Nếu Còn Có Ngày Mai - Tiểu Vy

Chương 62: Em sẽ luôn đợi anh về




Bình minh đến xua tan đêm dài u ám , hôm nay là ngày thi học kì

Ý Như chuẩn bị đến trường trong tâm trạng bất an , mấy hôm trước cô mới phát giác ra chuyện này , khiến bản thân luôn lo nghĩ tới mà không yên . Cô đã nghỉ học lâu như vậy lại còn không xin phép . Cô sợ nhà trường sẽ gạch tên đuổi cô ra khỏi trường mất thôi

Cô cũng đã hỏi thử Uyển Lăng và Thiên Nhu về tình hình ở trường , nhưng cũng chẳng moi được tin tức gì . Hai cô nàng ấy cũng như cô , mù tịt

Bởi cả lớp cô , kể cả lớp trưởng cũng không biết gì về lí do vì sao Ý Như không đến trường . Lúc trước các cô cũng có hỏi giáo viên chủ nhiệm lí do Ý Như nghỉ , nhưng thầy ấy chỉ nói

" Đấy không phải việc của các em"

Rồi thôi , chẳng nói thêm gì nữa

Vậy nên , giờ việc cô có thể được tiếp tục học hay không , chẳng ai biết

Nếu ... thật sự cô bị đuổi học , cô có lẽ ... đi chết luôn cho rồi

Lo sợ nhiều cũng vô ích , thôi thì cứ đến trường , còn nước còn tát , đến đâu hay đến đó . Nếu thật sự bị đuổi thì ....

Aiz ... cô không biết đâu !!!!

Ai đó ngồi trên xe bus mà tâm trí bần thần , chỉ nghĩ đến mỗi nỗi lo đó . Chẳng quan tâm tới cơn mưa tuyết rơi mãi không hết , cái lạnh ngoài trời tới mấy chục âm độ chết người

Đến trường , cả lớp đem sự nhiệt tình chào đón cô , giúp tâm trạng cô đỡ hơn một chút . Bị đám bạn vui vẻ xúm lại hỏi han , cô tạm thời quyên đi nỗi lo trong lòng

Mọi người hỏi cô đủ thứ , chủ yếu vẫn là xoay quanh vấn đề mất tích suốt hơn hai tháng qua của cô

_ Cậu đã đi đâu suốt thời gian qua vậy ? không liên lạc được với cậu , tụi mình rất lo đó !

Đáp lại sự quan tâm chân thành của mọi người , cô vẫn chỉ trả lời ngắn gọn như đã trả lời Uyển Lăng và Thiên Nhu

_ Mình bị bệnh , phải nhập viện phẫu thuật !

Thật sự thì cô rất ngại khi nói dối những người bạn tốt quan tâm mình , nhưng cô không thể nói thật . Nói ra mọi chuyện sẽ càng loạn hơn mà thôi

_ Vậy sao ? Vậy giờ sức khỏe cậu thế nào rồi ? Đã khỏe chưa ?

_ Sao cậu không báo với tụi này một tiếng chứ hả ? Để tụi mình tới thăm ?

...vv , đủ thể loại câu hỏi han

Cô cảm kích trong lòng không thôi , không nghĩ bọn họ lại quan tâm tới cô như vậy , cứ nghĩ mình đã bị chìm vào quyên lãng rồi chứ

_ Cám ơn mọi người đã quan tâm , mình khỏe rồi , hiện giờ có thể leo núi nguyên ngày mà không mệt ! Cô cười cười đáp , còn gồng tay minh họa cho lời nói

Mọi người nghe vậy liền cùng nhau cười , thấy cô trở lại bình an , ai cũng vui

Tuy học cùng nhau chưa bao lâu , nhưng họ rất doàn kết , mỗi thành viên trong lớp đều là một mắt xích quan trọng  . Không thể thiếu bất kì mắt xích nào 

_ Cậu khỏe rồi thì chiều tan học đi trượt tuyết đi , trời này mà trượt tuyết vui lắm nha ! Uyển Lăng chưa gì đã lên kế hoạch cho buổi chiều

_ Đúng đó , mình cũng muốn đi ! San San hào hứng

_ Mình nữa !

_ Mình nữa !

