Nếu Có Kiếp Sau, Xin Đừng Gặp Gỡ!

Chương 69: 69: Sự Sỉ Nhục Từ Anh





“Tôi có nhắn tin rồi, cô ấy bảo tối nay không cần tôi ở bên cạnh”.
Thẩm Tri Ý thật sự không biết tại sao lại có một người đàn ông thiếu nhạy bén đến vậy.

Cô nghiêm nghị nói, “Có đôi lúc phụ nữ nói không cần tức là cần đấy, anh hiểu không?”
“Thế cô cũng vậy à?”, Lệ Cảnh Minh hỏi, đôi mắt thụy phượng bỗng trở nên sâu xa.

Anh thẳng người, hơi ngả về phía Thẩm Tri Ý, tựa như đang chờ câu trả lời từ cô.
Không ngờ Thẩm Tri Ý chỉ lắc đầu, “Không, tôi thật sự không cần đến anh”.
Giọng cô đều đều tựa như đang nói chuyện thời tiết ra sao, lát nữa ăn gì, không hề có chút cảm xúc nào.

Điều này làm Lệ Cảnh Minh rất khó chịu, hàng lông mày cũng cau lại.
Thẩm Tri Ý bỏ điện thoại xuống, “Tôi đi nấu cơm”.
Lên xuống lầu không tiện, cuối cùng vẫn là Lệ Cảnh Minh bế cô xuống nhà.
Tâm trạng của Thẩm Tri Ý khá cáu kỉnh.

Cô đã ra nông nỗi này mà Lệ Cảnh Minh còn bắt cô nấu cơm.

Tay và đầu gối của cô đều bị thương, anh làm vậy rõ ràng là muốn hành hạ cô.
Thím Vương vào nhà bếp, hỏi cô có cần giúp gì không.
Thẩm Tri Ý mở tủ lạnh ra, đưa mắt nhìn một lượt, xem có món gì Lệ Cảnh Minh ăn được.

Rồi cô lấy nguyên liệu ra, nhờ thím Vương rửa sạch và cắt giúp mình.
Thím Vương làm rất mau lẹ, vừa nhìn đã biết thường xuyên làm những chuyện này.


Sau khi chuẩn bị nguyên liệu xong, thím Vương rất thức thời, rời khỏi nhà bếp.
Thẩm Tri Ý cho dầu vào nồi, nấu mấy món ăn nhà đơn giản.

Sườn xào chua ngọt, cải thìa luộc, khoai tây sợi xào, ba món là đủ cho tối nay.
Vì quá chăm chú nấu ăn, Thẩm Tri Ý không hề nhận ra có một ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô từ đằng sau.
Lúc Thẩm Tri Ý nấu cơm, Lệ Cảnh Minh lấy máy tính ra và ngồi ở xô pha đối diện, ngoài mặt là làm việc, thực chất là đang dõi mắt nhìn theo bóng hình bận rộn trong nhà bếp.
Thẩm Tri Ý đã thay một bộ đồ thường, đeo tạp dề hình con vịt vàng quanh thắt lưng.

Tạp dề buộc rất chặt, làm nổi bật vòng eo hoàn hảo của cô.

Rõ ràng đó là cách mặc rất bình thường, nhưng khi cô mặc vào lại trông có đôi chút gợi tình.
Ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua thân hình Thẩm Tri Ý, cuối cùng dừng ở vòng eo thon gọn ấy.

Không một ai biết eo Thẩm Tri Ý thon đến mức nào.

Cũng chẳng ai biết rõ cảm giác ấy hơn anh, cái cảm giác tuyệt diệu khi ôm trọn cô trong tay vào những lần ân ái.
Thẩm Tri Ý lấy thức ăn từ nồi ra và bày lên đĩa, món nào cũng vừa đẹp vừa ngon.
Nhìn bàn ăn, Thẩm Tri Ý chợt rơi vào suy tư.

