Nếu Còn Có Ngày Mai - Tiểu Vy

Chương 47




Không tìm thấy cô đâu , Hồ Hạo Thần trong lòng vô cùng hoảng loạn , sợ hãi

Nhưng anh biết , lúc này anh phải bình tĩnh . Phải bình tĩnh , thật bình tĩnh

Xem nào , nhà vệ sinh này không có cửa sau , trên mái tất cả các phòng đều vẫn như cũ . Vậy chỉ có thể mang cô ra cửa chính

Mà từ lúc cô đi vào , anh đều không rời mắt nửa giây , cũng không thấy điều gì không ổn

Chỉ có ... khoan đã , khi nãy anh thấy một người phụ nữ trung niên khá mập đi ra , trên lưng còn cõng một cô gái nằm gục mặc , mặc áo khoác có mũ che kín cả đầu lẫn mặt

Chính là cô , người đó chắc chắn là cô . Bọn chúng đã tráo đổi quần áo của cô

Chết tiệt , Hồ Hạo Thần nghiến răng , phẫn nộ . Lẽ ra lúc đó anh phải nhận ra điều bất thường chứ

Là tài diễn xuất của mụ đó quá cao  siêu hay do anh quá bất cẩn ?

Kết luận xong , anh liền chạy đi theo hướng người đàn bà kia cõng cô đi , mong rằng bọn chúng chưa đưa cô đi được xa

Tháp truyền hình ở đây rất rộng , lại đông người . Một mình anh tìm kiếm thì không xuể , đành gọi viện binh , mượn người của thằng bạn thân tìm kiếm giúp

Anh ngàn lần không mong cô lại sẽ gặp chuyện , sức khỏe cô vẫn chưa ổn định hẳn

Vừa đi tìm Ý Như , Hạo Thần vừa lo sợ vừa trách bản thân quá chủ quan . Anh đã nghĩ bọn chúng sẽ không tha cho cô , nhưng không ngờ lại ra tay nhanh như vậy

Lẽ ra hôm nay anh không nên đưa cô ra ngoài , anh thực hối hận muốn chết

Giữa thành phố sầm uất , có một cuộc tìm kiếm thầm lặng đang diễn ra , vô cùng gấp gáp

Bên kia tìm kiếm , bên này cũng đang nôn nóng chờ đợi

Tìm cả ngày chẳng thấy Ý Như và chiếc xe kia đâu , Vương Nguyên , Thẩm Hữu Kỳ quyết định trở về trang viên Thạch Tĩnh Tâm một chuyến nữa

Người mở cổng vẫn là nữ hầu kia , nhìn thấy người đứng trước cổng là hai tên đẹp trai dọa người lúc chiều . Cô ta thất kinh hỏi

_ Sao ... lại là hai người ? Sau khi bị dọa cho hồn vía bay lên mây một chuyến mới trở về , hảo cảm cô dành cho họ đã chẳng còn bao nhiêu

Không trả lời cô ta , Vương Nguyên hỏi

_ Ý Như đã về chưa ?

_ Hai người chưa tìm thấy cô ấy à ? Hỏi xong mới thấy bản thân ngốc , nếu tìm thấy thì còn đến đây hỏi làm gì nữa

Cơ mà , chưa tìm thấy đồng nghĩa Ý Như vẫn còn đi cùng cậu chủ . Mà cậu chủ giờ vẫn chưa thấy về

Mặt Vương Nguyên , Thẩm Hữu Kỳ lạnh tanh như muốn viết lên mặt "tôi thấy còn trở lại đây làm gì "

_ À ... cô ấy và cậu chủ vẫn chưa về ! Nữ hầu kia liền vội vàng sửa lại , dù không hài lòng về thái độ của hai người trước mặt nhưng đối diện với cái khí thế bức người dày đặc ấy khiến cô ta chẳng xù lông được bao lâu

Tóm lại cậu chủ nhà này vẫn là số một

_ Bình thường hai người họ cũng ra ngoài tới muộn vậy ? Lời của Vương Nguyên toàn ý khó chịu

