Nếu Có Kiếp Sau, Xin Đừng Gặp Gỡ!

Chương 77: 77: Loại Thuốc Quen





“Lúc đó anh bóp miệng tôi, tôi nói chuyện được sao?”, Thẩm Tri Ý nhìn thuốc giảm đau trong bãi nôn trên sàn, nôn ra rồi không biết còn công hiệu hay không.
Thẩm Tri Ý yếu ớt lảo đảo, vẻ sống dở chết dở, cả cơ thể dựa hẳn vào lòng Lệ Cảnh Minh, nhẹ giọng nói: “Nếu anh thật sự quan tôi thì để tôi ngủ đi”.
Lệ Cảnh Minh nhìn hàng mi cụp xuống và bộ dạng Thẩm Tri Ý rúc vào lòng mình, trông cô ngoan ngoãn như mèo con đang lấy lòng người khác.
Ban nãy Thẩm Tri Ý nôn ra, không chỉ dính lên người anh, mà trên giường cũng có… Trên người Thẩm Tri Ý thì thôi, không cần nói, mùi vẫn còn đây.
Bẩn như thế, ai mà chịu được.
Lệ Cảnh Minh tỏ ý ghét bỏ, dù sao lát nữa họ cũng phải ngủ cùng nhau: “Đi tắm rửa cho sạch trước đã.

Để tôi bảo thím Vương lau sàn”.
Cơ thể của Thẩm Tri Ý vừa mềm vừa lạnh, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt thì ngấn nước.

Người phụ nữ này đúng là báu vật trời sinh, dáng vẻ khi đau ốm cũng trông rất tội nghiệp, khiến người ta chỉ muốn ôm vào lòng mà thương yêu.
Lệ Cảnh Minh do dự giây lát rồi vươn tay cởi quần áo cho cô.
Thẩm Tri Ý đang khó chịu trong người, cơ thể mụ mị, thậm chí còn không tỉnh táo được, cả người mềm nhũn ngã vào vòng tay Lệ Cảnh Minh như con mèo sắp chết.
Anh nhẹ nhàng cởi quần áo của cô ra, sau đó bế vào phòng tắm đã mở sẵn nước nóng.
Vào khoảnh khắc được đặt vào làn nước nóng, Thẩm Tri Ý cảm thấy lỗ chân lông khắp người mình đều nở ra.

Cô run rẩy, màn sương nơi đôi mắt trong veo lại càng dày hơn.
“Hôi muốn chết, cô tắm cho sạch đi”, Lệ Cảnh Minh đặt cô xuống rồi xoay người trở vào phòng ngủ, nhìn bãi nôn trên sàn mà thấy phiền.

Anh thật sự không thể yên lòng về Thẩm Tri Ý, dù sao thì anh cũng chưa từng nghe đến chuyện đến kỳ kinh nguyệt sẽ thành ra thế này.
Lệ Cảnh Minh gọi điện cho bác sĩ gia đình, kể rõ tình hình rồi bảo đối phương mau chóng đến nhà.

Sau khi cúp máy, Lệ Cảnh Minh ra ngoài gọi thím Vương lên lầu dọn dẹp.
Thẩm Tri Ý ngâm nước nóng, trán lấm tấm mồ hôi.

Nằm trong bồn tắm gần hai mươi phút, cuối cùng cơn đau thắt ấy cũng giảm được một chút.
“Xong rồi chứ?”, bên ngoài vang lên tiếng hỏi han của Lệ Cảnh Minh.
Thẩm Tri Ý không trả lời, gượng dậy rồi mặc áo choàng tắm vào.
Thấy cô không lên tiếng, Lệ Cảnh Minh cảm thấy hơi lo lắng.

Ngâm nước nóng lâu như vậy, có khi nào cô ngất rồi không?
Anh mở cánh cửa kính mờ.

Thẩm Tri Ý đứng ở cửa, mặt ửng đỏ vì hơi nước nóng, nhưng vẫn chưa tươi tỉnh lắm.
Lệ Cảnh Minh khom người bế cô lên: “Ngoài đau dạ dày ra, cô còn bệnh gì nữa không?”
Đây là câu hỏi mà bác sĩ vừa hỏi qua điện thoại.

Trước giờ Lệ Cảnh Minh không quan tâm đến Thẩm Tri Ý, dĩ nhiên không rõ tình hình sức khoẻ của cô.
Thẩm Tri Ý để anh bế, lạnh nhạt đáp lại: “Gần đây cứ thấy thịt mỡ là buồn nôn, không có tinh thần lắm, hay buồn ngủ.

Xem lại các triệu chứng thì tôi nghĩ mình bị viêm gan B, nên anh… tốt nhất nên tránh xa tôi ra, kẻo bị lây nhiễm”.
Lệ Cảnh Minh cho là cô đang bệnh nên nói lung tung.

Viêm gan B à, anh không để tâm.
Thấy cô đặt tay lên bụng, anh cho rằng cô bị đau dạ dày: “Đã bảo cô ở nhà, đừng có ra ngoài, vậy mà cô cứ đi.

Bây giờ biết đau dạ dày rồi đấy nhỉ”.
“Tôi biết cảm giác đau dạ dày là như thế nào từ lâu rồi, không cần anh nói”.
“Thẩm Tri Ý, tôi đang quan tâm cô”.
Quan tâm ư? Nhưng cô không nghe thấy giọng điệu của sự quan tâm.

Thẩm Tri Ý không ừ hử gì, mím môi bướng bỉnh.
Có đôi lúc Lệ Cảnh Minh nghĩ Thẩm Tri Ý sinh ra để khắc mình.

May mà anh có sức chống đỡ, nếu không thì với tính khí này của cô, anh sẽ tức giận đến mức muốn giết người.
Ga giường đã thay, ngủ rất thoải mái, điều hoà cũng được bật ở nhiệt độ phù hợp.

Rúc vào chăn rất ấm, Thẩm Tri Ý bắt đầu thấy hơi buồn ngủ.
Lúc này, thím Vương đưa bác sĩ gia đình lên lầu.

Nghe tiếng động, đôi đồng tử của Thẩm Tri Ý hơi co lại, cô ngoái đầu ra nhìn.
“Tổng giám đốc Lệ”, bác sĩ gia đình là một người phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi, có đeo kính, trông khá nghiêm túc.
Lệ Cảnh Minh gật đầu: “Bác sĩ khám giúp cô ấy nhé, xem có thể giảm đau được không”.
“Tình trạng cụ thể thì phải vào viện kiểm tra, tôi không thể khám được quá chi tiết nhé”.
Anh gật đầu: “Tôi biết”.
Sau khi giải thích rõ ràng, bác sĩ gia đình mới đi đến trước mặt Thẩm Tri Ý.
Thẩm Tri Ý đang mơ màng.

Nghe hai người họ nói chuyện, cô hiểu được đại khái người này là bác sĩ do Lệ Cảnh Minh gọi đến.

Cô nhìn bác sĩ đầy cảnh giác, rồi lại trợn mắt nhìn Lệ Cảnh Minh.
Cô đã nói là không cần bác sĩ mà? Sao còn gọi đến?
Lệ Cảnh Minh độc đoán như vậy đấy.

Trước đây lúc còn thích anh, cô cảm thấy anh rất hoàn hảo, mặt nào cũng tốt, còn bây giờ lại rất ghét cái tính tự mình quyết định tất cả của anh.
Nhưng bác sĩ đã đến rồi, Thẩm Tri Ý cũng không thể đuổi người ta đi, cô là người có gia giáo mà.
Thẩm Tri Ý nhắm mắt lại, sau khi đã nghĩ cho rõ ràng mới lại mở mắt ra, nhìn đối phương như chào hỏi.
Bác sĩ gia đình mỉm cười nhìn cô: “Chào cô Lệ, tôi là bác sĩ gia đình do tổng giám đốc Lệ mới mời đến.

Đây là danh thiếp của tôi.

Nếu cô thấy không khoẻ, cứ gọi điện cho tôi, lúc nào tôi cũng có mặt”.
Thẩm Tri Ý vươn tay cầm lấy danh thiếp, nhìn qua họ tên: “Chào bác sĩ Giang”.
Bác sĩ Giang bắt đầu hỏi các triệu chứng của Thẩm Tri Ý để làm kiểm tra đơn giản, vì không chuẩn bị đủ thiết bị y tế nên không phát hiện cô mắc ung thư dạ dày và các triệu chứng khác.
Thẩm Tri Ý cũng có thể nói lẫn lộn về triệu chứng bệnh của mình, tại sao lại buồn nôn, là vì gần đây ra ngoài nhiều, mệt mỏi, say nắng.
Cô hoàn toàn có thể giải thích như vậy để qua mặt bác sĩ, ngoài ra còn có vấn đề thể hàn nữa.

Bác sĩ Giang kê vài loại thuốc, có loại chuyên để điều dưỡng tử cung, có miếng dán tử cung nữa, dán lên rất ấm, quả nhiên dễ chịu hơn nhiều.
Bác sĩ Giang hỏi: “Bình thường cô còn uống thuốc gì khác không?”
Trái tim Thẩm Tri Ý giật nảy: “…Có”.
“Tôi xem qua được chứ?”
“Có gì đáng xem đâu?”, Thẩm Tri Ý mím môi, khoé miệng giật giật.
“Bảo lấy ra cho bác sĩ xem thì cứ lấy đi, kì kèo cái gì”, Lệ Cảnh Minh mở ngăn kéo, lấy mấy lọ thuốc bên trong ra: “Đây là thuốc mà cô ấy thường uống”.
Bác sĩ Giang giải thích: “Để tôi kiểm tra xem thuốc mà tôi vừa kê có thể uống cùng số thuốc này không”.
Bác sĩ Giang xem qua nhãn lọ thuốc, đều là thực phẩm chức năng bình thường, thuốc đau dạ dày, thuốc giảm đau… không thuốc nào xung đột với nhau.
Nhưng khi mở lọ thuốc ra, bác sĩ Giang thấy một vài loại thuốc khá quen mắt, nhưng chúng lại không giống thực phẩm chức năng.
Không đúng chuyên ngành, có những loại thuốc rất quen nhưng chưa bao giờ kê, nhất thời không nhớ ra cũng là chuyện bình thường.

Con người sẽ không nhớ hết được, huống chi còn nhiều loại thuốc như vậy.
Hơn nữa, trên lọ thuốc ghi là thực phẩm chức năng, có lẽ lượng nhập khẩu không nhiều, bác sĩ Giang cũng không để ý.
“Là thuốc thì sẽ có ba phần độc, cô uống thuốc mà tôi kê rồi hẵng uống số thực phẩm chức năng này nhé”.
Thấy đối phương không nghi ngờ gì, Thẩm Tri Ý thầm thở phào: “Cảm ơn bác sĩ Giang, tôi biết rồi”.
Bác sĩ Giang dặn dò vài câu, kê một đơn thuốc Đông y đưa cho Lệ Cảnh Minh và giải thích ngắn gọn những điều cần chú ý.
“Tổng giám đốc Lệ à, sức khoẻ của vợ anh rất yếu, vừa nhìn đã biết không phải chuyện ngày một ngày hai.

Anh dặn cô ấy chú ý sức khoẻ, về chế độ ăn uống cũng phải để ý một chút”.
“Chế độ ăn uống cần chú ý thế nào?”, Lệ Cảnh Minh kiên nhẫn hỏi.