Nếu Còn Có Ngày Mai - Tiểu Vy

Chương 76




Linh Lung không biết , Hữu Kì đi ngang qua phòng cô đã nghe hết đoạn hội thoại đó . Đợi cô cúp máy , hắn liền đi vào , gắt gao hỏi

_ Em vừa nói không tìm thấy Ý Như ?

Thẩm Linh Linh giật mình , lập tức ngây ngô cười

_ Đâu có , anh hai nghe lầm rồi

Còn lâu cô mới nói thật . Để anh hai biết , thể nào cũng sẽ làm cái việc ngu ngốc y chang Hồ Hạo Thần

Sắc mặt Thẩm Hữu Kì sa sầm , ánh mắt lạnh tanh tỏa ra hàn khí . Hắn nhấn mạnh

_ Đừng để anh hỏi lại lần nữa !

Uy áp của hắn quá lớn , khiến sống lưng Thẩm Linh Lung ớn lạnh . Cuối cùng nuốt nước bọt , thành thật khai

_ Chấn Dư nói , Hồ Hạo Thần tới mượn người đi tìm Ý Như , em chỉ biết có vậy thôi à !

Thẩm Hữu Kì nghe xong , đồi đồng tử chấn động , nhưng không nói gì . Hắn quay người muốn đi ra . Thẩm Linh Lung cảm thấy nỗi lo của mình có nguy cơ xảy ra , vội chạy tới chặn đường

_ Anh hai muốn đi đâu ?

_ Không phải chuyện của em !

Hắn gạt tay em gái ra , dứt khoát đi ra . Thẩm Linh Lung không bỏ cuộc , dứt khoát đuổi theo ngăn cản

_ Anh muốn đi tìm Lương Ý Như sao , cô ta không thích anh , anh còn lo cho cô ta làm gì , chị An An biết sẽ buồn đấy ... Anh hai ....

Mặc cho cô em gái lải nhải phía sau , Hữu Kì vẫn coi như không có gì , vừa đi vừa gọi điện thoại . Xong , hắn  đi nhanh ra nhà xe lấy xe , chạy đi như bay rời khỏi biệt thự . Phía sau , Thẩm Linh Lung vẫn không ngừng kêu gọi ngăn cản

Đến khi chiếc xe khuất bóng khỏi cánh cổng lớn , chỉ để lại một làn khói đục hôi mùi khí đốt . Thẩm Linh Lung mới bất lực thở hắt đầy căm giận

Tuy đã từ bỏ ý định theo đuổi Vương Nguyên , nhưng không có nghĩa cô hết ghét Ý Như

Cô ta có gì hay ho mà ai cũng vây quanh cô ta , lo lắng cho cô ta . Hết Vương Nguyên , anh hai cô đến Hồ Hạo Thần , ai cũng coi cô ta như báu vật mà nâng niu

Đáng ghét , tốt nhất Lương Ý Như nên biến mất luôn đi cho không khí được trong lành

Quả nhiên là theo đúng ý Thẩm Linh Lung , đối với mọi người , cô thực sự như đã biến mất . Mặc cho ba người đàn ông quyền cho người tìm kiếm đào bới từng tấc đất , thậm chí Hạo Thần còn cho người tới Việt Nam tìm , nhưng vẫn không thấy cô

Hiển nhiên là họ không thể tìm thấy được cô khi mà cô chỉ ở trong nhà họ Lưu và quanh quẩn quanh đồi chè . Ngoài ra , cô không đi đâu cả

Thời gian này , đối với cô vẫn là yên tĩnh nhất . Chỉ là bên ngoài yên tĩnh , bên trong đã bị nỗi nhớ hành hạ làm cho héo mòn rồi

Nhờ sự dạy dỗ nhiệt tình của mẹ Lưu và Lưu Vũ Bằng , Ý Như học việc rất nhanh . Mới có mấy ngày , cô đã hái chè thành thục , nhanh thoăn thoắt không thua gì mẹ Lưu . Cô còn học được cách sao chè chuyên nghiệp , mẹ Lưu thấy thế cứ tấm tắc khen

_ Ý Như khéo tay thật , mới học có mấy bữa mà sao chè chuyên nghiệp bằng bác rồi đó !