Hắn bên cạnh cũng chẳng mấy sáng sủa

_ Không , chỉ hôm nay thôi ! Nữ hầu thành thật trả lời , vòng vo càng lâu với hai người này sẽ càng đối diện sớm bệnh đau . Tuy nhiên lại không nói mai Ý Như sẽ rời đi

Chỉ có điều ... chỉ như vậy thôi đã đủ khiến lòng dạ hai người nào đó càng thêm náo loạn

Ý Như , người con gái ấy tới khuya chưa về là vì đi chung với một thằng đàn ông khác

Điều này chẳng một người đàn ông nào có thể chấp nhận được

Đi đâu cả ngày tới khuya vẫn chưa về chứ ? Vui lắm sao ?

Lòng tự tôn của hai người nào đó bỗng chốc lại bùng nổ , cơn bão cuồng ghen nổi lên càn quyét hết lí trí

Nữ hầu kia nhìn biểu tình của hai người dọa cho hồn tiêu phách tán . Giờ mới nhận ra mình đã nói sai , dù là thật hay giả thì người ta là bạn trai cô . Sao có thể chấp nhận chuyện bạn gái mình đi chơi cả ngày với người đàn ông khác . Là cô , cô cũng thế

_ Số điện thoại của hắn ? Đột nhiên giọng âm trầm tỏa hàn khí của Thẩm Hữu Kỳ phát ra

_ Hả ??? Nữ hầu kia giật mình rét run , nhất thời không hiểu ý hắn

_ Số điện thoại và tên cậu chủ của cô ! Hắn mất kiên nhẫn , rít từng từ qua kẽ răng

Nữ hầu kia mới ngớ người hiểu ra , vội vàng đọc số điện thoại và tên của Hồ Hạo Thần

Vừa lấy được số , hắn liền ấn phím gọi , mất một lúc điện thoại mới được kết nối

_ Alo ! Giọng nam nhân phát ra rất bình thản , còn trong lòng lại rất khẩn trương

_ Anh là Hồ Hạo Thần ?

_ Phải , là tôi , ai vậy ! Hạo Thần cẩn thận trả lời , trong lòng càng khẩn trương hơn , đang lúc tìm người khẩn cấp thế này lại có một số lạ gọi tới , lại còn hỏi đúng tên anh . Hạo Thần đang nghĩ tới có thể đây là số của bọn bắt cóc Ý Như

_ Tôi muốn gặp Ý Như , đưa máy cho cô ấy !

Hồ Hạo Thần nghe xong sững người , muốn gặp Ý Như ???  không phải là bọn bắt cóc sao ? Vậy hắn là ai , sao biết số điện thoại , danh tính của anh ? Lại còn biết cô đang đi cùng anh ?

_ Anh là ai ? Hạo Thần nghi vấn

_ Bạn trai cô ấy !

Chỉ bốn từ khiến tâm can Hạo Thần nổ banh xác . Bạn trai sao ? Nếu ... là bạn trai , có nên nói cô đã mất tích không ?

Vương Nguyên bên cạnh mặt đen xì , cái gì mà bạn trai cô ấy . Anh đây mới chính là bạn trai cô này , là chính thất đấy , đồ mặt dày vô sỉ

_ Đưa máy cho cô ấy ! Thẩm Hữu Kỳ phát ngôn như ra lệnh

Hạo Thần còn kích động không để ý tới khẩu khí của hắn , nói

_ Ý Như , cô ấy ... mất tích rồi !!!

_ Anh vừa nói gì ? Thẩm Hữu Kỳ cao giọng , mắt trợn lên . Hắn mong mình vừa nghe lầm

Vương Nguyên nhíu mày lại , anh đứng bên cạnh nghe khá rõ cuộc nói chuyện kia

Mất tích là mất tích thế nào ?

