Nếu Còn Có Ngày Mai - Tiểu Vy

Chương 25: Lần đầu tiên lái xe hơi




Ngồi vào bàn , Ý Như thò tay vào ngăn bàn lấy sách ra đọc , nhưng thứ cô chạm phải lại không phải sách , nó mềm mềm

Cô vội lôi nó ra , là một cái túi , bên trong có một cái bánh hamburger kẹp thịt nướng với một hộp sữa tươi , và còn một tờ giấy có vài chữ đậm chất bá đạo ra lệnh

" Mau ăn hết đi , cấm không được để thừa "

Nét chữ này đích thị là của Vương Nguyên rồi . Không thể nhầm vào đâu được

Cô vui muốn nổ tung ra , chỉ thiếu điều nhảy cẫng và hét toáng lên thôi

Ra anh vẫn quan tâm đến cô , vẫn biết cô không ăn trưa , vẫn lo cô đói . Anh thật đáng yêu quá đi

Chỉ cần​ thế thôi bao nhiêu muộn phiền trong cô đều tan biến , bóc bánh ra ăn ngon lành . Chỉ là món bánh bình thường thôi mà sao cô thấy ngon quá chừng

Anh đi vào thấy cô đang ăn ngấu nghiến , mừng thầm trong bụng . Đói thế mà lại bỏ bữa để làm gì không biết , may mà lúc xuống canteen anh để ý mới không thấy cô . Không thì chiều nay ôm bụng trống là cái chắc

Heo ngốc !!!

Ý Như thấy anh vào đã rất muốn chạy tới nói chuyện với anh , nhưng​ vì sợ bị phát hiện lại không dám nói gì cũng chẳng dám nhìn anh lấy một cái . Chỉ biết chưng cái mặt lạnh không liên quan ra . Thôi thì cất hết vào bụng đợi khi về nhà rồi nói cũng không muộn

Nhưng là ....

Có những thứ có thể cất giữ đợi đến khi có cơ hội mới tuôn ra cũng được , có những chuyện lại không thể chờ đợi lâu thêm , càng để lâu nó chẳng khác​ nào hòn than hồng đang đốt cháy tâm can cô

Thế nên

Đợi khi giáo viên có việc ra ngoài , cô liền lén nhắn tin hỏi anh cho ra lẽ

Trớ trêu thay anh lại đi vệ sinh , để điện thoại trong ngăn bàn với chế độ rung , không mang theo người . Thẩm Linh Lung ngồi bên cạnh nhìn thấy màn hình sáng , không ngần ngại mà cầm xem

Là tin nhắn từ một người có tên "Heo ngốc "

Cô nàng nhăn mày , là của ai mà anh lại đặt cái tên bí mật vậy nhỉ ?

Rồi tự nhiên mở ra đọc tin nhắn như là của mình

" Chiều nay anh còn đưa tôi đi chơi như đã hứa không hả ? "

Cô nàng nghiến răng , đi chơi ??? Cùng với Vương Nguyên ?? là tin nhắn của ai ? Con gái sao , có vẻ thân thiết quá nhỉ ? Không cần biết là của ai , cô nhất định không cho họ được như ý muốn . Giả mạo anh trả lời tin nhắn

Tin nhắn về , Ý Như liền mở ra đọc

" Làm sao đây , tôi phải đi tập , để khi khác được không ? "

Ý Như tay buông điện thoại xuống bàn , thất vọng nặng nề , cô nghe tim mình đau nhói , vậy những gì Thẩm Linh Lung nói là thật ? Cô cảm giác mình đang bị đem ra làm trò đùa

Cô không còn muốn nhắn lại , tắt cất điện thoại , bỏ vào cặp

Vừa lúc Vương Nguyên đi vào , Thẩm Linh Lung vội xoá hết tin nhắn , cất điện thoại về chỗ cũ như chưa từng có chuyện gì xảy ra . Trong lòng đắc ý lắm , không biết người đó là ai nhưng mà cô ta đã vô tình hạ được một đối thủ . Định cám dỗ Vương Nguyên sao ?? không có cửa đâu

Trong tích tắc , anh trao Ý Như ánh mắt dịu dàng , đáng tiếc cô lại không nhận ra

Ánh mắt đó đối với cô chính là bố thí , cô ghét anh nhìn mình như thế . Định nói lời xin lỗi bằng ánh mắt đó sao ? Lòng tự trọng của cô rẻ thế à ???

Không muốn suy nghĩ tới chuyện đó , cô ép mình tập trung vào học , nhưng càng cố lại càng bị phân tâm . Tất cả những gì hiện ra trong đầu cô chỉ là hai chữ "Vương Nguyên"

***

Chiếc xe limo đứng bệ vệ trên đường đã lâu mà không hề có ý định chuyển động . Nó đang chờ người , cũng như chủ nhân của nó đang chờ đợi một người

Vương Nguyên ngồi trong xe , nhìn đồng hồ sốt ruột . Anh đã đợi cô được nửa tiếng rồi mà chẳng thấy cô đâu , làm gì thế không biết

Anh lấy điện thoại gọi , nhận lại chỉ là giọng nói chán ngắt của cô nhân viên tổng đài

Anh thở hắt , ném điện thoại sang bên cạnh . Lại gì nữa đây ? Không phải lại tự đi rước họa chứ ? Lần trước là lo chuyện bao đồng rồi bị thương , lần này ... không phải cũng lo chuyện bao đồng chứ ???

