Nếu Còn Có Ngày Mai - Tiểu Vy

Chương 58: Món quà vô giá




Thấy Vương Nguyên trở về có một mình , không thấy Tuấn Khải , Thiên Tỉ đâu . Ý Như liền hỏi

_ Sao anh về có một mình , anh Tuấn Khải và Thiên Tỉ đâu ?

_ Về rồi ! Đáp gọn không thể gọn hơn

_ Về ? Về đâu ? Cô ngơ ngác hỏi

Anh đến ôm lấy vai cô từ đằng sau , dịu giọng

_ Đến từ chỗ nào thì về lại nơi đó !

Ý Như gật gù tỏ vẻ đã hiểu , cô muốn hỏi sao không giữ họ lại , xong lại nghĩ đây là bệnh viện , nhà hai người cũng không ở đây nên thôi

Cô xoay người lại nhìn anh , hỏi

_ Hai người họ đến tìm anh có việc quan trọng phải không ? Cô đã rất để ý chuyện này từ khi thấy hai người họ đến . Thời gian qua cô tuy không thấy anh nhắc đến công việc , cũng chẳng thấy anh mảy may lo lắng , lúc nào cũng bên cô rất an nhàn . Nhưng cô đâu phải con ngốc , hơn nữa cô lại là fan ruột của anh , công việc của anh cô luôn theo dõi từng ngày , lịch trình mỗi ngày đều dày kín . Nên cô biết lần này họ tới chắc là vì công việc

_ Không phải , họ có việc đến Thượng Hải nên tiện đường ghé thăm chúng ta ! Anh nói dối , không phải anh không muốn nói thật , chỉ là khi nói ra rồi sẽ lại khiến cô lo lắng , tự trách bản thân làm liên luỵ đến anh . Cô mới khỏe lại , tinh thần cô cần thanh tịnh không nên lo lắng kích động nhiều

_ Thật chỉ có vậy sao ? Cô hoài nghi , thật chỉ đơn giản như vậy ?

_ Thật mà ! Anh nhìn cô , gật đầu , ánh mắt rất chân thành . Sợ cô lại chất vấn thêm , anh liền lảng sang chuyện khác _ Sắp đến bữa tối rồi , để anh đi nấu bữa tối !

_ Tự nấu vất vả lắm , anh đi mua đồ ăn ngoài đi ! Cô ngăn lại , từ lúc cô tỉnh lại anh toàn đến nhà hàng bên cạnh mượn nhà bếp nấu ăn , đó hình như là nhà hàng của chú họ anh

Nhìn thấy anh đã rất mệt mỏi mà bữa nào cũng chạy vạy đi nấu đồ ăn cho cô , cô rất không đành lòng . Cô đã ngăn anh nhiều lần , nhưng anh rất lì lợm , không nghe , chỉ làm theo ý mình

Lần này cũng vậy

Anh đưa tay vén những sợi tóc rơi loạn trước mặt cô , cười ngọt ngào

_ Không vất vả , được tự tay nấu đồ ăn cho bạn gái là một niềm hạnh phúc

Vốn định sẽ đi ngay , nhưng khi ánh mắt rơi xuống đôi môi hồng xinh đẹp của cô , nó như mời gọi anh tới ăn , không nhịn được anh áp môi lên môi cô , tham lam hôn ngấu nghiến thật lâu , tới khi hơi thở cô đứt quãng , mới tha cho cô

Ý Như xụi lơ , đứng không vững phải dựa vào ngực anh . Đôi môi bị anh hành hạ đến sưng đỏ , dạo này anh rất tuỳ ý , sự lưu manh càng ngày càng thăng cấp , thích hôn cô lúc nào thì hôn không cần xin phép

Anh nhìn đôi môi sưng đỏ một chút tội lỗi đi ngang qua , lẽ ra anh nên nhẹ nhàng một chút

Anh nhu tình nói

_ Đợi anh ở đây , anh đi một lát sẽ về !

_ Ừm ! Cô còn xấu hổ , chỉ gật đầu , không dám ngẩng lên , đôi gò má vẫn còn ửng hồng sau màn hôn cuồng nhiệt

Anh buông cô ra đứng lên khoác thêm chiếc áo dạ , đi ra ngoài

_ Đợi đã ! Ý Như bỗng gọi lại

_ Sao vậy ? Muốn nữa sao ? Anh quay lại , ánh mắt nhìn trêu ghẹo

Ý Như chẳng thèm để ý , đi tới chiếc tủ nhỏ , mở cửa lấy ra một chiếc khăn len màu xanh lam mà cô đã cất công tự tay đan mấy ngày liền , cô đóng cửa đi tới choàng lên cổ anh

_ Cái này cho anh sao ? Anh ngỡ ngàng nhìn chiếc khăn ấm quàng trên cổ , anh nhận ra chiếc khăn này , mấy ngày trước cô kêu ngồi một chỗ không có gì làm chán , bắt anh đi mua len về cho cô đan đốt thời gian

