Nếu Còn Có Thể Yêu Anh

Chương 46: Không khác gì cầm thú




Tới kỳ nghỉ hè, tất cả những sinh viên đã tốt nghiệp và chưa tốt nghiệp đều ra ngoài tìm việc làm. Ở Hoàn Vũ cũng có rất nhiều thực tập sinh. Vì biểu đạt sự yêu mến với bọn họ, công ty quyết định liên hoan đón chào người mới.

Nói trắng ra chính là ông chủ mời cơm, mọi người tập trung lại một chỗ náo nhiệt một chút, thuận tiện để cho người mới và người cũ làm quen với nhau.

Lục đại gia hào phóng bao cả tầng dưới của nhà hàng, còn mời MC nữ đang nổi tiếng tới chủ trì.

Người đẹp này hoàn toàn chính là gương mặt thiên sứ mà dáng người ma quỷ, hơn nữa giọng nói rất êm tai, vừa mở miệng đã khiến các đồng nghiệp nam muốn quỳ, quả thật là mềm cả xương rồi.

Sau đó đồng nghiệp nữ không vui. Dựa vào cái gì mà cho đồng nghiệp nam hưởng phúc lợi, còn bọn họ thì không chứ?

Vì vậy mọi người bắt đầu ồn ào, bảo tổng giám đốc lên sân khấu biểu diễn tiết mục.

Lục Chu Thừa đứng lên: “Hóa ra tôi bỏ tiền rồi còn phải bán sắc à?"

Mọi người đều biết tổng giám đốc Lục hài hước, cho nên mới dám đùa với anh, nhưng lên sân khấu biểu diễn thì trốn không thoát được.

"Tổng giám đốc Lục! Lên một lần đi!"

Không biết là ai bắt đầu trước, âm thanh huyên náo bắt đầu trở nên trật tự, đều là mấy chữ này.

"Tổng giám đốc Lục, nếu không anh lên hát bài hát nào đó đi!"

Lục Chu Thừa nhìn ánh mắt như sói như hổ của đồng nghiệp nữ, lắc đầu: “Tôi không làm được đâu. Nếu chẳng may vừa mở miệng làm hình tượng sụp đổ thì thế nào?"

Xung quanh cười vang. Sau đó lại có người nghĩ kế cho anh: “Tổng giám đốc Lục không phải đã từng đi lính sao? Không bằng biểu diễn lộn ngược ra sau cho chúng tôi xem vậy?"

Lục Chu Thừa cười, chỉ tay vào người phụ nữ kia nói: “Cô xem quá nhiều phim truyền hình rồi! Còn nói lộn ngược ra sau, ngã hỏng thì cô chịu trách nhiệm nhé!"

Bị ông chủ nói, người kia cũng không sợ, trái lại còn đùa giỡn anh nói: "Tôi cầu còn không được đấy. Ông chủ đẹp trai như vậy, bảo chúng tôi nuôi chúng tôi cũng bằng lòng!"

"Khụ khụ..."

Tôi vừa nhấp một hớp nước trái cây, nghe nói như thế liền trực tiếp bị sặc. Tiếng động quá lớn làm cho người nào đó chú ý: “Bằng không tôi mời một người lên giúp tôi biểu diễn vậy?"

Thói hư tật xấu của Lục Chu Thừa quá nghiêm trọng, thấy vẻ mặt anh không có ý tốt, tôi vội vàng kéo người bên cạnh qua.

"Tổng giám đốc Lục, anh ấy có thể giúp!"

"Hả?"

Lục Chu Thừa nhìn người bị tôi kéo ra làm bia đỡ đạn, khóe miệng chậm rãi cong lên: “Nếu là thư ký Thẩm đã đề cử, nói vậy hẳn rất đáng để chờ mong rồi."

Lúc Dư Sinh đứng dậy, trong tay vẫn cầm cái đùi gà, quai hàm phình ra, đáng yêu khỏi phải nói.

Vừa rồi cậu ta chỉ lo ăn nên hoàn toàn không biết có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt ngỡ ngàng nhìn tôi: “Sao vậy?"

Nhìn đôi mắt vô tội này, tôi có chút chột dạ và ho khan một tiếng nói: "Tạm thời thả đùi gà xuống đã, chờ biểu diễn tiết mục xong lại ăn tiếp."