Anh bức bối không chịu nổi , liền giật máy trên tay hắn , định hỏi cho rõ nhưng vừa áp lên tai đã nghe người bên kia nói

_ Cô ấy bị bắt cóc , tôi đang tìm cô ấy ! Hồ Hạo Thần lặp lại , giọng cứng nhắc

Bị cướp điện thoại , vốn Thẩm Hữu Kỳ muốn bóp chết anh tức khắc . Nhưng câu nói kia đập vào màng nhĩ , tai ù đi , đầu óc trống rỗng , không biết mình nên làm gì

Vương Nguyên chính thức trấn động mạnh , tay bóp chặt điện thoại tưởng như muốn vỡ nát , cổ họng như vừa nuốt phải họng súng , nghẹn sắp chết .
_ Ở đâu ? Giọng anh trở nên trầm xuống , khàn khàn u tịch . Anh đang rất cố kiềm chế sự điên loạn trong người

Hồ Hạo Thần nghe không phải giọng vừa rồi , anh hơi nhíu mày , rốt cuộc có bao nhiêu người nghe cuộc gọi này . Thế nhưng anh vẫn đáp ứng câu hỏi

_ Tháo truyền hình Minh Châu Phương Đông !

_ Tôi tới đó ngay , anh ở đó đợi tôi !

Cúp máy anh lập tức lên xe , ngồi vào ghế lái , Thẩm Hữu Kỳ lên chậm hơn đành phải ngồi ghế phụ

Bình thường hắn rất tối kị kiểu người khác dám vượt mặt hắn , nhưng giờ chẳng có gì quan trọng hơn Ý Như

Vương Nguyên nổ máy , rồ ga phóng đi như cơn gió . Nữ hầu đứng trước cổng vẫn ngơ ngác nhìn cảnh tượng im ắng trước mặt , hai người đó lần nào cũng cuống cuồng lên như vậy

Thật là ... Cô ta đóng cổng vào nhà ngủ

Chiếc BMW lao vù vù như gió lốc xé toạc sự yên tĩnh đêm khuya . Không khí trong xe cực kì đáng sợ , yên tĩnh cả hơi thở cũng không nghe ra

Yên tĩnh để cố trấn át cơn bão lớn sắp bùng nổ

Rõ ràng là sắp gặp được cô , sao giờ lại mất tích ? Chuyện gì đã xảy ra ? Làm ơn đừng để cô gặo chuyện gì nguy hiểm

Tim Vương Nguyên thật sự sắp không thể chống đỡ nổi nữa ...

Nhờ bản đồ dẫn đường , hai người không khó tìm ra tháp truyền hình lớn , đẹp nhất nhì quốc gia

Thẩm Hữu Kỳ gọi cho Hồ Hạo Thần một cuộc , không bao lâu cả ba đã gặp nhau

Cuộc gặp mặt này khiến cả ba đều phải kinh ngạc

Vương Nguyên cũng như Thẩm Hữu Kỳ đều không ngờ người tên Hồ Hạo Thần này chính là người cứu Ý Như lần trước

Vương Nguyên trí nhớ rất tốt , đã gặp một lần sẽ không quyên , mà kẻ có liên quan tới cô càng không thể quyên

Riêng Vương Nguyên , Hồ Hạo Thần lại không có ấn tượng quá sâu sắc . Chỉ có tên ác ma bên cạnh mới khiến anh thật sự sốc nặng

Hạo Thần không ngờ lại gặp hắn trong hoàn cảnh này , nhìn thấy hắn lại khiến anh rùng mình khi nhớ vụ ép cung có một không hai của hắn dành cho anh trong cái lần vô tình cứu Ý Như ở cánh đồng oải hương

Lần đó anh nhớ mãi không quyên

Chào hỏi qua loa vài câu ,  Hồ Hạo Thần mới đem sự tình kể lại , xong , cả ba tạm thời vỏ những suy nghĩ riêng tư qua một bên , tiếp tục xé màn đêm tìm người ...

...

Căn phòng đen tối ẩm thấp nồng nặc mùi ẩm mốc bỗng chốc được thắp lên chút ánh sáng yếu ớt lập lòe đủ để nhìn thấy một bóng người con gái nằm bất động trên sàn . Chân tay đều bị trói

Bên cạnh , một dáng người con gái trên vắt chân trên ghế nhàn nhã nhìn hình ảnh trước mặt đầy hưởng thụ

_ Gọi cô ta dậy ?