.... vv ... sau đó là vô số cánh tay cùng những cái loa vang lên đăng kí , chiều nay thi xong rồi , dù kết quả sẽ ra thì cũng nên xả stress một bữa nha

_ Ý Như , cậu cũng đi nha ! Uyển Lăng nắm tay cô lôi kéo

Thấy mọi người nhiệt tình như vậy , cô đâu nỡ từ chối , gật đầu đồng ý

Chỉ là , việc cô có tiếp tục được học hay không cón chưa biết . Nói vội gì đến chuyện đi chơi

Nếu cô bị đuổi thì việc đi chơi với lớp , e rằng là không có cửa

Uyển Lăng , Thiên Nhu biết cô đang lo lắng điều gì , vỗ vỗ vai cô an ủi . Mong là mọi chuyện sẽ không quá tệ

Tiếng chuông báo giờ học vang lên , tất cả tản ra , ai nấy về chỗ ngồi . Ý Như bước về chỗ trong lòng phập phồng căng thẳng

Tiếng giày da nện nhẹ nhàng trên sàn gạch , từng bước từng bước như tiếng hô chuẩn bị tử hình với Ý Như

Giáo viên chủ nhiệm nhã nhặn đi vào , tất cả đứng lên chào . Ông thầy lướt mắt nhìn lớp một lượt rồi bỗng dừng lại nơi Ý Như

Cô giật bắn người như vừa bị kích cho một dòng điện mạnh 2000V , sắp chết tới nơi

Đến khi thầy dời ánh mắt đi , bảo lớp ngồi xuống  cô mới cảm thấy mình còn sống , trộm vía thở phào một hơi ngồi xuống

Ít nhất thầy còn cho cô ngồi xuống rồi mới tuyên án

Thầy lại hướng ánh mắt về phía cô , hàng ngàn nỗi bất an ập về đổ lên đầu cô

Thế nhưng

_ Ý Như đi học lại rồi hả ? Sức khỏe em thế nào rồi , ổn chứ , có thể tham dự kì thi không ? Giọng thầy khàn khàn ôn tồn , khuôn mặt tuấn tú dịu dàng bao dung , không mang theo chút nguy hiểm nào , chỉ nghe ra sự quan tâm của người thầy đối với học của của mình

_ Ơ ... ! Ý Như nhất thời sững người , thế này là sao ? Không phải thầy nên mắng cô rồi đuổi ra khỏi lớp sao ? sao lại hỏi sức khỏe cô , giống như thầy biết cô nhập viện vậy ? Là ai đã nói cho thầy biết chứ ? Thế này là thế nào đây ?

Ngây ra một lúc cô mới gục gặc trả lời tiếp

_ Dạ ... em khỏe rồi ... cám ơn thầy !

_ Vậy thì tốt , có khỏe lại mới có thể thi học kì được , em thi tốt nhé ! Thầy nở nụ cười hài lòng

_ ... Vâng ... vâng ạ , em cám ơn thầy đã quan tâm ! Ý Như thật sự chưa thể theo kịp với thái độ không giống trong tưởng tượng cô của thầy , thật sự quá bất ngờ đi

_ Ừm ... được rồi , thầy chỉ qua nói vài lời thôi , sắp đến giờ thi rồi , chúc cả lớp thi tốt ! Thầy bỏ lại một câu rồi cầm cặp tiêu sái đi ra

Bỏ lại cho Ý Như một mớ màu hồng khá lộn xộn

Ớ hớ , vậy là cô không đị đuổi học . Không những thế còn chẳng bị nghe chửi lại còn được thầy hỏi thăm và chúc thi tốt

Sao lại có chuyện tốt như vậy chứ ?

_ Mình đang nằm mơ phải không ? Cô quay sang Uyển Lăng hỏi một câu hết sức ngớ ngẩn

_ Là thật đấy ! Uyển Lăng dùng hai tay vỗ vào mặt cô mấy cái đánh thức cô tỉnh lại  _ mình đã bảo là sẽ không sao mà , là cậu cứ thích lo xa !

_ Nhưng mình thấy ... nó cứ thế nào ấy , sao thầy lại biết mình bị bệnh ? Là ai đã nói với thầy chứ ?

_ Ừ nhỉ ! Uyển Lăng gật gật rồi lại thấy khó nghĩ liền xua tay _  mà thôi kệ đi , không bị đuổi là được rồi , lấy sách ra xem chút đi , lát còn thi !