Lưu Vũ Bằng được đà phổng mũi , vỗ ngực tự khen

_ Có con chỉ dạy mà lại , thầy giỏi phải có trò khôn chứ !

Kết quả nhận được cái nguýt dài của mẹ Lưu

_ Chỉ giỏi tài lanh !

Ý Như chỉ khẽ cười một tiếng đáp lại , gia đình Lưu Vũ Bằng rất hòa thuận , ấm êm . Lưu Vũ Bằng vậy chứ khi ở nhà rất con nít , Ba Lưu bề ngoài nghiêm khắc , nhưng thực tế lại sợ vợ , lời vợ nói là trên hết . Giống ba cô , ông bên ngoài thì ăn to nói lớn mà khi về nhà thấy mẹ lại như cún con vẫy đuôi hoài

Không nghĩ thôi , nghĩ tới lại thấy nhớ nhà da diết . Nếu ba mẹ biết cô đã nghỉ học , chắc sẽ bay về đây giết cô luôn mất . Ba mẹ khổ cực nuôi cô khôn lớn , ăn học đàng hoàng , hy vọng cô sẽ có công việc ổn định , ngay cả ước mơ muốn sang Trung Quốc du học , ba mẹ không có tiền cũng đáp ứng  . Vậy mà giờ đây , chỉ vì chuyện tình cảm cá nhân , cô lại phụ sự kì vọng của họ

Cô đúng là đứa con bất hiếu

_ Cháu có chuyện buồn phải không ? Chắc liên quan đến chuyện tình cảm hả ?

Bỗng mẹ Lưu lên tiếng , cô giật mình thoát khỏi ưu sầu . Ngước nhìn mẹ Lưu ngập ngừng , Vũ Bằng đã rời đi từ lúc nào . Cô không nghĩ bà lại có thể nhìn ra tâm tư của mình

_ Cháu ...

Mẹ Lưu cười hiền , tay không ngừng đảo chè nhẹ nhàng

_ Thời trẻ tuổi , ai cũng có chuyện buồn lòng sầu khổ . Vấn đề là ta có muổn vượt qua hay cứ để mặc nỗi buồn ấy nhấn chìm bản thân

Bà dừng lại , bỏ lá chè vào miệng thử . Xong mới nói tiếp

_ Cháu còn trẻ , có gặp chuyện gì lớn tới mấy cũng có thể làm lại , đừng vì một chuyện buồn làm ảnh hưởng tới tương lai sau này !

Lời khuyên của mẹ Lưu chỉ đơn giản là thế , nhưng lại ngầm mang ý nghĩa lớn . Biết bỏ qua chuyện buồn , tự tạo niềm vui cho bản thân mới là tốt . Chỉ là , cô không làm được

Vương Nguyên chính là ước mơ , là niềm vui , là động lực , là tình yêu của cô . Không có anh , cô sống vui được sao ?

....

Thời gian thấm thoát thoi đưa , mới đó đã qua tháng tư . Tháng tư , thời tiết ấm áp hơn , không còn cái lạnh giá của mùa đông

Bốn tháng ở lại Lưu gia , Ý Như có cuộc sống khá yên ổn , chuyện ngày ấy cũng dần mờ nhạt đi nhờ sự gồng mình cố gắng quên đi của cô

Ngày ngày ra đồi hái chè , tối về cùng mẹ Lưu sao chè . Cuộc sống an nhàn cứ thế trôi qua

Vũ Bằng cũng tạo được tiếng tăm riêng cho mình nhờ những bản nhạc cô bán cho anh trước đó

Nghe Vũ Bằng nói , những ca khúc đó được rất nhiều fan thích nghe , còn được những nhà chuyên môn đánh giá cao . Cô nghe , trong lòng rất vui mừng hào hứng . Cuối cùng , trước khi rời khỏi trường học cô cũng làm được một chuyện thành công

Hôm nay Vũ Bằng trở về , mẹ Lưu mừng lắm , để mừng thành công đầu tiên của con trai , bà ra chợ mua rất nhiều đồ về nấu bữa trưa

Ý Như cũng phụ bà một tay nấu nướng , Vũ Bằng rảnh không có gì làm , cũng tò te theo chân cô vào bếp làm chân sai vặt

_ Giờ anh nổi tiếng rồi chắc sẽ bận rộn lắm hả ?

