Trình Gia Nghi cố nuốt nước bọt, nhìn đám bạn cùng phòng ký túc xá, hỏi có phần ấp úng:
- Nhưng sao lại bảo mình chứ?
- Thế không bảo cậu thì bảo ai? Hoa khôi đại học E?
Trình Gia Nghi vò đầu. Bảo cô đi tỏ tình sao? Như thế thì quá ngượng rồi còn gì, bảo Trình Gia Nghi cô tương lai dám nhìn mặt ai đây.
Lúc này Ngân Châu liếc mắt với Thu Hương và Tiểu Liên, Trình Gia Nghi vì đang ngượng nên không để ý chuyện này. Bỗng Thu Hương nói:
- Nhưng mà bọn mình đã “đăng ký” tên của cậu rồi. Cậu mà không đi thì phải chịu thua đấy.
- Ừ, lúc ấy sẽ bị mọi người cười cho.
- Cứ đi tỏ tình đi, nếu được thì tốt, nếu không được thì bảo với Tống Thừa Huân là cậu đùa. Thế là xong.
Nghe đến chữ “thua”, Trình Gia Nghi bắt đầu suy nghĩ lại. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa chịu thua ai bao giờ, nếu như…
- Thua, khó chịu lắm đấy.
- Ừ…
Bọn họ mỗi người nói một câu, nhanh chóng tác động thẳng vào tâm lý của Trình Gia Nghi. Chẳng còn ngượng nữa, chẳng còn nghĩ đến thể diện nữa, Trình Gia Nghi đứng dậy, hùng hồn tuyên bố:
- Việc này mình không thể thua được, mình nhất định phải đi gặp Tống Thừa Huân.
- Thế mới phải chứ.
Quả thật sau này khi nghĩ lại chuyện này, nếu như Trình Gia Nghi cô mà nhát gan không dám đi tỏ tình với Tống Thừa Huân thì không biết số phận của hai người về sau sẽ ra sao.
…………………………………….
Vì cái tính không thể sửa đổi ấy mà con đường Trình Gia Nghi đi tiếp theo đây đã rẽ theo một hướng khác. Cô quyết định đi gặp Tống Thừa Huân vào ngày hôm sau để tỏ tình với anh.
Nghe bọn bạn nói, Tống Thừa Huân có một thói quen khó bỏ, đó là rất hay ngồi ở dưới gốc cây tuyết nhược lan ở hoa viên phía đông của trường để đọc sách vào buổi chiều cuối tuần. Đứng phía xa, Trình Gia Nghi chỉ nhìn thấy bóng lưng của Tống Thừa Huân.
- Này, mau ra đi. – Ngân Châu nói nhỏ.
- Nhanh lên Gia Nghi.
- Mau lên không Tống Thừa Huân đi mất thì làm sao?
- Đúng vậy đấy.
Trong lòng có chút lo lắng, lại bị 3 người bạn giục nên Trình Gia Nghi càng lo hơn. Nhưng cứ nghĩ đến việc phải thua, Trình Gia Nghi cố gắng bình tĩnh hơn. Cô không thể thua được!
Hít thở và nuốt nước bọt vài lần, cuối cùng Trình Gia Nghi lấy hết dũng khí đi đến trước mặt Tống Thừa Huân.
Tống Thừa Huân lúc ấy vẫn đang ngồi đọc sách, nhưng khi nhìn thấy Trình Gia Nghi đứng ở ngay trước mặt, anh bèn ngẩng đầu lên. Trình Gia Nghi vừa nhìn thấy Tống Thừa Huân thì vô cùng kinh ngạc, miệng mở rộng, không nói được lời nào. Tống Thừa Huân… chính là nam sinh điển trai khoa Luật mà cô đã gặp trong thư viện hai lần đó sao?
Tống Thừa Huân gấp quyển sách lại rồi đặt xuống bên cạnh, từ từ đứng dậy, bỏ kính ra, lên tiếng nói trước:
- Là bạn hả? Có chuyện gì không?
Nghe giọng nói ấy, Trình Gia Nghi giật mình, ấp úng:
- Tôi… tôi… chỉ là…
Trình Gia Nghi khẽ liếc nhìn ra đám bạn đang ngồi xổm ở bụi cây, đang khua tay múa chân, cố nói điều gì đó.
Tống Thừa Huân vẫn nhìn Trình Gia Nghi, như thể đang chờ câu nói hoàn chỉnh của cô.
- Không có gì… tôi chỉ muốn hỏi…
Trình Gia Nghi lại tiếp tục ấp úng. Đúng là ban đầu có chút tự tin, nhưng bây giờ đã bay đâu mất hết rồi. Và Tống Thừa Huân vẫn cứ nhìn cô không nói gì, làm cô càng căng thẳng hơn.
Cái chữ “thua” ấy lại tiếp tục lảng vảng trong đầu của Trình Gia Nghi. Mọi ý nghĩ trong đầu cô như đang xảy ra “chiến tranh”. Trình Gia Nghi hít thở một lần nữa. Như Ngân Châu đã nói, cứ tỏ tình đi, nếu không được thì bảo với Tống Thừa Huân đó chỉ là lời nói đùa.
- Chúng ta… chúng ta… hẹn hò đi!
Tống Thừa Huân nghe xong vẫn cứ nhìn Trình Gia Nghi chằm chằm. Lời đã nói ra, cộng thêm ánh mắt này khiến cô cảm thấy sự sợ hãi đã tăng lên gấp bội. Lúc này cô chỉ có thể nuốt nước bọt.
Rốt cuộc Tống Thừa Huân lúc này đang nghĩ gì, cô thật sự không thể đoán nổi. Anh cứ nhìn cô không nói lời nào như thế càng khiến cho cô sốt ruột hơn. Trình Gia Nghi thầm nghĩ, chắc chắn Tống Thừa Huân anh sẽ từ chối cô một cách vô tình như đối với Diệp Kiều trước đây.
- Nếu bạn đã nói thế… thì chúng ta hãy hẹn hò đi.
Nghe câu này của Tống Thừa Huân, Trình Gia Nghi kinh ngạc không thể nói gì, chỉ đứng như trời trồng. Anh ấy lấy một tờ giấy ghi chú, ghi vào đó một dãy số rồi nói với cô:
- Đây là số điện thoại của tôi. Có gì chúng ta nói chuyện sau.
Sau đó anh cầm theo sách vở rồi nhanh chóng rời đi.
Bọn bạn của Trình Gia Nghi cũng chạy vội ra.
- Sao rồi, sao rồi, kết quả thế nào?
- Tống Thừa Huân nói gì với cậu thế?
- Tỉnh lại đi, kể cho bọn mình nghe xem nào.
Trình Gia Nghi tỉnh lại thật, nhìn 3 người bọn họ rồi nói:
- Tống Thừa Huân đồng ý hẹn hò với mình rồi.
- Hả?
Bọn họ đồng thanh với vẻ kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào Trình Gia Nghi.
………………………………..
Kể từ ngày Tống Thừa Huân nhận lời hẹn hò với Trình Gia Nghi đến nay cũng đã được 2 tháng rồi. Không ngờ hạnh phúc đến nhanh như vậy đấy. Nói thật ra, Tống Thừa Huân chính là mối tình đầu của Trình Gia Nghi cô.
Sau khi hẹn hò với Tống Thừa Huân, Trình Gia Nghi mới biết được, hóa ra anh là trẻ mồ côi. Nhưng Trình Gia Nghi không quan trọng chuyện đấy. Trẻ mồ côi thì đã sao, trẻ mồ côi như anh trên đời thật là hiếm. Tống Thừa Huân anh là một sinh viên xuất sắc, đã nhận được học bổng toàn phần của đại học Thanh Đông này. Ngoài ra, anh còn là cộng tác viên của tờ báo Luật uy tín nhất ở thành phố B này nữa. Thật sự rất đáng để tự hào.
Khi chuyện Trình Gia Nghi và Tống Thừa Huân hẹn hò lan rộng ra khắp toàn trường, không ít người tỏ ra ghen tị và ngưỡng mộ, không ít người tỏ ra ngạc nhiên vì anh lại đi hẹn hò với cô, còn cho rằng cô là hình mẫu lý tưởng của anh nữa. Trong số đó cũng có rất nhiều người ganh ghét với Trình Gia Nghi, nhất là Hoa khôi của trường, Diệp Kiều. Có lần Trình Gia Nghi gặp cô ấy, cô nàng tỏ ra khinh bỉ cô. Nhưng Trình Gia Nghi vẫn mặc kệ. Dù thế nào thì bây giờ Tống Thừa Huân cũng là bạn trai của cô.
………………………………
Chiều chủ nhật hôm đó, Trình Gia Nghi ôm một chồng 5 quyển sách đến Hoa viên phía đông của trường gặp Tống Thừa Huân. Cô đặt sách xuống thảm cỏ, ngồi cạnh bên Tống Thừa Huân rồi tựa đầu vào vai anh. Tống Thừa Huân quay đầu sang nhìn Trình Gia Nghi, hỏi bằng giọng trầm ấm và nhẹ nhàng:
- Sao thế? Bị giáo sư mắng à?
Trình Gia Nghi khẽ gật đầu, giọng chán nản:
- Phải, em lại bị giáo sư mắng. Bài thực hành của em sai mất 3 phần liền, giáo sư tức quá liền mắng.
- Em vốn là sinh viên được kỳ vọng nhất, sai nhiều như thế không bị mắng mới lạ đấy.
Trình Gia Nghi ôm chặt cánh tay Tống Thừa Huân, giọng càng chán nản hơn:
- Chán quá đi mất.
- Chán gì nữa. Tuần trước khi em bảo là sắp có bài thi thực hành, anh đã nhắc em nên chú tâm vào học hành nhưng em đâu có nghe chứ. Kết quả như thế này, biết rồi cũng đã muộn.
Lúc này Trình Gia Nghi ngồi thẳng dậy, nhìn Tống Thừa Huân, bĩu môi nói:
- Em không chú ý việc học hành chỉ vì đang theo đuổi chuyện tình yêu. Nói trắng ra, kết quả ngày hôm nay của em, anh cũng có trách nhiệm đấy. Chịu trách nhiệm đi.
Tống Thừa Huân bật cười nhìn Trình Gia Nghi, bỏ kính ra nói:
- Nghe em nói như vậy, trách nhiệm của anh đúng là lớn thật đó.
- Thừa Huân, anh nói thử xem, sao anh lại học giỏi như thế chứ? Chỉ cho em biết bí quyết đi.
- Anh học Luật còn em học Y, chỉ thế nào chứ? - Thì em chỉ cần bí quyết học giỏi của anh thôi.
Tống Thừa Huân nhún vai, nói một câu ngắn gọn:
- Cố gắng là được.
- Nói thế mà cũng nói. Từ khi có người nào đấy, em càng cố gắng thì kết quả càng tệ.
Trình Gia Nghi lại tiếp tục dựa đầu vào vai của Tống Thừa Huân, tiếp tục nói:
- Ấy, anh biết không, khi anh mặc sơ mi trông rất đẹp trai đấy, nhất là sơ mi trắng với đen.
- Điều này anh biết mà.
Trình Gia Nghi đập nhẹ vào tay anh: - Mới nói có thế mà bệnh tự kỷ của anh đã lại tái phát nữa rồi.
- Bệnh của anh là do em thôi, em cũng nên chịu trách nhiệm đi.
- Phải rồi, tuần sau toàn trường được nghỉ lễ đấy, chúng ta ra ngoại ô chơi đi.
Anh gấp quyển sách lại, rồi quay sang nhìn cô hỏi:
- Tuần sau em không về nhà với bố sao?
- Tuần sau bố em đi công tác mất rồi, lại còn sát ngày nữa nên không kịp về đâu.
- Ừ, vậy tuần sau chúng ta đi.
- Hay quá!
Trình Gia Nghi và Tống Thừa Huân cứ ngồi bên nhau như thế cho đến lúc chiều muộn. Nhắc đến bố thì Trình Gia Nghi mới nhớ ra, đến bây giờ cô vẫn chưa nói chuyện đang hẹn hò cho ông nghe. Trình Gia Nghi nghĩ, cứ để một thời gian nữa xem thế nào. Mà bạn trai của cô hoàn hảo như thế này, chắc ông sẽ đồng ý cho hai người hẹn hò với nhau.