Tôi không chút nghi ngờ lời Lục Chu Thừa, phải biết rằng người này một khi đã không đùa giỡn thì ai cũng không ngăn được, ngày đó ở trên núi anh đã nói rồi. Chỉ là nếu ép buộc phá gỡ, truyền ra bên ngoài sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng Hoàn Vũ, đây xem như hạ sách, không phải bất đắc dĩ quyết không làm.
Chuyện này kỳ thật không phức tạp như thế, chủ nếu còn là xem thái độ quan chức địa phương.
Cũng không biết trước kia Hoàn Vũ nói chuyện với họ thế nào, sao mọi chuyện lại đột nhiên thay đổi rồi?
Chẳng trách Lục Chu Thừa muốn đích thân đi, nhưng sự thực chứng minh, tính cách của anh đi cũng là thêm phiền.
"Đi thôi!"
Lục Chu Thừa cắt ngang suy nghĩ của tôi, lôi tôi đi ra ngoài.
Tôi vụng trộm nhìn anh từ phía sau, người đàn ông vừa cao lớn vừa đẹp trai này, thế mà lại thành chồng tôi, cũng quá thần kỳ!
Đối với thay đổi như vậy, đến nay tôi còn có chút không quen, lực thích nghi của Lục Chu Thừa tốt hơn tôi, không thấy hiện tại dắt tay tôi rất thuận tay sao?
Không phải lần đầu tiên ngồi xe Lục Chu Thừa, nhưng hôm nay đặc biệt căng thẳng, có thể là bởi vì tình hình hiện tại không giống.
Sau đó tôi nhịn không được suy nghĩ, nếu người khác hỏi quan hệ giữa chúng tôi, Lục Chu Thừa sẽ nói như nào?
Trước kia anh ở chung với bạn gái như thế nào?
Đột nhiên nhớ tới lần trước nhìn thấy nữ blogger ở quán bar, vì thế hỏi anh, "Lục Chu Thừa, ngày đó ở quán bar anh ở với bạn, về sau sao lại còn một mình?"
"Ngày nào?"
"Là lần anh uống say em dẫn anh về nhà đó..."
"Em là muốn hỏi về cô blogger kia chứ gì!"
Lục Chu Thừa cười như không cười nhìn tôi một cái, "Anh nói gặp được bạn, bảo cô ấy đi trước rồi."
"À...!"
Kỳ thật tôi muốn hỏi anh đó có bạn gái anh hay không, tôi sợ mình biến thành loại người như Khương Huệ Trân.
Nhưng Lục Chu Thừa cười quá đáng đánh đòn, tôi nghẹn không nói lời nào.
Tên này, chắc không phải anh nghĩ là tôi đang ghen chứ!
Lúc đèn đỏ, Lục Chu Thừa quay đầu nhìn tôi, "Cô ấy tìm anh là muốn anh tiêu tiền nâng đỡ cô ấy, người ta đã vội dán lên, anh chỉ chơi đùa với cô ấy."
Anh tìm bạn gái là vì đi ngủ, chỉ cần có người chủ động dán lên, anh liền chơi đùa với người ta, cho nên người đàn ông này có phải quá tùy tiện rồi không?
Nhớ tới những scandal tình cảm của Lục Chu Thừa, tôi bắt đầu nghĩ lại, chuyện kết hôn có phải quá qua loa hay không, có lẽ tôi nên suy xét thận trọng lại một chút.
Xe một lần nữa khởi động, đoạn đường này chúng tôi đều không nói chuyện.
Xuống ga ra ngầm, tôi cởi dây an toàn ra muốn xuống xe, Lục Chu Thừa giữ chặt tôi, "Em giận?"
"Không."
Tôi tránh xa tay anh, Lục Chu Thừa đuổi theo giữ chặt tôi, "Chắc chắn em giận, bởi vì người phụ nữ kia? Anh không có gì với cô ấy hết, không phải anh bảo cô ấy đi rồi sao?"