_ Ừ , cũng kí được mấy hợp đồng kha khá , tôi chỉ về được hai ngày lại phải đi !

_ Cố gắng lên , tôi tin anh sẽ ngày càng tỏa sáng !

_ Cám ơn ... Ý Như này !!!

Đang nói chuyện trôi chảy , bỗng Vũ Bằng lại ngập ngừng

_ Ừ ?? Cô múc cá lên đĩa , tiện miệng đáp

_ Cô sáng tác cho tôi tiếp nữa nha ?

_ Cái này ...

Cô chưa từng nghĩ sẽ tiếp tục sáng tác , sau chuyện ngoài ý muốn đó , mọi chuyện đều bị cô lãng quên

Vũ Bằng rót một ly nước uống , lại nói

_ Cô rất có năng khiếu sáng tác , một tài năng như cô mà không tiếp tục phát huy thì uổng . Cô sáng tác nhạc cho tôi , nếu thành công cả cô và tôi đều được nổi tiếng , tiền kiếm được cũng không phải ít , chả mấy chốc mà giàu !

Vũ Bằng dụ khị , Ý Như chả bị mấy lời kia làm cho lung lay . Chỉ là cô nhớ tới ba mẹ ở quê nhà , ánh mắt mới trầm ngâm suy tính

Nếu kiếm được nhiều tiền , cô sẽ có tiền gửi về cho ba mẹ nuôi em gái ăn học

Nói sao thì chuyên môn cô học cũng là sáng tác âm nhạc , nên giờ bỏ học cũng không ssợ sau này thất nghiệp

_ Vậy cũng được !

_ Cô đồng ý rồi nhé !

Vũ Bằng cười tươi như hoa , ánh nhìn cô gái nhỏ càng thêm ôn nhu dịu dàng . Không gặp cô cả bốn tháng trời , anh phát hiện mình càng ngày càng nhớ bóng nhỏ bé này

Ý Như không hề biết đang có một cặp mắt nhìn mình , cô đem thức ăn bày ra bàn , bỗng từ bụng chuyển đến một cơn đau quặn , cô ôm lấy bụng theo phản xạ . Vũ Bằng thấy , vội tới hỏi

_ Cô sao vậy ?

Mẹ Lưu vừa từ ngoài vào , thấy cũng lo lắng chạy tới

_ Cháu bị làm sao thế ?

Không muốn phá vỡ không khí bữa cơm vui vẻ mà cô và mẹ Lưu đã bỏ ra cả buổi chuẩn bị . Ý Như tỏ ra mình không sao , cắn răng lắc đầu

_ Cháu không sao , chỉ thấy tức bụng chút thôi !

Có điều , cái bụng kia lại bán đứng cô , mỗi lúc càng đau hơn , mồ hôi từ trên trán bắt đầu túa ra . Vũ Bằng thấy không ổn

_ Không sao mà mồ hôi hạt chảy ra vậy đấy à . Cô đau ở đâu ?

_ Bụng tôi ... đau quá ! Cô không nhịn nổi , thều thào khai

Vũ Bằng gấp một , mẹ Lưu gấp tới mười . Bà vội tới đỡ cô , gấp gáp bảo

_ Đau quá phải đưa cháu tới bệnh viện  , mau lên , Vũ Bằng , con lên lấy áo khoác cho Ý Như , cả túi xách mẹ nữa , nhanh !

