay cậu, Thu Diệc Diệu nắm chặt lấy nó, trong nháy mắt tăng tốc chạy đi.
Lớp 6 ở bên cạnh khởi đầu nhanh hơn cậu vài giây, khoảng cách ước chừng là một mét.

Cậu không quá để ý, cứ duy trì khoảng cách với người ở phía trước tầm một mét, giống như là không có năng lực để vượt qua được cậu ta.
Ngô Mộng Tuyết nhìn thấy mà nóng nảy, nhịn không được nhảy dựng lên chen vào trong đám người ở lan can khán đài.
"Thu Diệc Diệu! Nhanh lên!"
Lương Lộ đã sớm chen chúc ở đây, giờ phút này cô cũng mặc kệ mình đang bị ép thành bánh quy, đôi tay tạo thành hình loa ở trước miệng, "Diệu ca cố lên!"
Khương Nặc đứng ở bên cạnh học sinh nhận gậy thứ ba của lớp 6, đối với thành tích sắp đoạt hạng nhất của nhóm mình thì biểu hiện cực kỳ hưng phấn, nhảy lên gào to, "Lớp sáu cố lên! Lớp 6 đệ nhất!"
Khương Nặc xoay đầu nhìn cậu ta một cái, bảo, "Các cậu sắp thua bọn tôi rồi."
"Đùa cái gì vậy, bọn tôi đang——" Cậu ta chỉ vào người đang lao về đích kia, đột nhiên há miệng không nói nên lời.
Chỉ thấy Thu Diệc Diệu ở quãng đường cuối cùng đột nhiên tăng tốc, bằng tốc độ không thể tưởng tượng được đuổi theo vị trí đầu tiên, sau đó vượt qua cậu ấy rồi lại kéo ra xa một khoảng cách.
Đây đã là 30m cuối cùng, mọi người trên khán đài đều sôi trào.
Khi Thu Diệc Diệu vượt qua người ở lớp 6 để vươn lên vị trí số 1, trên khán đài phát ra một trận la hét chói tai.
Ngô Mộng Tuyết và Lương Lộ đều đã không phân biệt được trong những tiếng hét kịch liệt này đâu là thanh âm của chính mình nữa.
"Hạng nhất! Hạng nhất!" Ngô Mộng Tuyết kích động đến nỗi nói năng lộn xộn.
"A!! Diệu ca ngầu quá!" Lương Lộ nước mắt lưng tròng, sau khi thấy Thu Diệc Diệu xông qua vạch đích thì cùng Ngô Mộng Tuyết ôm nhau nhảy nhót.
Khi Viên Chí Kiệt chạy xong thì đã đứng chờ ở đích, thấy Thu Diệc Diệu là người đầu tiên chạy về thì hoan hô nhảy lên rồi chào đón cậu bằng một cái ôm to lớn, "Diệu ca! Cậu mạnh quá! Thiên tú*!"
*Cái này ngôn ngữ mạng giống như là 666 vậy á, khen người khác mạnh quá, tuyệt vời hoặc là quá ngầu.
Viên Chí Kiệt cao to, bị cậu ấy ôm như vậy Thu Diệc Diệu quả thật muốn thở cũng không được, trợn mắt ho khan.
"Được rồi, được rồi! Tôi biết rồi! Bị cậu siết chết mất!"
Khương Nặc cùng với La Thiên Địch gần như đồng thời đi tới vạch đích ở bên này, La Thiên Địch trông thấy Thu Diệc Diệu, giống như là gặp phải đại anh hùng, nhảy tới ôm lấy cổ cậu còn thuận tiện xoay nửa vòng.
"Diệu ca! Cậu là thần tượng của tôi đấy!"
Thu Diệc Diệu vừa mới bị làm cho th ở dốc thì lại bị La Thiên Địch xoay một màn như vậy, thiếu chút nữa là không đứng lại được, có chút dở khóc dở cười, "Các cậu như vậy sẽ khiến cho tôi nghĩ mình vừa mới chạy xong trận chung kết đấy."
"Ha ha, cũng không khác gì lắm, trước đây lớp của chúng ta chưa từng đi vào chung kết của 4x100m, ở vòng loại thôi là đã nguội lạnh rồi." La Thiên Địch buông tay ra, nhưng vẫn còn rất hưng phấn, "Chính là thời khắc này đây! Cao thủ lớp ba của chúng ta đã hội tụ, trước đây chỉ là thâm tàng bất lộ thôi!"
Thu Diệc Diệu bất đắc dĩ mỉm cười, nhưng tâm tình sung sướng như bay lượn trên mây.

Đám người này tuy rằng bình thường không tiếp xúc nhiều lắm, nhưng cảm giác thật ra mọi người cũng rất đáng yêu.
Thấy Khương Nặc đi tới, cậu buộc miệng bảo, "Khương ca, cậu có muốn ôm một cái không?"
Nói xong thì có hơi hối hận, bởi vì nhìn Khương Nặc rõ ràng là đang ngẩn người.
Khương Nặc không ngờ Thu Diệc Diệu sẽ chủ động nói hắn ôm một cái, trong khoảng thời gian này vẫn luôn là hắn chủ động nên hắn cho rằng Thu Diệc Diệu không thích những điều này.
"À...!tôi không...!ý của tôi là..." Thu Diệc Diệu nhìn chằm chằm vào giày của chính mình, sắp xếp lại từ ngữ.
Nhưng cậu còn chưa nghĩ ra làm sao để sửa lời nói cho thật trọn vẹn thì cơ thể đã bị ôm chặt lấy..