Cô chỉnh cái khăn , gật đầu

_ Phải , lẽ ra em định sinh nhật anh sẽ đan một cái làm quà tặng cho anh , nhưng ... sau đó ... coi như em tặng quà sinh nhật muộn đền cho anh , anh ... không chê chứ ? Câu cuối cô dè dặt hẳn , cô sợ anh chê món quà quá giản dị đơn sơ này

Khuôn mặt anh từ khi thấy cái gặt đầu của cô đã sáng bừng lên đầy vui sướng như đứa trẻ được cho quà rồi , làm sao lại có ý chê món quà chứa đầy tâm ý của cô , nó là vô giá , anh thích còn không hết

_ Không , làm sao anh lại đi chê một món quà đẹp như vậy chứ , đây là món quà anh thích nhất , cám ơn em ! Anh nở nụ cười sáng lạn tỏa ánh hào quang , ánh mắt nhìn cô dịu dàng , nhu tình

_ Anh thích là tốt rồi ! Cô khẽ cười , trong lòng khẽ thở phào một hơi

_ Quà của em , gì anh cũng thích ! Anh cười nịnh , hôn nhẹ một cái lên môi cô , anh nói _ Anh đi đây !

_ Anh đi cẩn thận !

Vương Nguyên gật đầu , mang theo khuôn mặt hạnh phúc đi ra ngoài .  Cái giá lạnh tê tái bên ngoài dường như chẳng ảnh hưởng gì tới anh

Bàn tay thon trắng không ngừng vuốt mép khăn được đan từng mũi len tỉ mỉ tinh tế , lâu lâu ánh mắt không nhịn được lại cúi nhìn xuống cổ

Ấm quá , từng tế bào trên cơ thể anh đều ấm đến một cách kì lạ như có một vòng tay luôn ôm lấy anh từng phút giây

Cuối cùng ... anh cũng được cô tặng quà , anh sẽ luôn nâng niu chúng như nâng niu tình yêu của mình

...

Cuối cùng cũng đến ngày Ý Như được xuất viện , Vương Nguyên tự thu dọn đồ đạc không cho cô động tay vào bất cứ thứ gì , chỉ được ngồi yên một chỗ

Xong , anh đi làm thủ tục xuất viện

Thật ra , chỉ cần Hồ Hạo Thần nói một câu là Ý Như có thể xuất viện ngay lập tức mà không cần phải làm thủ tục gì cả . Chỉ là , giờ cô có bạn trai bên cạnh , anh ta việc gì phải lãng phí lòng lương thiện , cứ để Vương Nguyên làm thủ tục theo trình tự thôi

Một mình trong phòng đợi chán , Ý Như ra ngoài hành lang đứng ngắm cảnh

Ngoài trời , tuyết đang rơi . Mấy hôm nay , ở Thượng Hải tuyết rơi không ngừng . Những bông tuyết trắng muốt xinh xắn thi nhau rơi xuống mọi ngõ ngách của thành phố xinh đẹp này . Nơi nào chúng đậu xuống đều tạo nên một màu trắng xóa lạnh lẽo

Ý Như hít một ngụm khí lạnh , khiến cả lồng ngực run lên vì lạnh . Nhưng cô lại thấy rất thích , đơn giản là vì cô sắp được rời khỏi nơi này , nơi đáng sợ nhất đối với cô

Nơi này với cô chẳng khác nào nhà tù , đáng sợ vô cùng , chỉ cần rời khỏi nơi này , với cô chẳng còn gì đáng phải sợ . Hiện giờ cô thật đang rất phấn khích

_ Ý Như ! Giọng ai đó vang lên cắt ngang suy nghĩ của cô

Ý Như quay mặt lại , là Hạo Thần , anh đang bước tới chỗ cô

_ Anh Hạo Thần ! Cô cười chào

Nhìn khuôn mặt rạng rỡ của cô , trong lòng Hạo Thần đã buồn nay càng u ám hơn

_ Được ra viện em vui đến vậy sao ?

_ Tất nhiên rồi , làm gì có ai thích nằm viện đâu ! Cô vô tư , hồn nhiên đáp mà không hề hay biết cảm nghĩ của người trước mặt

Cô lại nói tiếp

_ Thời gian qua cám ơn anh , anh đã vì em mà hao tâm hao lực nhiều rồi , nói thật ơn này em không biết trả thế nào mới xong . Như vậy đi , sau này có việc gì cần anh cứ tìm em , nếu giúp được em sẽ không từ nan !