Miệng nói tay làm , bà dìu cô dậy đi ra khỏi bếp . Ý Như đau quá chẳng còn sức cãi lại , ngoan ngoãn để mặc mẹ Lưu dìu ra

Vũ Bằng lóng ngóng hớt hải chạy lên lầu lấy áo khoác cho cô

Ba Lưu ngồi bên ngoài phòng khách thấy con trai chạy như ma đuổi lên lầu , chau mày nhìn

Cái thằng , lớn rồi mà lúc nào cũng hở tí là chạy , làm như cháy nhà tới nơi vậy

Chưa kịp mở miệng mắng , tiếng gấp gáp của mẹ Lưu đã vọng ra từ bếp

_ Mình à , lại giúp tôi một tay với , mau lên !

Chẳng biết chuyện gì , ông cũng chạy tới , thấy bà đang dìu Ý Như mặt xanh tái nhăn nhó . Ông vội hỏi

_  Sao thế này ?

_ Con bé bị đau bụng , phải đưa tới bệnh viện thôi , mình ra lấy xe đi !

Ba Lưu có chút luống cuống , gật gật mấy cái , theo sự phân công của vợ chạy nhanh ra ngoài nhà xe lấy xe ra

Nhìn một nhà ba người họ Lưu cuống lên vì mình , trong lòng Ý Như thấy ấm lắm , cô cảm động đến chảy nước mắt . Cô chỉ là người làm công cho nhà họ , không thân thích gì vậy mà khi thấy cô đau , họ lại gấp gáp như cô là con cháu trong nhà . Trên đời này , sao lại có người tốt đến thế ?

Mẹ Lưu có nhìn thấy nước mắt của cô , chỉ là bà nghĩ , Ý Như đau quá mới khóc , nên không nói gì

Vũ Bằng đem đồ xuống , đưa cho mẹ Lưu , đợi bà dìu Ý Như lên xe ngồi ngay ngắn . Mới nổ máy , cho xe chạy đi

Ý Như đau quằn quại , không còn chút sức phải dựa vào vai mẹ Lưu . Cả quãng đường , mẹ Lưu ngồi bên cạnh luôn đưa tay cẩn thận xoa bụng cho cô để giảm bớt cơn đau

Bệnh viện không xa lắm , chỉ cách sáu cây số . Vũ Bằng chạy mất có chục phút là tới

Mấy cô y tá chuyển cô vào phòng siêu âm , bác sĩ kiểm tra một lúc , mới cười nhẹ nhàng thông báo

_ Không sao cả , tại cháu làm việc nặng nhiều , nghỉ ngơi ít mới làm thai nhi bị động nhẹ . Cô sẽ kê cho cháu đơn thuốc dưỡng thai , bớt làm việc nặng , nghỉ ngơi nhiều hơn là được !

Ý Như một bên nghe một bên nhăn mày , hình như cô nghe có gì đó rất sai

Thai ? thai nào ? cô làm gì có thai

Cô thận trọng hỏi lại

_ Bác sĩ có nhầm lẫn ở đâu không ạ , cháu ... không có thai ?