Trước đây cô luôn nấu cơm cho Lệ Cảnh Minh một cách toàn tâm toàn ý, vì muốn tốt với anh, nhưng bây giờ lại ngập tràn toan tính.

Cô thật sự thay đổi rồi.
Lệ Cảnh Minh bưng món ăn ra, trên bàn chỉ có phần cho hai người ăn.

Thẩm Tri Ý để phần của thím Vương sang một bên

Nhìn thấy hành động ấy, Lệ Cảnh Minh chỉ cảm thấy cô vẽ vời thêm chuyện.

Người làm khi ăn cơm đều phải tự nấu riêng.
Lệ Cảnh Minh nhìn món ăn trên bàn, lấy đũa gắp cải thìa.

Món này trông đơn giản, nhưng thực chất người nấu phải giỏi canh độ lửa.

Nếu luộc quá nhanh thì rau sẽ đắng vì chưa chín, nếu quá lâu sẽ ảnh hưởng đến nước luộc.
Anh cho rau vào miệng, vị thanh ngọt, nước luộc cũng tuyệt vời.

Đây là lần đầu tiên anh thưởng thức món ăn của Thẩm Tri Ý, nên không hề biết tài nấu nướng của cô lại giỏi đến thế, chẳng khác gì nấu theo khẩu vị của anh.
Nghĩ đến việc chưa từng ăn những món do Thẩm Tri Ý nấu trong suốt bốn năm qua, Lệ Cảnh Minh cảm thấy hơi tiếc nuối, nhưng may mà vẫn chưa muộn.
Lệ Cảnh Minh lại gắp một miếng sườn xào chua ngọt đã rút xương, nhấp vào miệng toàn là vị nước thịt chua chua ngọt ngọt, rất ngon.
Anh đã ăn bữa cơm này một cách rất thoả mãn.

Bình thường anh hay ăn ít hơn vào bữa tối, nhưng hôm nay lại ăn đến hai bát, một bàn thức ăn đều được anh ăn hết.
Thẩm Tri Ý ăn rất ít, nửa bát cơm thôi đã no rồi.
Thím Vương dọn bát vào bếp rửa.

Thẩm Tri Ý đổ đầy mồ hôi, muốn tắm sớm để còn ngủ nghỉ.

Trên người cô đầy vết thương, chỉ có thể dùng nước lau qua.
Tuy Thẩm Tri Ý không nói gì, nhưng Lệ Cảnh Minh lại biết hết suy nghĩ của cô.


Nghỉ ngơi xong, anh bèn bế cô lên lầu, để sẵn nước nóng trong bồn tắm, chỉ chờ cô vào tắm.
Thẩm Tri Ý cầm theo quần áo, chỉ ra cửa, “Anh ra ngoài đi”.
“Trên người cô, có chỗ nào mà tôi chưa từng nhìn thấy à?”, nói đoạn, tay anh đã vươn ra bế cô lên.
Bây giờ Thẩm Tri Ý rất ghét bị anh chạm vào.

Cô đấm lên vai anh, giãy giụa nói, “Tôi tự tắm”.
Lệ Cảnh Minh chính là một con sói, trước giờ chưa từng quan tâm đến cảm nhận của cô.

Giờ mà cởi đồ ra và chỉ có hai người ở trong phòng, thì ai mà biết được sẽ xảy ra chuyện gì.

Đối với hạng đàn ông nguy hiểm này, cô tránh được sẽ tránh ngay.
“Đừng giãy, kẻo lại chảy máu nữa”, Lệ Cảnh Minh ôm cô vào lòng, cởi quần áo trên người cô ra.
Quần áo cô rộng rãi, cực kỳ dễ cởi.