"À!"

Dư Tiểu Lục bị tôi lừa lên sân khấu, cậu ta không chỉ cao, bề ngoài còn rất dễ nhìn. Ngay cả MC đều cũng rất ưu ái cậu ta, đùa giỡn trắng trợn.

"Tổng giám đốc Lục đúng là tổng giám đốc Lục, không chỉ có gương mặt dễ tìm được bạn gái, mà thậm chí tùy tiện một nhân viên trong công ty cũng đẹp trai như vậy. Cậu em đẹp trai, cậu đã đủ tuổi thành niên chưa?"

Mặt Dư Tiểu Lục thản nhiên, nhìn chằm chằm vào phía trước: “Không phải cần biểu diễn tiết mục sao? Bắt đầu đi!"

MC xinh đẹp cười: “Cậu muốn biểu diễn cái gì?"

"Chẳng phải là lộn ngược ra sau à?"

Dư Tiểu Lục liếc mắt nhìn cô ta, sau đó có chút ghét bỏ khoát tay: “Cô đừng đứng ở chỗ này nữa, để tránh bị ngộ thương."

Nếu không tại sao lại nói cậu ta là đứa trẻ, nói đến là đến, thế mà trực tiếp bắt đầu làm nóng người ngay ở trên sân khấu.

Thấy cậu ta ép chân kéo gân ở trên sân khấu, tôi lại bắt đầu có chút lo lắng. Sân khấu cứng như thế, nếu như ngã gãy thì làm thế nào?

"Anh Dư thật đúng là hài hước, như vậy càng làm cho chúng tôi chờ mong vào buổi biểu diễn của anh hơn!"

Người đẹp tìm cho mình một bậc thang, sau đó lắc eo nhỏ đi qua một bên.

Tôi hối hận, muốn gọi Dư Sinh về. Hứng thú xấu của Lục Chu Thừa cũng không cần bắt cậu ta tới trả hộ chứ.

Vào lúc tôi suy nghĩ có nên xông lên sân khấu ngăn cản bi kịch xảy ra, hay là cầm điện thoại di động chuẩn bị gọi 120 bất kỳ lúc nào, Dư Sinh đã nóng người xong.

"Nhìn kỹ, đừng nháy mắt!"

Sau khi Dư Sinh nói xong thậm chí không chạy lấy đà đã trực tiếp lộn ngược ra sau và rơi xuống đất.

Sau một hồi yên tĩnh qua đi, hiện trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm, phản xạ của tôi quá chậm, lúc này mới mỉm cười. Cậu ta thật sự có tài, vừa rồi tôi đã lo lắng vô ích.

Sau đó, tôi mới biết được Dư Sinh sinh ra trong gia đình quân nhân, từ nhỏ đã lăn lộn ở trong quân bộ. Vào năm lớp mười hai, cậu ta gây sự đánh nhau nên bị cha mình đưa đến trong quân đội cải tạo hai năm.

Lúc Dư Sinh ra khỏi quân đội thì đã hai mươi tuổi, còn bị cha cậu ta ép học một năm lớp mười hai. Được cái, cậu ta không phụ sự mong đợi của mọi người đã thi đậu vào đại học Bắc Thành.

Cậu ta thích chơi trò chơi trực tuyến, chỉ có điều máy tính không tốt lắm, vào thời điểm quan trọng luôn giống như xe tuột xích, cho nên vì kiếm tiền đổi máy tính mới, cậu ta mới đến đây thực tập.

"Giỏi lắm!"

Sau khi Dư Sinh biểu diễn xong thì trực tiếp nhảy từ trên cao xuống, không để cho nữ MC xinh đẹp có cơ hội khen mình.

Tôi gắp cho cậu ta một cái đùi gà lớn: “Em trai Dư Sinh à, cậu đã từng nghĩ tới chuyện biểu diễn trên đường phố chưa?"

"Nếu để cho cha em biết thì chắc ông sẽ trực tiếp cầm súng bắn chết em mất!" Dư Sinh khoe hai hàm răng thỏ trắng sáng của mình, sau đó kích động gặm đùi gà.

Cậu ngốc này chỉ biết có ăn thôi, chỉ với một tài kia, không biết có thể lấy được trái tim của bao nhiêu cô gái đâu. Không thấy mấy người bên cạnh đều sắp chảy nước miếng à?

Liên hoan đón chào người mới được diễn ra vô cùng náo nhiệt, khó có được một lần ông chủ mời khách, ngày hôm sau lại là cuối tuần, trong lòng mọi người không gánh nặng gì nên không để ý mà uống hơi nhiều.

Những người này uống rượu vào thì bắt đầu không quản được miệng, thế là có người hỏi tôi và Lục Chu Thừa có quan hệ thế nào.

Tôi có tật giật mình liếc nhìn về phía bàn của Lục Chu Thừa, qua loa nói cho qua chuyện: "Còn không phải là quan hệ giữa ông chủ và thư ký sao?"

"Mọi người đều biết ông chủ rất quý mến thư ký Cao. Cô có thể tự nhiên chen vào vị trí của cô ấy. Thư ký Thẩm, cô hãy nói đi, có phải cô đang hẹn hò với tổng giám đốc Lục không?"

"Tôi..."

"Hơn nữa có người thấy cô ngồi xe của tổng giám đốc Lục tới công ty, chẳng lẽ hai người đã ở chung à?"

Phụt!

Những người này là Sherlock Holmes sao?

Dưới những ánh mắt tò mò nhìn chăm chú, tôi kiên trì cứu chữa: “Thật ra, tôi và tổng giám đốc Lục ở cùng một khu dân cư, nên có lần đi nhờ xe thôi!"

"Cô cũng thật tốt số! Vậy lại có thể đi nhờ được xe của tổng giám đốc Lục."

Tôi cười ha hả: “Có lẽ tất cả may mắn của cả đời đều dùng hết vào nó rồi."

Mắt thấy trận nguy cơ này sắp được hóa giải, Dư Sinh vẫn luôn đứng ngoài đột nhiên lên tiếng: “Đi nhờ xe cái gì chứ? Chị dâu, không phải chị và anh em đã cưới nhau rồi à?"

Tôi nhanh tay nhanh mắt nhét một đùi gà vào trong miệng cậu ta để chặn lời của cậu ta lại, còn tức giận trừng mắt: “Người lớn nói chuyện, trẻ con nói chen vào làm gì?"

Dư Sinh còn muốn nói chuyện, tôi vội vàng cướp lời: “Ăn đùi gà của cậu đi."

"... A!"

Dư Sinh không nói nữa thì đến lượt quần chúng ăn dưa xung quanh xông lên tìm hiểu tình hình.

"Cô kết hôn rồi à?"

"Em trai Dư Sinh là em chồng của cô sao? Vậy chồng cô chắc hẳn rất đẹp trai nhỉ? Lúc nào có thời gian, cô nhớ dẫn chồng cô tới cho chúng tôi gặp mặt đấy!"

Cho nên lời Dư Sinh nói chẳng những không vạch trần quan hệ của tôi và Lục Chu Thừa, trái lại còn gián tiếp phủi sạch quan hệ giữa chúng tôi, cũng xem như là trong sai có sai.

Nhưng tôi không vui nổi, nghe nói tôi không có quan hệ gì với tổng giám đốc Lục, những cô gái vẫn còn độc thân đều chạy đi mời rượu.

Làm một ông chủ đẹp trai, Lục Chu Thừa chính là đối tượng cho mọi người công kích (mong chờ nảy sinh quan hệ), đợi đến khi cuộc liên hoan chào đón người mới kết thúc, anh đã say tới không đi nổi nữa.

Tình trạng của người này sau khi say rượu không tốt lắm, bình thường đều là chó đội lốt người, một khi uống say liền lộ ra nguyên hình, kéo ai cũng muốn hôn.

Khi tôi lái xe qua, chỉ thấy vẻ mặt Dư Sinh ghét bỏ đẩy mặt anh: “Anh hai thật biến thái! Chị dâu làm sao chịu được anh chứ?"

Tôi đưa Dư Sinh tới cổng trường, cậu ta mới đi mấy bước đã quay lại.

"Chị dâu, chị suy nghĩ thật kỹ lời em nói nhé, người phía sau kia quả thật không khác gì cầm thú, nhưng chị tuyệt đối đừng luẩn quẩn trong lòng đấy!"

"..."