Tôi xoay đầu qua một bên, bị Lục Chu Thừa nắm cằm quay lại, "Rốt cuộc em làm sao vậy? Nói chuyện!"
Nhìn biểu cảm căng thẳng của Lục Chu Thừa, trong lòng tôi đột nhiên có loại cảm giác, người đàn ông này, tôi giống như thật sự yêu anh rồi.
Nước mắt từ đáy mắt từ từ dâng lên, tôi bắt đầu có chút không nhìn rõ Lục Chu Thừa rồi.
Tôi ghét mình như vậy, rõ ràng nên vừa lòng, lại tham lam hy vọng càng xa vời.
"Có phải em cảm thấy anh cực kỳ khốn nạn không?”
Chu Thừa buột miệng nói tục ở trên xe, sắc mặt nhìn qua có chút mệt mỏi, "Anh biết chính mình là tên khốn, nhưng Thẩm Thanh, khi em biết anh thì anh đã vậy rồi!"
Anh nói, anh là tên khốn.
Nhìn Lục Chu Thừa có chút u buồn quay mặt, trong lòng tôi hơi hơi tê rần, một câu hỏi đến trên bờ môi, rốt cục vẫn hỏi ra miệng.
"Lục Chu Thừa, về sau, em là nói về sau, nếu các cô ấy lại vẫn tới tìm anh, anh còn có thể chơi đùa với họ không?"
"Trước kia anh chơi đùa họ, đó là bởi vì anh không có bạn gái cố định, mà lúc này anh là người có vợ, Thẩm Thanh, anh nói rồi, anh sẽ chịu trách nhiệm với em và con."
Lục Chu Thừa quay đầu nhìn tôi, giải thích không thôi.
Người đàn ông này rõ ràng quá khứ buồn thiu, việc xấu loang lổ, nhưng kỳ lạ là tôi thế mà tình nguyện tin tưởng lời anh.
Có lẽ từ lúc quyết định kết hôn với anh, lòng cũng đã hướng về anh rồi.
Tôi ôm lấy Lục Chu Thừa, ở trong ngực anh cong môi, "Lục Chu Thừa, về sau chúng ta sống thật tốt đi!"
"... Được."
Đến chỗ công ty, bởi vì đi theo Lục Chu Thừa, cho nên một đường đều bị người ta soi mói.
Tôi cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên, lặng lẽ đến gần anh nói: "Lục Chu Thừa, bằng không em đến phòng họp nhé!"
Lục Chu Thừa nghiêng người liếc mắt tôi một cái, "Em phải nhanh thích ứng với thân phận này một chút, còn nữa, sau khi hạng mục này chấm dứt, em rời Đằng Ngải tới đây làm cho anh."
"Hả?"
Tôi kinh ngạc nhìn Lục Chu Thừa, cho tới bây giờ không nghĩ tới có một ngày phải tới Hoàn Vũ làm việc.
Đúng lúc này, thư kí của Lục Chu Thừa tới, sắc mặt có chút căng thẳng, "Lục tổng, phu nhân chủ tịch đã tới, ở văn phòng anh."
Lục Chu Thừa bước nhanh vào văn phòng, "Mẹ, sao người lại tới đây?"
"Con vẫn còn biết ta là mẹ con cơ đấy!"
Vẻ mặt mẹ Lục Chu Thừa không vui, "Con nói xem bao lâu không về nhà rồi hả? Ngày hôm qua về nhà vì sao không nói cho mẹ biết, lại còn không nhận điện thoại của mẹ, làm gì đấy?"
"Cũng là có việc gấp thôi ạ!"
Lục Chu Thừa giữ lấy bả vai mẹ anh, dỗ bà ngồi xuống sofa, "Mẹ tới sao không nói trước, con sẽ đi đón mẹ!"
"Nói trước mẹ còn có thể nhìn thấy con?"