Lệ Cảnh Minh kề sát Thẩm Tri Ý, hơi thở rất gần, ngón tay thuôn dài cởi cúc áo ra, đầu ngón tay vô tình sượt qua xương đòn của cô.
Thẩm Tri Ý sởn da gà, cà người hệt như con mèo xù lông, vùng vẫy tới lui nhe nanh múa vuốt cũng chẳng thoát được.
Bầu không khí giữa hai người đột ngột thay đổi, dấu hiệu cho thấy lửa sắp bén.

Ánh mắt loé sáng đầy nguy hiểm.
“Cô mà còn động đậy thì không chỉ đơn giản là tắm rửa thôi đâu, có tin không?”.
Nhận được tín hiệu nguy hiểm này, Thẩm Tri Ý không dám cử động nữa, hàng mi đen nhánh không ngừng run lên.
Cuối cùng người phụ nữ trong lòng anh cũng ngoan ngoãn hơn.

Lệ Cảnh Minh thuận lợi cởi quần áo cô ra.

Trên người Thẩm Tri Ý có rất nhiều vết thương, nghiêm trọng nhất chắc là ở đầu gối, ngoài ra còn có nhiều vết thương do va đập.


Làn da trắng trẻo mịn màng khiến những vết bầm tím ấy nổi bật một cách đầy gai mắt.
Gò má Thẩm Tri Ý đỏ bừng, thân nhiệt cô cũng cao, ấm sực, lại còn mịn màng hồng hào.
Yết hầu của Lệ Cảnh Minh chuyển động, quai hàm căng chặt, lòng hơi nôn nao.
Lệ Cảnh Minh ôm cả cơ thể trơn nhẵn của Thẩm Tri Ý vào phòng tắm, cẩn thận đặt cô vào bồn tắm, gác hai chân cô lên thành bồn tắm để vết thương không bị dính nước và viêm nhiễm.

Song hai bàn tay bị thương lại không chịu để ra ngoài, cứ ngượng ngùng chắn trước ngực, hệt như một cô bé vậy.
Anh nắm lấy cổ tay cô, kéo lên đỉnh đầu, “Che cái gì, sờ thì cũng sờ rồi, còn sợ tôi nhìn à?”
Thấy anh nhếch môi cười trêu chọc, Thẩm Tri Ý vừa thẹn vừa giận.
“Anh không được sờ lung tung”.
“Ai thèm sờ cô”, Lệ Cảnh Minh ngoài miệng thì châm chọc, nhưng đôi mắt đen láy bình lặng kia đã thay đổi.
Đã lớn ngần này, nhưng Lệ Cảnh Minh chưa từng hầu hạ ai bao giờ.

Anh làm ướt tóc cho Thẩm Tri Ý, lấy dầu gội ra, tạo bọt rồi nhẹ nhàng xoa bóp trên đỉnh đầu cô, xoa từng chút từng chút một.
Dầu gội chảy vào mắt, Thẩm Tri Ý thấy cay mắt quá nên phải nhắm lại.

Mất đi thị giác khiến cô càng xấu hổ hơn.
Lệ Cảnh Minh gội đầu cho Thẩm Tri Ý rất nhanh, sau đó dùng cách tương tự để tắm cho cô.
Ban đầu còn chưa có cảm giác gì, nhưng lần này chạm vào, đôi mắt anh lập tức bừng lên ngọn lửa.

Anh hít thở vài hơi mới dằn lại được cảm xúc hỗn loạn của mình.

Thẩm Tri Ý quá yếu ớt, nếu anh thật sự làm mấy chuyện đó thì có khác gì cầm thú.
Cơ thể ấm nóng của Thẩm Tri Ý dần dần cảm nhận được thân nhiệt của anh, thậm chí làn da trần còn cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của đối phương.
Thẩm Tri Ý vừa xấu hổ vừa tức giận.

Sự sỉ nhục này còn nhục nhã hơn việc anh bắt cô quỳ gối ngoài đường.
Lệ Cảnh Minh đang xoa lưng cho Thẩm Tri Ý thì bỗng nhìn xuống làn nước, thấy một mảng tím xanh trên sống lưng cô.