Lập tực một xô nước lạnh đổ ào lên mặt , nước nhanh chóng xâm nhập khắp cơ thể bất động . Ý Như thức tỉnh bởi cảm giác lạnh buốt đến run người

Nước chảy vào mũi khiến cô ho sặc sụa đến đau cả mũi , ho đến mệt , cô mới có thể mở mắt ra nhìn

Nơi này là đâu ? Sao cô lại ở đây ? Cô nhớ mình đi vệ sinh , lúc đi ra rửa tay và mặt , bên cạnh còn có một người phụ nữ

Rửa xong đang định đi ra , bỗng dưng cô thấy rất chóng mặt , nhức đầu , hoa mắt nhìn không thấy rõ gì cả . Muốn cầm tay nắm cửa mở ra mà không thể với tới . Ý thức càng lúc càng mơ hồ

Sau đó , cô chẳng biết gì nữa

Không ngờ khi tỉnh lại , đã thấy mình ở một nơi xa lạ , ẩm ướt , hôi mốc , tay chân bị trói buộc

Là ai đã bắt cô ? Tăng Lữ sao ? Cô nhớ mình chẳng bỏ gì vào miệng sao có thể ngất xỉu như bị trúng thuốc mê được ?

_ Tỉnh táo rồi chứ ?

Giọng nữ thanh thoát mang vẻ âm hiểm vang lên , lúc này Ý Như mới phóng ánh mắt về phía cô ta

Ánh sáng quá mờ , có nhìn thế nào cũng không thấy mặt . Chỉ có thể nhan thấy phần người , cô không thể đoán ra là ai

_ Cô là ai ? Cô hỏi

Bất ngờ đèn sáng trưng , Ý Như không kịp thích ứng , nheo mắt một lúc mới mở ra

Sau đó liền kinh ngạc không nói nên lời

_ Thẩm Linh Lung !!! Cô mang theo giọng khó tin , phải , chính là khó tin . Làm sao cô có thể tin người bắt cô tới đây lại là Thẩm Linh Lung ? Cô đâu có đắc tội gì với cô ta

_ Bất ngờ lắm phải không ? Thẩm Linh Lung ngồi đung đưa chân trên ghế , cất giọng thích thú , ánh nhìn đầy đắc ý

_ Cô đang làm cái gì vậy ? Cô cố ngồi lên

_ Không thấy sao còn hỏi ? Cô ta nhún vai

_ Tôi đã đắc tội gì với cô ? Cô vẫn không thể nghĩ ra động cơ của Thẩm Linh Lung , trước giờ cô chưa từng chọc giận cô ta , khi ở lớp cũng chỉ nói với nhau vài câu xã giao . Như thế nào hôm nay cô ta lại giở trò bắt cô tới nơi quỷ xứ này ?

_ Cô không làm gì tôi nhưng ... lại cướp mất trái tim hai người đàn ông tôi yêu thương nhất , nói xem cô có đáng tội không ? Từng từ thốt ra từ môi cô ta thật chậm , như đang từ từ nhai một mẩu xương , muốn cắn nát ngay mà không được

Đắc tội ? Hơ , trái tim trên người họ cô cướp được sao ?

Hai người đàn ông ? Không cần suy nghĩ nhiều , Ý Như cũng đoán ra là ai

_ Cô đang nói Vương Nguyên và Thẩm Hữu Kỳ ? Ngoài hai người này ra chẳng còn ai có khả năng để Thẩm Linh Lung quan tâm mà có liên quan đến cô

Nhưng ... tại sao chứ ?

_ Không sai ! Cô ta gật đầu thừa nhận

_ Vậy cô định làm gì tôi ? Cô nhìn cô ta không chút sợ hãi , quả thực với Thẩm Linh Lung , cô chỉ có thái độ kinh ngạc vì sự chuyển biến quá nhanh này

_ Loại bỏ cô khỏi thế giới này , vĩnh viễn ! Cô ta hạ thấp giọng , từng từ phun ra kẽ răng , âm hiểm

Ý Như có chút giật mình với ánh mắt như sói điên của cô ta . Chỉ vì chuyện tình cảm , cô ta có thể giết người ? Người này tâm tư quả không đơn giản , ác độc hơn rắn rết . Nhìn khuôn mặt xinh đẹp như thiên thần kia , cứ tưởng rất lương thiện , ai mà ngờ ...