Mẹ Lục Chu Thừa như là cực kỳ hiểu anh, gõ đầu của anh nói: “Thằng nhóc, cũng không nhìn xem hiện tại mấy giờ mới tới công ty, nếu để cho cha con biết..."
"Có thể đừng vừa gặp đã nhắc tới ông ấy hay không?"
Thấy Lục Chu Thừa không vui, Ngô Ngọc Lan vội vàng chữa lại, "Được được, không nói ông ấy, vậy nói về con đi, mẹ Lưu nói con bảo bà ấy tìm hộ khẩu, con tìm hộ khẩu làm gì?"
"Tìm hộ khẩu còn có thể làm gì, đương nhiên là dùng để đăng ký kết hôn."
Đăng ký kết hôn?
Ngô Ngọc Lan trợn tròn mắt, bắt lấy cánh tay Lục Chu Thừa, "Con trai, không phải con lại trêu chọc những cô gái không đứng đắn bên ngoài rồi chứ! Cho ít tiền thì được, sao còn bị bức hôn hả?"
Lục Chu Thừa bất đắc dĩ nhìn mẹ, "Nói cái gì vậy! Con trai của người có kém như vậy sao? Con là đi bức hôn."
Ngô Ngọc Lan nhìn quen con trai không đứng đắn, cũng không coi lời này của anh là quan trọng, "Bớt lắm mồm, trước khi cha con phát hiện nhanh chóng trả đồ về."
"Con là nói thật."
Lục Chu Thừa nhân cơ hội nói chuyện kết hôn, ngẩng đầu mới phát hiện nhân vật chính không thấy nữa.
Cái người phụ nữ không nghĩa khí này!
Vào lúc mẹ Lục nói đến "Không đứng đắn" tôi đã ra ngoài, không phải tôi không phúc hậu, chỉ là cảm thấy vị phu nhân chủ tịch này xem ra không tốt chung lắm.
Lục Chu Thừa trong chốc lát không thoát được thân, tôi ở trong phòng họp với nhà thiết kế của Đằng Ngải, anh ta kiểm tra bản thiết kế, tôi ngẩn người.
Trong lúc đó Triệu Bân gọi điện thoại tới, nói hôm nay anh ta đã chính thức đề xuất từ chức với công ty.
Đối với chuyện Triệu Bân sẽ từ chức, tôi một chút cũng không kinh ngạc, từ khi về công ty, tôi liền biết sẽ một ngày như vậy.
Triệu Bân rất sĩ diện, tuy công ty dưới áp lực của Hoàn Vũ mời tôi trở về, nhưng anh ta căn bản không có khả năng dễ dàng tha thứ tiếp tục làm việc với tôi.
Sở dĩ kéo dài đến bây giờ mới đi, khẳng định là vì tìm chỗ khác trước.
Triệu Bân gọi điện thoại cầu may, điều này vì sau khi công ty không có hợp đồng trói buộc gì với tôi, tôi cũng có thể muốn đi khi nào thì đi khi đó.
Anh ta hẳn là hi vọng tôi rời đi!
Nếu là một ngày trước, nhận được cú điện thoại này có khả năng tôi sẽ mừng rỡ như điên, mà lúc này tình huống không giống rồi.
"Tiểu Thanh, trước anh cũng là bị áp lực từ công ty mới ép em trở về, hiện tại anh đi, em cũng không cần đến Hoàn Vũ hầu hạ Lục Chu Thừa rồi."
"Hầu hạ?"
Tôi nở nụ cười, anh ta dùng từ vẫn rất đúng chỗ.
"Cho nên anh biết rõ tôi là đi "Hầu hạ" anh ấy, lại vẫn đưa tôi vào hố lửa, Triệu Bân, anh thật đúng là vô sỉ khiến tôi nhìn với cặp mắt khác xưa mà!"
"Tiểu Thanh..."
"Đủ rồi đừng nói nữa."
Tôi cắt ngang lời Triệu Bân, nói bình tĩnh, "Trước khi anh chuẩn bị xong hai trăm ngàn, tôi nghĩ chúng ta không cần thiết lại liên lạc, đừng quên chúng ta đã chia tay rồi."
Nửa giờ sau người của Hoàn Vũ phụ trách hạng mục lục tục tới, tôi đoán Lục Chu Thừa đã thu phục được mẹ mình, quả nhiên, không bao lâu anh liền cùng thư kí đi vào.
"Để cho mọi người đợi lâu, hiện tại bắt đầu đi!"
Lúc họp tôi vẫn không yên lòng, hơn một nửa thời gian đều thất thần ngẩn người, không phải nghĩ đến Triệu Bân, là nghĩ đến mẹ Lục Chu Thừa.
Sau đó lại nghĩ đến lời Lục Chu Thừa vừa rồi, cùng sau khi xong bản thiết kế, tôi thật sự muốn tới Hoàn Vũ đi làm sao?
Hiện tại đứa bé còn nhỏ, nhưng qua một thời gian ngắn sẽ lộ bụng bầu, đến lúc đó chuyện của chúng tôi sẽ giấu diếm không xong, Lục Chu Thừa sẽ hi vọng người khác biết chuyện chúng tôi kết hôn sao?
"Cô Thẩm, cô Thẩm?"
Nhà thiết kế bên cạnh đẩy tôi một cái, tôi mới đột nhiên giật mình tỉnh, chỉ thấy người một phòng nhìn tôi.
"Sao, làm sao vậy?"
Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, lại nghe Hách Phú Bình cười nói: "Tuy Lục tổng của chúng tôi rất tuấn tú, nhưng cô cũng không thể nhìn anh ấy chằm chằm như vậy!"
Mặt tôi liền đỏ bừng, không dám nhìn Lục Chu Thừa, "Ngại quá, vừa rồi thất thần rồi."
Hách Phú Bình còn muốn nói, Lục Chu Thừa không vui liếc xéo ông ta một cái, "Ít nói lời vô dụng đi, tiếp tục giới thiệu tiến triển hạng mục."
"Vâng, tổng giám đốc Lục!"
Hách Phú Bình mở PPT ra, bắt đầu giới thiệu hạng mục đang tiến triển, tôi cũng tập trung tinh thần lắng nghe, chỉ là khi tầm mắt ngẫu nhiên đảo qua Lục Chu Thừa, sẽ có thể nhìn đến ý cười trong đáy mắt anh.
Chắc anh không thực sự nghĩ là tôi nhìn anh đến thất thần chứ!
"Được rồi, hôm nay đến đây thôi! Tan họp."
Lúc Lục Chu Thừa đi tới cửa, đột nhiên xoay người nhìn tôi, "Thẩm Thanh, em theo anh tới một chút."
Đại thiếu gia, anh có thể khiêm tốn không?
Tôi đi qua trong ánh mắt ái muội của mọi người, đi theo Lục Chu Thừa đến văn phòng anh.
Sau khi đi vào, Lục Chu Thừa hỏi tôi, "Vừa rồi khi họp nghĩ cái gì nhập thần thế?"
Tôi không trả lời mà hỏi ngược, "Mẹ anh về rồi?"
Lục Chu Thừa gật gật đầu, "Chuyện kết hôn anh nói với bà ấy, bà ấy tưởng là anh nói đùa cho vui, bảo anh buổi tối mang vợ về cho bà ấy xem."
Nhìn tôi trợn mắt há hốc mồm, Lục Chu Thừa nở nụ cười, "Đừng căng thẳng như vậy, con dâu xấu sớm muộn gì cũng phải gặp cha mẹ chồng, có câu nói như thế nào nhỉ, chết sớm sớm siêu sinh."
"..."
Cách cậu chủ Lục anh an ủi người khác thật đúng là đặc biệt.