Uyển Lăng lôi sách ra đọc , Ý Như thấy vậy cũng chẳng nói gì thêm . Cô cũng lôi sách ra xem chút , chuyện đó tạm thời cứ gác lại , lo thi trước đã

Niềm vui của Ý Như vì không bị thầy khiển trách chẳng giữ lại được bao lâu khi mà cái bàn đằng sau không có người ngồi

Không có anh ngồi sau lưng , lòng cô lại trùng xuống , nhớ nhung có , tủi thân có , đau lòng có . Một mớ bòng bong làm tâm trạng cô rất nặng nề

Khi nào ... thì cái ghế sau lưng cô sẽ có người ngồi ?

.........

Ý Như trở về nhà đã 10giờ đêm , lâu rồi không được đi chơi , hôm nay cô chơi rất hăng say nên giờ mới mệt lả như cọng bún . Có điều rất vui

Cô lấy đồ đi tắm , vừa ra ngoài , điện thoại nổ chuông báo có tin nhắn

Ý Như liền xà tới cầm điện thoại , xem số người gửi mà mặt tươi như hoa , tim nhảy rộn ràng vui như mở hội , nụ cười tươi không thể khép lại

Không vui sao được , lâu lắm rồi anh chưa nhắn tin cho cô . Từ cái hôm anh nhắn gửi lịch thi cho cô tới giờ , cả hai chưa liên lạc thêm lần nào

Ý Như rất nhớ anh , đã nhiều lần muốn gọi cho anh nhưng lại sợ phá mất thời gian nghỉ ngơi của anh . Nên chỉ biết ôm điện thoại chờ đợi tin nhắn hay cuộc gọi của anh trong mỏi mòn

Cuối cùng cô cũng đợi được đến ngày anh gửi tin cho cô

Tay cô run run mở tin nhắn xem

_ Em ngủ chưa ?

_ Chưa ? Cô kích động nhắn lại

_ Sao thức khuya vậy ?

Không tận mắt nhìn thấy , nhưng Ý Như biết chắc giờ mặt anh đang nhăn nhó khó coi

_ Em mới cùng bọn Uyển Lăng đi chơi về ! Cô vui vẻ kể

_ Vui không ?

_ Vui !!!! Nhưng có anh sẽ vui hơn

Vế sau cô tự thêm vào trong lòng

_ Hôm nay em thi tốt không ? Anh đổi chủ đề

_ Tạm được ! Bài làm tất cả bốn môn cô đều làm được , nhưng không biết có đạt điểm cao hay không nữa

_ Chỉ tạm được ? Anh nổi hứng trêu cô , chứ anh biết một người nghỉ học lâu như cô mà làm tạm được là cũng khá lắm rồi

_ Ừm ! Cô âu sầu , cô nghĩ anh đang nói thật . Thật lòng , cô vẫn còn rất để tâm tới bài thi học kì này , cô không đủ tự tin lắm

_ Vậy cũng được rồi ! Biết cô đang buồn lo , anh thôi không muốn trêu nữa

Chẳng biết sao khi đọc lời an ủi của anh , cô thấy nhẹ nhõm hẳn dù biết thừc sự điểm thi của cô sẽ không được cao

_ Còn anh khi nào mới thi ? Cô tò mò

_ Anh thi rồi !

_ Thi rồi ? Khi nào ? Cô kinh ngạc

_ Hôm nay , thầy chủ nhiệm gửi đề thi cho anh !

_ Em ... không hiểu ? Cô thấy rất khó hiểu , có cả việc không cần đến trường dự thi cũng được sao ?

_ Anh và hiệu trưởng có thỏa thuận riêng , chỉ cần anh luôn thi đạt điểm tối đa thì anh muốn nghỉ sao cũng được . Anh có thể không cần phải đến trường dự thi nếu như đang bận , nhà trường sẽ gửi đề thi tới , anh làm rồi gửi ! Anh kiên nhẫn giải thích cho cô hiểu , đương nhiên anh sẽ không nói đến mấy cái đề thi đó , nó khó hơn rất nhiều so với ở trường , và có muốn xem tài liệu cũng chẳng có gì để copy

_ À ! Cô à một tiếng liền gửi đi một chữ ấy , cô đại khái cũng hiểu nôm na là như thế nào , tóm lại nó chính là thỏa hiệp ngầm đi

Nhưng mà , anh vừa bận quay phim đến thời gian nghỉ ngơi cũng không có , vậy mà lại còn phải tự học tự ôn thi học kì , anh làm sao có thể làm được như vậy ? Kiểu này sức đâu mà chịu nổi chứ ?