Sao anh thấy nóng ruột quá

Cuối cùng không chờ nổi nữa , anh quay xe chạy tới trường tìm cô

Cùng lúc đó , trước cổng trường học viện âm nhạc cũng có một người đàn ông mặc comple màu xám tro chau chuốt , khí chất ngời ngời , bất phàm , lạnh lùng      

Khuôn mặt Thẩm Hữu Kỳ tĩnh lặng không biểu cảm đã dần dần lộ ra chút mất kiên nhẫn . Khó trách hắn lại như vậy , bởi hắn đã đợi Ý Như được nửa tiếng , sinh viên trong trường đã về hết mà vẫn chẳng thấy cô ra

Gọi điện thì không liên lạc được

Trong cuộc đời hắn chưa bao giờ phải chờ đợi ai lâu như vậy

Hắn không đợi cô nữa , quyết định vào trong trường tìm cô

Hai người đàn ông , mỗi người một nẻo chạy khắp ngóc ngách trong trường tìm Ý Như mà đâu hay biết  cô đã rời khỏi trường từ lâu , đang lang thang một mình trên phố , cô không biết mình nên đi đâu . Chỉ biết đi và đi thôi

Trong đầu cô bỗng nghĩ tới ngọn đồi ở ngoại ô mà lần trước Vương Nguyên đưa cô tới đó . Cô muốn tới đó

Nghĩ rồi cô bắt taxi chỉ đường đến đó , ngồi trong xe cô nhìn vu vơ ra ngoài cửa

_ Nhìn cô không được vui , cô gặp chuyện buồn sao ? Anh tài xế bắt chuyện trước

Ý Như quay lại nhìn anh ta tự hỏi , lẽ nào trông mặt cô thảm lắm hay sao mà đến người tài xế này cũng nhận ra ? Nghĩ thế nhưng cô không có ý muốn trả lời

Thấy mình quá mạo muội , anh ta cười ngượng

_ Xin lỗi đã nhiều chuyện , tính tôi nó hay tò mò thế đấy , cô bỏ qua cho !

_ Không sao đâu ! Cô lười biếng đáp

_ À mà cô có muốn uống chút gì không , tôi có vài loại nước giải khát ! Anh tài xế nhiệt tình mời nước

_ Không , cám ơn !

Cô lại quay ra cửa tỏ ý mình không muốn bị làm phiền , anh tài xế kia cũng có vẻ hiểu chuyện , im lặng không nói nữa

Chợt xe dừng lại

_ Có chuyện gì thế? Cô quay lại hỏi

_ Ngồi im ! Một âm thanh lạnh lẽo vàng lên , kèm một khẩu súng dí vào trán mình , cô cảm nhận được cái lạnh lạnh phát ra từ món đồ chơi chết người này  . Mà người cầm khẩu súng đó không ai khác ngoài gã tài xế kia

Kinh ngạc thật

Ý Như nhanh chóng hiểu ra tình hình hiện tại , không sợ hãi mà đã giọng hỏi

_ Anh muốn gì ?  Cô vốn không gây thù oán với ai , lại cũng không phải người có tiền , hắn bắt cô để làm gì ?

_ Cô nghĩ xem ! Hắn cười nửa miệng ghê tởm , mắt nhìn ra bên ngoài như chờ đợi ai đó

Trực giác mách bảo sắp có chuyện , cô liền đưa mắt nhìn theo hắn . Quả nhiên bên ngoài đang có hai gã to con đi tới xe

Cô không biết chuyện gì đang​ xảy ra với mình , nhưng nếu để hai tên kia vào xe , cơ hội thoát ra là 0% . Mà cô lại rất ghét mình rơi vào thế bị động

Lợi dụng tên tài xế lơ là không để ý , cô nhanh tay bẻ tay hắn ngược lại , tiện thể giúp hắn bóp cò , tự bắn vào bụng . Rồi nhanh chân đạp mạnh cửa bên tay phải ,  cánh cửa đập vào mặt tên bên ngoài đau điếng , ngã dúi dụi xuống đất

Tiếp theo đạp cánh cửa bên tay trái , tên còn lại chung số phận với đồng đội

Xử hai tên kia xong , cô nhảy lên ghế lái , đập mạnh củ trỏ vào cổ gã tài tế cho hắn bất tỉnh . Rồi nổ máy chạy đi

Hai gã kia sau khi bị dính đòn , lồm cồm đứng dậy định bắt cô . Nhưng xe đã chạy mất

Chúng tức tối quay lại xe đuổi theo cô

Biết chúng đuổi theo , Ý Như tăng tốc độ cho xe chạy nhanh gấp đôi , cô không biết công tơ mét chỉ vạch số mấy , chỉ biết là chiếc xe như đang lao đi trên trông trung chứ không phải chạy bằng hai bánh trên mặt đường . Cũng may ngày trước cô thường xuyên đưa xe moto kiếm tiền nên xử lý tình huống vẫn còn điêu luyện

Nhìn thế đừng tưởng cô biết lái xe hơi nhé , cô thậm chí còn chưa bao giờ chạm vào vô lăng lấy một lần  . Đây là lần đầu tiên cô chạm vào nó và điều khiển cả chiếc xe

Lần đầu ... nhưng không tệ . Cũng nhờ mỗi lần đi với Vương Nguyên , cô chịu khó quan sát

Thú vị đấy chứ nhỉ , có nằm mơ cô cũng không nghĩ , lần đầu tiên chạy xe hơi của cô là chạy nạn , chạy để giữ cái tính mạng nhỏ bé của mình