_ Chỉ vì chuyện tình cảm mà cô nỡ để tay mình nhuốm máu , đáng không ?

_ Đáng , rất đáng . Diệt trừ được cô chính là cắt được khối u nhọt trong tôi , cô còn sống , Vương Nguyên vĩnh viễn không chấp nhận tình cảm của tôi , nên ... cô phải chết ! Thẩm Linh Lung nghiến răng mà nói như thể đây là chuyện đương nhiên

_ Vậy còn Thẩm Hữu Kỳ , không phải cô cũng muốn giữ anh trai ruột làm của riêng chứ ? Cô châm biếm một câu

_ Cô đừng nói bậy ! Cô ta chợt hét lớn , rời ghế bước đến gần cô , bóp lấy cằm cô mà trì triết _ anh hai tôi dung mạo phi phàm , tài giỏi thông minh là người thừa kế tập đoàn NPK lại bị một đứa con gái trơ trẽn gian xảo tầm thường như cô bỏ bùa mê , không chịu tỉnh . Thân làm em gái như tôi đâu thể làm ngơ , tôi ... phải giúp anh ấy loại bỏ loại trừ cô . Chỉ cần cô biến mất mãi mãi , hai người họ sẽ lại có cuộc sống bình yên hạnh phúc

Điều khiến cô ta quyết tâm cao làm chuyện này chính là quãng thời gian một tháng vừa qua . Ngày nào cũng tận mắt chứng kiến Vương Nguyên và anh trai mình hồ đồ điên cuồng tìm kiếm Ý Như . Từng ngày trôi qua như vậy , sự nhẫn tâm trong cô ta cũng dần lớn lên

Cô ta nghĩ , Ý Như chết là rất đáng . Nhưng không ngờ sau đợt đó cô vẫn còn sống . Nên ... Phải chết lần nữa cũng ... rất đáng

Ý Như vùng mạnh đầu thoát khỏi tay cô ta nhưng cô ta càng bóp chặt hơn , khuến xương cằm đau muốn nứt ra

Nghe xong cái tội danh Thẩm Linh vừa phán cho cô , cô chỉ có cảm giác muốn nôn .  Cô cười lạnh

_ Cô là đang nguỵ biện cho hành động , suy nghĩ ích kỉ của mình mà thôi . Đến nước này tôi chẳng còn gì để khuyên cô , nhưng mà ... tôi nói cho cô biết , tôi tuy nghèo nhưng không thấp kém đến nỗi lương tri cũng bị u nhọt như cô ... cô nghĩ tôi chết rồi Vương Nguyên sẽ yêu một người như cô sao ? Giấy không bao giờ bọc được lửa , đến một ngày khi hai người đó phát hiện ra cô chính là hung thủ giết người con gái trong lòng họ , cô nghĩa họ sẽ tha cho cô sao ? Lúc đó tôi e , đến muốn chết cô cũng không có cơ hội ! Cô cố tình khích bác cô ta để sự sợ hãi trong cô ta trỗi dậy  , chứ cô biết mình không dễ chết như vậy . Rơi xuống biển gần một tiếng , bất tỉnh hơn 20 ngày cô còn chưa chết , diêm vương còn không thu nhận cô  thì lần này làm gì có cửa

Mà cho dù Diêm Vương muốn , cô cũng không buông xuôi

_ Câm mồm ! Thẩm Linh Lung điên cuồng quát lớn , một tay giáng xuống mặt Ý Như một bạt tai

Cô ta đúng là đang bị lung lay bởi những gì Ý Như vừa nói , cô ta không giám nghĩ tới , càng không muốn chính miệng đứa von gái cô ta căm ghét nhất nói ta

Cô ta đứng lên , ném ra một câu

_ Cố gắng tận hưởng đêm này đi , mai cô sẽ không còn được nhìn thấy mặty trời đâu

Xong , ngoảy mông ra ngoài , căn phòng liền trở nên tối đen

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau