Nếu Có Kiếp Sau, Xin Đừng Gặp Gỡ!

Chương 9: 9: Lệ Cảnh Minh Nổi Giận





Đây không phải là lần đầu tiên Thẩm Tri Ý nhìn thấy Lệ Cảnh Minh tức giận.

Chỉ là trước giờ anh luôn đem đến cho người khác cảm giác lạnh lùng, thờ ơ, đến cả nổi giận cũng vậy.

Còn bộ dạng mất kiểm soát như ngày hôm nay thì cô chưa từng thấy.
Tại sao anh lại giận dữ như vậy? Là vì ly hôn sao? Hay là vì hiểu lầm cô ngoại tình với người đàn ông khác, vượt giới hạn giống như anh đã làm?
Anh không thèm trả lời cô, chỉ dựa lưng lên ghế sofa, ánh mắt liếc xéo cô.

Trông bộ dạng cô hiện giờ rúm ró như một con thỏ, hai mắt đỏ bừng rất đáng thương.
“Tại sao lại đột nhiên đề nghị ly hôn?”
Với thái độ vừa rồi và giọng nói của anh, người nào không biêt còn tưởng người ngoại tình là cô cơ đấy.
Thẩm Tri Ý suýt thì tức quá hóa cười, che cổ ngồi thẳng người dậy: “Lệ Cảnh Minh, không phải anh vẫn luôn muốn ly hôn với tôi để được công khai ở bên Hạ Minh Nguyệt sao? Bây giờ tôi thuận theo ý anh, sao trông anh lại có vẻ không vui như vậy?”
“Tôi hỏi cô tại sao lại muốn ly hôn?”, anh lặp lại câu hỏi, giọng điệu nghiêm nghị hơn.
“Còn có thể là vì gì nữa? Tôi chán ghét cuộc hôn nhân này, tôi không thích anh nữa, cũng không muốn tiếp tục làm kho máu hình người cho Hạ Minh Nguyệt, như vậy đã đủ chưa?”, không biết có phải là vì vừa khóc hay không, ánh mắt của cô lúc này đỏ ngầu trông rất dọa người.
Cô gan dạ trừng mắt nhìn lại anh, như muốn nhìn xuyên qua lớp da người kia, để xem trái tim của anh được làm từ gì mà lại cứng rắn như vậy? Cô cố gắng suốt bốn năm trời cũng chẳng thể sưởi ấm nổi?
Cô bật cười tự giễu: “Nếu anh thấy chừng này lý do vẫn chưa đủ thì anh muốn nghĩ thế nào cũng được”.
Trong đầu Lệ Cảnh Minh toàn là các ý nghĩ độc địa, xấu xa.

Cái anh nghĩ còn có thể tốt đẹp được sao? Đơn giản chính là nghi ngờ cô ngoại tình, nếu không thì làm sao lại tự nhiên hết yêu anh được.
Mặc dù anh không thèm ngó ngàng tới tình cảm của cô dành cho mình nhưng vẫn biết rõ cô yêu anh sâu nặng đến chừng nào.


Vậy mà bây giờ cô lại có thể nói là không thích anh nữa, khiến lòng anh trống trải lạ thường, như vừa đánh mất một thứ gì đó.
Ánh mắt của anh trở nên âm trầm, lửa giận vừa mới dập tắt lại có nguy cơ bùng lên.

Hai mắt anh đỏ sậm lại, xông tới túm cổ áo cô xách ngược lên: “Thẩm Tri Ý, xem ra trong lúc tôi không ở nhà, cô đã giở trò không ít nhỉ? Ly hôn là giả, ngoại tình là thật.

Tôi đoán cái gã luật sư hôm nay chỉ là một trong số lũ đàn ông của cô thôi đúng không? Dù sao với loại phụ nữ lẳng lơ như cô, một người làm sao thỏa mãn được?”
Anh hất văng người cô xuống đất, cúi đầu nhìn cô từ trên cao, ánh mắt khinh thường tột độ.
Bị anh tàn nhẫn ném đi như vậy, suýt thì cô nôn ra hết sạch cốc sữa bò mới uống lúc sáng.

Dạ dày quặn thắt lại đau phát khóc.

Tính cách của cô hiền thục dịu dàng, nhưng cũng không phải lúc nào cũng chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng.

Cô bị mấy lời sỉ nhục của anh chọc tức điên lên, trái tim như vỡ nát.
“Anh nói đúng, tôi ngoại tình đấy!”, cô cắn răng châm chọc nói: “Sao hả? Anh chỉ cho bản thân được ngoại tình, còn tôi thì không được sao?”
Lệ Cảnh Minh hung hăng cho cô một cái bạt tai, không để cô có cơ hội tránh né, hứng trọn cái tát của anh, đến cả lỗ tai cũng ù đi.
“Cô có giỏi thì nói lại lần nữa!”
Cái tát này của Lệ Cảnh Minh là để cảnh cáo cô, gần như đã dùng hết toàn bộ sức lực để đánh tan mọi ảo tưởng của cô.
Thẩm Tri Ý lau đi vết máu bên khóe môi, hai mắt nhắm lại.


Cô thật sự không muốn tiếp tục lãng phí những ngày tháng cuối đời ở bên cạnh anh nữa.
“Lệ Cảnh Minh, bốn năm là quá đủ rồi.

Tôi không còn bốn năm để lãng phí với anh nữa, tôi không chờ được”.
Khi nói ra những lời này, trông cô chẳng khác nào một người hấp hối sắp chết.

Lệ Cảnh Minh không kịp phản ứng lại, sững sờ hồi lâu mới tàn nhẫn nói: “Bị tôi nói đúng tim đen rồi chứ gì, muốn cao chạy xa bay với lũ đàn ông của cô sao? Thẩm Tri Ý, ban đầu chính cô là người ép tôi lấy cô, bây giờ lại đòi ly hôn, trên đời này làm gì có chuyện nào tốt như vậy?”
Cô bật cười giải thích: “Anh yên tâm, tôi sẽ chia tài sản cho anh, không để anh phải chịu thiệt thòi đâu”.
Chẳng lẽ anh lại thiếu chút tài sản này của cô sao? Lợi nhuận một ngày của tập đoàn Lệ Thị cao hơn Thẩm Thị không biết bao nhiêu lần.

Cho dù Thẩm Tri Ý chắp tay dâng toàn bộ Thẩm Thị cho anh, anh cũng không thềm chớp mắt một cái.
Huống hồ trước giờ anh muốn thứ gì đều sẽ cưỡng chế cướp về, không cần người khác nhường cho.
Anh cười lạnh một tiếng, hùng hổ xé rách quần áo trên người cô.
“Anh định làm gì?”, hành động của anh quá rõ ràng, không cần nghĩ cũng biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Lệ Cảnh Minh cúi xuống hôn ngấu nghiến lên cổ cô, cắn cô một cái lẫn cả tóc vào đó.

Cô đau đớn hít một hơi khí lạnh, nước mắt ứa ra.
Cô nhấc chân định đạp anh ra, nhưng chưa kịp chạm vào người đối phương đã bị anh đè chặt dưới đất.

Anh nhếch miệng cười hỏi: “Cô cố tình làm loạn như vậy chẳng phải là để ép tôi ở lại với cô sao?”

Thẩm Tri Ý gào lên phản kháng: “Ai làm loạn với anh.

Tôi gọi anh về là để ly hôn”.
Anh rất ghét nghe thấy cô nhắc tới hai chữ này, lập tức cúi đầu dùng miệng chặn lại miệng của cô.
Cô không kìm được nước mắt rơi lã chã, hết cách đành phải cắn lại anh, máu tươi lập tức trào ra đầy khoang miệng.

Anh nhíu mày, nhưng vẫn không chịu buông cô ra.
Cô bị mùi máu tanh kích thích, sợ mình không nhịn được sẽ nôn ra máu.
Anh vẫn không hề phát hiện ra sự khác thường của cô.

Trong đầu anh giờ đây chỉ toàn ý nghĩ cô dám ngoại tình với người khác! Tinh thần điên cuồng như một con thú dữ chỉ muốn lột da rút xương người phụ nữ đáng chết này!
Anh chưa từng biết đối xử dịu dàng với Thẩm Tri Ý.

Nước mắt của cô sẽ chỉ kích thích sự hung ác của anh, như triệu hồi ác ma bò lên từ địa ngục.
So với nửa tháng trước, cô đã gầy đi rất nhiều, cái eo nhỏ bé như sắp đứt lìa.

Thẩm Tri Ý là một người phụ nữ tuyệt vời, cho dù cả người chỉ toàn da bọc xương cũng không mảy may ảnh hưởng đến sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành của cô.
Cô bị cơn đau dạ dày cuộn trào hành hạ khiến cả người run rẩy, mồ hôi đầm đìa, dựa lên bờ vai Lệ Cảnh Minh ho khan không ngừng.
Một giọt máu đỏ tươi trượt ra ngoài khóe miệng cô nhỏ xuống chiếc áo vest màu đen của anh, mà anh vẫn chẳng hề hay biết.

Cô mở to cặp mắt mông lung, tay run run lau đi vết máu.

Lệ Cảnh Minh vuốt ve lọn tóc dài rối bời của cô, cuối cùng dùng sức bóp chặt cằm cô, lạnh nhạt hỏi: “Đủ chưa? Còn cần thằng đàn ông nào nữa không?”
“…”

Thẩm Tri Ý khóc ướt hết viền mắt, đôi mắt mọng nước, ánh mắt trống rỗng.

Dường như cô không nghe thấy anh đang nói gì.
Anh lại vuốt ve mặt cô, động tác nhẹ nhàng lạ thường.

Trong đôi mắt sâu hút hồn của anh chợt lóe lên gì đó rồi lặn mất tăm: “Sau này không được có tâm tư khác nữa”.
“Lệ Cảnh Minh, rốt cuộc người có nhiều tâm tư là tôi hay là chính anh?”, cô đau khổ gào khóc, nghẹn ngào cất giọng hỏi.
“Không phải anh thích Hạ Minh Nguyệt lắm sao? Vậy thì mau ly hôn với tôi rồi cho cô ta một danh phận đi.

Hay là anh yêu tôi rồi?”
Anh bỗng nhiên cười nhạo một tiếng: “Thẩm Tri Ý, tôi không ly hôn với cô chỉ là vì máu trong người cô còn giá trị thôi.

Cô thật sự nghĩ là tôi lên giường với cô mấy lần thì sẽ để cô vào tim sao? Đừng có mơ mộng hão huyền!”
Lòng cô lập tức bị những lời này của anh làm cho nguội lạnh.

Cô đã từng rất coi trọng cuộc hôn nhân này, tràn trề hy vọng vào nó.

Chỉ có điều Lệ Cảnh Minh đã chà đạp lên tình cảm thuần khiết suốt mười sáu năm của cô, dìm trái tim của cô xuống vũng bùn mà giẫm đạp không thương tiếc.

Lúc đầu cô còn cảm thấy không nỡ, nhưng bây giờ cô chỉ muốn mau chóng ly hôn với anh.

Cô cũng không phải là không thể sống thiếu anh được.