Mặc dù không thấy anh , anh cũng không nói gì nhưng cô biết , anh đã phải cố gắng rất nhiều 

Càng nghĩ cô lại càng thấy đau lòng vì anh , ước gì cô có thể làm gì đó giúp anh ... cô đúng là vô dụng thật mà , biết rõ anh như vậy mà cũng không thể làm gì được

_ Anh vừa phải quay phim vừa phải ôn bài thì thời gian đâu mà nghỉ ngơi ?

_ Yên tâm , anh vẫn có đủ thời gian nghỉ ngơi mà !

Ai đó bĩu môi , có ma mới tin anh , đợi khi anh về mà mất đi miếng thịt nào xem em sẽ xử anh ra sao

_ Khi nào anh về ? Cô thôi hỏi vấn đề kia , cô biết có hỏi mấy anh cũng không nói thật , thôi thì đổi chủ đề . Đây cũng chính là điều cô quan tâm nhất

_ Chắc đến tết Âm lịch !

_ Lâu vậy sao ! Tâm trạng mới khá được một chút liền bị câu kia san phẳng , tàn nhẫn hơn là tâm trí còn bị dìm xuống vực sâu hơn

Tết Âm lịch , còn những 23 ngày nữa đó ...

_ Nhớ anh hả ? Anh nửa đùa nửa thật

_ Ai thèm chứ ! Cô phủ nhận , còn gửi thêm cái icon bĩu môi

_ Em nói dối ! Anh vạch trần

_ Em không có ! Cô một mực phủ nhận

_ Thật ? Anh đâu dễ dàng tha , những lúc trêu đùa với cô như này trong lòng anh mới thấy dễ chịu

_ Đương nhiên ! Cô rất cứng đầu

_ Haiz , tiếc quá , anh đang định mua quà cho người ta , thế mà không ai nhớ , thôi vậy , rút lại ý định

Một câu tràn trề sự nuối tiếc , Ý Như đọc xong liền vội thay đổi thái độ

_ Ế , này ... sao anh có thể như vậy ?

_ Anh làm sao ? Đến lượt anh giả ngây

_ Không sao ! Cô muốn nói rất nhiều điều với anh , nhưng trong đầu hiện giờ trống rỗng , chẳng biết nên bắt đầu từ đâu

_ Ừ ... em ngủ sớm đi , thức khuya da xấu xí !

"Em ngủ sớm đi" , bốn từ đó làm cô phát hoảng . Khó khăn lắm cô mới có thể được nói chuyện với anh , cô không muốn kết thúc nhanh như vậy

_ Da em còn lâu mới xấu nha ! Lời nói nghe rất lém lỉnh , còn trong lòng lại xót xa

_ Không xấu cũng phải nghe lời , ngủ đi ! Nhưng ai kia có vẻ không nghe được tiếng lòng của cô

_ Được rồi , anh ngủ ngon ! Cô tiếc nuối , không nỡ chút nào

Dù sao anh đi làm cả ngày đã rất mệt rồi , cô không thể ích kỉ vì sự ham muốn của bản thân mà cướp đi chút thời gian nghỉ ngơi ít ỏi của anh

_ Ngủ ngon !

Ý Như tự nhủ với lòng , anh có thời gian nhắn tin cho cô là tốt lắm rồi , không nên đòi hỏi nhiều

Cô leo lên giường , kéo chăn chuẩn bị nằm xuống , chuông điện thoại vang lên , là anh gọi

Cô vui mừng bắt máy

_ Sao lại gọi cho em nữa vậy ?

_ Muốn nghe giọng em thôi !

_ Giờ nghe rồi đó ! Tim Ý Như cuộn trào mật ngọt , cơ thể như muốn hòa tan theo câu nói ấy , anh có thể bớt đáng yêu đi chút được không , cứ vậy hoài sao cô chịu nổi

_ Vậy anh có thể ngủ ngon rồi , em cũng ngủ đi , đừng thức khuya quá , không tốt cho sức khỏe !

_ Em biết rồi , anh ... cũng đừng lo làm việc quá , kẻo lại đổ bệnh ! Cô cắn môi lí nhí nói

_ Yên tâm , anh biết phải làm gì mà , ngủ ngon !

_ Anh cũng vậy !

_ Ừ !

Khi cô tưởng anh sẽ tắt máy thì giọng trầm ấm lại vang lên

_ Ý Như !

_ Vâng !

_ Đợi anh về !

_ Được , em đợi anh về !

Em sẽ luôn đợi anh về , dù anh có đi bất cứ nơi đâu , bao lâu thì hãy nhớ . Có một người luôn đợi anh về