Bị nói là nhầm lẫn , bà bác sĩ có chút phật ý . Bà hơi cao giọng

_ Làm sao mà nhầm được , đây , tự cháu nhìn đi . Thai được ba tháng hai tuần , là song thai hẳn hoi , song hỉ đấy . Chúc mừng nhé !!!!

~~~~~~BÙM ~~~~~

Ý Như nghe trong đầu mình có tiếng nổ lớn , các dây thần kinh bỗng chốc bị đình trệ , không hoạt động

CÓ THAI ? HƠN BA THÁNG ? SONG THAI ?

ĐÙA CÔ SAO ????

Lời bác sĩ nhẹ nhàng là thế mà sao đối với cô nó như tảng đá lớn nặng ngàn cân , nó như muốn đè nát tâm trí cô rồi . Cô choáng váng đến say sẩm mặt mày

Sao lại có thai được chứ ?

Ý Như choáng váng , sốc nặng , sốc đến nỗi hồn vía thể xác mỗi thứ một nơi  . Lời dặn dò sau đó của bác sĩ , cô chẳng nghe lọt một từ , chỉ biết vâng dạ như một cái máy

Bác sĩ thấy cô cứ như người mất hồn , tưởng cô vui quá nên chỉ lắc đầu . Có lẽ bà nên dặn người nhà cô thì hơn , chứ bộ dạng này thì chỉ giống nước đổ lá môn thôi

Bà đi ra , thấy mẹ Lưu và Vũ Bằng cứ thấp thỏm ngoài cửa , mới ôn tồn hỏi

_ Hai vị là người nhà Lương Ý Như ?

_ Vâng , là chúng tôi , Ý Như không sao chứ bác sĩ ?

Bác sĩ nghĩ Vũ Bằng là chồng cô , hơi nghiêm mặt

_ Cậu biết vợ mình mang thai không ?

_ MANG THAI ?

Nhìn thái độ của hai mẹ con bà Lưu , bác sĩ lại càng khó chịu . Thế này có phải là không quan tâm vợ con không . Đến mang thai hơn ba tháng rồi cũng không biết

Giọng bà đâm ra cao lên

_ Phải , được hơn ba tháng , song thai . Thai có chút bất ổn , gia đình cần chú ý nhiều hơn . Không được làm việc nặng , ăn uống nhiều chất dinh dưỡng , cho nghỉ ngơi nhiều , cậu biết rồi chứ !

_ Vâng , tôi biết rồi . Cám ơn bác sĩ !

Vũ Bằng gật gật thế chứ tâm trí đã bay đi tận đâu rồi

Ý Như ... có thai rồi ư ? chuyện này đối với anh thật sự là rất kinh khủng

Mà mẹ Lưu ngược lại thì trong lòng rất vui vẻ , đợi bác sĩ đi rồi liền đập vai con trai trách

_ Con hay thật đấy , con bé mang thai mà cũng không biết , còn để con bé làm việc nặng lâu như vậy . May mà chỉ bất ổn chút , chứ mà cháu mẹ có chuyện gì là con không xong với mẹ đâu ... Ôi , là song thai , là song sinh đấy , mẹ sắp có cháu rồi , hai đứa luôn , thích quá !

Bà hí ha hí hửng nói một thôi một hồi , chỉ thiếu điều muốn hét to lên mà thôi . Chuyện lớn như này không vui sao được . Bà sắp được làm bà nội rồi đó nhé , lại còn là hai đứa cùng một lúc , con trai bà thật rất giỏi trong chuyện tạo người nha

Vũ Bằng đang choáng nặng cũng phải đỡ trán trước sự ảo tưởng của mẹ mình . Không muốn thấy bà thất vọng , anh cũng phải rầu rĩ nói

_ Mẹ , đấy không phải con của con !

_ Con vừa nói gì ?

_ Con và Ý Như không có gì cả , cái thai đó không phải của con !

Mẹ Lưu như vừa bị ai đó nhấc bay lên
trời cao rồi không thương tiếc thả xuống mặt đất , đau nhức khắp mình mẩy , tê tái , chết sững , cuối cùng là khó thở

Không phải có thai với con trai bà , tức là có với người đàn ông khác ?

Là có con với người đàn ông khác !!!!

Ý nghĩ kia cứ đảo đi đảo lại trong đầu bà , mỗi một lần nghĩ là một lần khó thở

Ôi trời ơi , cô gái mà bà đã chấm làm con dâu lại đã có thai với người khác !!! Sao lại có thể như vậy được

Từ lúc gặp Ý Như , bà đã định sẽ cho Vũ Bằng lấy cô , bà từ lúc đó đã coi cô như con dâu . Bây giờ , tự dưng lại lòi ra một cái bào thai của người đàn ông khác . Bà không thể chấp nhận nổi chuyện này ? Rất khó có thể tiêu hóa được cái tin kinh thiên động địa này

Lập tức , sự thân thiết của bà dành cho cô bị phong tỏa . Tâm tình Vũ Bằng cũng bị dìm xuống đáy vũng lầy .  Tâm trạng Ý Như  càng tệ hơn , cô như chết lâm sàng

Quãng đường trở về nặng trĩu , ngột ngạt , trầm