Câu cuối cùng , Hồ Hạo Thần nghe xong không nhịn được bật cười

_ Được rồi , anh thì có việc gì cần em giúp chứ , chỉ cần em sống tốt , đừng để mỗi khi anh gặp , em lại bị thương hay nằm trong bệnh viện là đã trả ơn anh rồi ! Giọng điệu của anh chính là nói đùa , nhưng sâu tận đáy tim chính là nói thật . Anh luôn mong cô sẽ sống vui vẻ , mạnh khỏe . Anh không muốn nhìn thấy cô lại bị thương thêm lần nào nữa

Đương nhiên Ý Như không thể hiểu được nỗi lòng của anh , cô đơn thuần chỉ nghĩ anh đang căn dặn một bệnh nhân mà thôi

_ Anh yên tâm , em hứa sẽ tự chăm sóc mình thật tốt , sẽ không để mình bị thương thêm một lần nào nữa

_ Ngoan lắm ! Anh đưa tay xoa mái đầu cô cưng chiều , những sợi tóc mềm mượt chạm vài lòng bàn tay anh khiến trong lòng ngứa ngáy . Anh thật muốn mỗi ngày đều được xoa đầu cô như thể này

Nhưng anh biết ... điều đó là không thể

Ý Như hơi bất ngờ trước hành động gần gũi của anh , nhưng không có ý né tránh . Trong thâm cô vừa biết ơn anh đồng thời cũng rất quý anh

Suốt thời gian qua , quan hệ hai người thân thiết hơn rất nhiều

_ Em sẽ về Bắc Kinh luôn sao ?

_ Vâng ! Cô gật đầu , lẽ ra Vương Nguyên muốn ở lại thêm hai ngày để đưa cô đi chơi nhưng với cái thời tiết lạnh âm chục độ , tuyết rơi nhiều như vậy mà cô lại chưa khỏe hẳn nên đành phải huỷ kế hoạch

Ánh mắt Hạo Thần lại một lần rũ xuống , vậy là cô sắp đi khỏi nơi này , sắp rời xa anh . Anh sắp không còn được gặp cô nữa

Một nỗi buồn không tên len lỏi trong tim anh . Một sự không nỡ ngập tràn tâm trí anh

Anh rất muốn giữ cô lại , bên anh , mãi mãi

Nhưng anh biết ... điều đó chỉ có trong suy nghĩ anh , không bao giờ trở thành sự thật được

Mà sự thật nghiệt ngã luôn đập vào mắt anh , chính là : cô đã có người yêu , cô là hoa đã có chủ

Và anh ... anh là người đến sau

Thấy anh im lặng , Ý Như liền lên tiếng

_ Hạo Thần , anh không sao chứ ?

_ Không sao ! Anh lắc đầu , cười gượng một cái

_ Hạo Thần ! Một giọng nói mềm mỏng ngọt ngào vang lên sau lưng Hạo Thần , cắt ngang màn nói chuyện của hai người

Anh nghe rõ , nhưng không quay lại  . Khuôn mặt vui vẻ nhanh chóng trở nên thâm trầm

Ý Như nhìn ra sau lưng anh , cô thấy một cô gái ăn mặc sang trọng , trang điểm đậm , môi đỏ chót , khá xinh đẹp . Cô ấy đi tới cạnh Hạo Thần , cười ngọt ngào như thể họ quen nhau đã lâu

_ Hạo Thần , ra anh ở đây mà làm em tìm suốt nãy giờ

_ Cô tìm tôi làm gì ? Thái độ Hạo Thần thay đổi hẳn , lạnh lùng chán ghét chứ không ôn nhu dịu dàng như lúc nói chuyện với Ý Như

Khuôm mặt xinh đẹp của cô gái kia có một nét cứng lại , rất nhanh liền ngọt ngào như ban đầu , cô ta nói như thể hai người rất thân thiết

_ Em biết anh không về ăn trưa mên cố tình mang thức ăn tới cho anh , em để ở phòng làm việc của anh rồi !

_ Cô không cần mang tới , thức ăn của tôi đã có người lo ! Hạo Thần vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng đó , anh nãy giờ còn chả thèm nhìn cô ta đến một cái

_ Nhưng em muốn được tự tay chăm sóc cho anh mà ! Mặt cô kia trùng xuống , buồn bã xen chút uỷ khuất , tủi thân

_ Tôi nói không cần , cô nghe không hiểu sao ? Hạo Thần đã mất kiên nhẫn , anh lớn tiếng gần như quát  . Anh vốn được cho là người đàn ông ôn nhu dịu dàng , nhưng với loại phụ nữ này , anh tuyệt đối không cần phải dịu dàng

Cô gái kia nghe xong , mặt mày tái mét , quên cả cách nói chuyện , chỉ biết nhìn anh trân trân đầy lạ lẫm , như không thể tin nổi . Cô ta chưa bao giờ thấy anh hét lớn với mình như vậy
Bao nhiêu năm qua anh luôn đối xử với cô rất dịu dàng , ân cần . Ai bắt nạt cô , anh đều bảo vệ

Nhưng ... sao giờ ... ?

Anh ... thay đổi rồi sao ?

Hai người một nam một nữ kia nói chuyện , bỏ quên Ý Như vẫn còn đứng đó

Nhưng cô lại chẳng thấy khó chịu khi bị coi là không khí , cô vẫn đứng đó , hết quan sát anh đến cô gái lạ này

Cô nhìn ra , từ khi cô kia tới , sắc mặt Hạo Thần thay đổi hẳn , cả ánh mắt lẫn sắc mặt chỉ có một màu chán ghét

Còn cô gái này , nhìn thôi cũng biết là thích Hạo Thần rồi

Haiz ... có vẻ rắc rối

(***còn tiếp****)