Tôi chưa từng gặp qua người nào cố chấp phá hoại hôn nhân của người khác như vậy, cũng may là Lục Chu Thừa đã ngủ say, nếu không anh chắc chắn sẽ đập cậu ta!

Lần này Lục Chu Thừa thật sự say rồi. Tôi trăm cay nghìn đắng mới vác được anh lên lầu, mệt đến mức nằm tê liệt ở trên giường, cuối cùng ngay cả tắm cũng không tắm, cứ thế ngã xuống giường và ngủ thiếp đi.

Ban đầu tôi chỉ muốn chợp mắt một chút, ai biết khi mở mắt ra thì trời cũng đã sáng.

Thật ra là tôi bị Lục Chu Thừa đánh thức, người này vừa thức dậy đã nôn.

Khi tôi đi qua tìm, chỉ thấy anh đang ngồi dưới đất ôm bồn cầu, hai mắt đỏ hoe, nhìn qua rất uất ức.

"Bà xã, anh khó chịu..."

Tôi đau lòng, bởi vì tôi đã biết cảm giác bị say rượu là thế nào.

Sau khi dỗ được Lục Chu Thừa đi tắm, chờ anh đi ra, tôi lập tức đưa nước mật ong qua: “Anh uống cái này trước đi, để em đi nấu cơm cho anh ăn."

Lục Chu Thừa không vui, yếu ớt nằm ở trên giường nhìn tôi: “Em đút cho anh đi."

Anh trai à, dạ dày của anh khó chịu, chứ không phải là đầu óc khó chịu đâu. Anh uống nước thôi, có cần người đút không hả?

Lục Chu Thừa bình thường giảo hoạt khôn khéo, làm gì cũng không chịu thiệt, hôm nay khó chịu lại làm nũng như một đứa trẻ.

Tình thương của một người mẹ trong tôi chợt trỗi dậy, đút cho anh uống nước xong, tôi xoa lên gương mặt tái nhợt của anh và nói: "Anh thấy khó chịu thì ngủ một lúc đi, em nấu cơm xong sẽ gọi anh."

Sợ Lục Chu Thừa không muốn ăn, tôi nấu chút cháo thịt, nếm thấy mùi vị không tệ lắm mới múc một bát mang lên lầu.

Lúc Lục Chu Thừa ngủ thích nằm úp sấp, tôi qua gọi anh dậy ăn cháo, nhưng người này đã ngủ như heo vậy.

Sợ anh đói lâu sẽ khiến dạ dày khó chịu, vì vậy tôi vén chăn của anh lên, nhưng đột nhiên bị kéo mạnh.

Sau khi cảm giác trời đất quay cuồng qua đi, tôi bị một người đàn ông xấu xa nào đó đè ở trên giường.

Với khoảng cách gần như vậy, từ trước đến nay tôi đều không dám nhìn thẳng vào anh, nên đỏ mặt xoay đầu sang một bên: “Em nấu cháo xong rồi, anh có muốn dậy ăn một ít không?"

Lục Chu Thừa lắc đầu: “Cái đó chờ lát nữa hãy nói. Bây giờ nói chuyện của chúng ta trước đã."

"Chúng ta à?"

Tôi xoay đầu lại, đầy đầu dấu chấm hỏi: “Chúng ta có chuyện gì chứ?"

"Em nói thử xem?"

Lục Chu Thừa cho tôi một ánh mắt sáng như điện, sau đó cúi đầu hôn môi tôi: “Bà xã, anh muốn em."

Sau khi hiểu rõ ý của anh, gương mặt tôi lập tức lại đỏ bừng: “Anh bớt nói đường hoàng như thế đi. Anh mới không muốn em."

Lục Chu Thừa không cảm thấy xấu hổ: “Đều giống nhau thôi, đều là vật phụ thuộc của anh."

"Khốn kiếp, anh nói ai là vật phụ thuộc hả?"

Tôi tức giận vung nắm đấm về phía anh, Lục Chu Thừa nắm lấy nắm tay của tôi và tuyên bố rất khí phách: “Đương nhiên là em rồi, bà xã thân yêu của anh."

Người này là một người của phái hành động, nói xong cũng không cho tôi có cơ hội mở miệng, đã trực tiếp kéo chăn qua.

Phát hiện anh muốn thật, tôi khóc không ra nước mắt. Mới sáng sớm có cần có tinh thần như vậy không hả?