Nếu Có Kiếp Sau, Xin Đừng Gặp Gỡ!

Chương 154: 154: Tàn Nhẫn Với Kẻ Khác Nhưng Còn Tàn Nhẫn Với Bản Thân Hơn





“Nếu ông chủ Trần đã có chủ kiến, tôi cũng không nhiều lời nữa”, đôi mắt của Thẩm Tri Ý từ từ tối lại, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh như trước.

Cô cúi đầu cười nhẹ, “Phiền anh bế tôi lên”.
Đôi mắt Thẩm Tri Ý mang cảm giác mờ mịt của người say.

Cô hướng mắt về phía giường, vừa ra hiệu.
Gương mặt Trần Gia Hành ánh lên ý cười, nhưng nụ cười ấy lại dần dần xuất hiện vẻ xấu xa và ác độc.
Trần Gia Hành thong thả bước về phía trước, ôm eo Thẩm Tri Ý rồi bế cô lên.

Thể trọng của cô… Trần Gia Hành không khỏi nhíu mày, nhẹ quá, gã không nghĩ một người phụ nữ có thể nhẹ đến vậy.
Thẩm Tri Ý ngoan ngoãn dựa vào vai gã.

Trong bóng tối, nụ cười trên môi cô thêm phần sâu xa.

Cô chủ động ôm cổ gã, con dao nhỏ giấu trong ống tay áo phải chầm chậm được rút ra và nắm chặt.
Cô nín thở, tim đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra ngoài.

Khi Trần Gia Hành thả cô xuống giường, Thẩm Tri Ý đột nhiên siết chặt cổ gã, tay phải cầm dao và đâm thẳng xuống.

Thẩm Tri Ý nhắm chuẩn vào động mạch cổ.

Cơ hội ra tay trong tối nay chỉ có một lần.

Nếu lần này thất bại, hậu quả đang chờ đợi… cô đã tính đến khả năng xấu nhất rồi.
Đôi mắt cô loé lên vẻ lạnh lùng.

Một tiếng “phập” vang lên, mũi dao xuyên qua lớp quần áo, sau đó là tiếng kêu đau đớn của Trần Gia Hành.
Mùi máu tanh nồng bắt đầu quẩn quanh chóp mũi.

Bàn tay cầm dao của cô dính dớp một cách khó chịu.

Thẩm Tri Ý nghiến răng mở mắt ra, tay đẩy mạnh một cái rồi chui ra khỏi kẽ hở, lăn xuống đất.
Mọi thứ diễn ra như tia lửa điện.

Vì quá căng thẳng và sợ hãi, toàn thân Thẩm Tri Ý run lẩy bẩy, suýt nữa không cầm chắc con dao trong tay.
Cô nhìn Trần Gia Hành trên giường, thấy gã đang bịt lấy…
Đồng tử Thẩm Tri Ý co rút.

Nơi mà cô nhắm vào là cổ của Trần Gia Hành, nhưng gã lại bị thương ở vai.

Gã đã kịp tránh đi khi cô đâm xuống.
“Cô rất ngạc nhiên khi tôi tránh được à?”, nhát dao này khiến Trần Gia Hành chảy rất nhiều máu, may mà không đâm trúng chỗ trí mạng, chỉ không thể nhấc vai trong một lúc mà thôi.
Người phụ này đúng là rất tàn nhẫn.
Trần Gia Hành nhổ ra một ngụm máu, cởi quần áo ra, đoạn cười nham hiểm: “Thẩm Tri Ý, cô xong đời rồi.

Vốn dĩ tôi không muốn dùng vũ lực với cô, nhưng bây giờ xem ra phải dùng đến rồi”.
Thẩm Tri Ý toát mồ hôi lạnh.

Sau khi phản ứng thật nhanh, cô vô thức bò ra ngoài, nhưng cổ chân đã bị tóm lấy.

Cô kéomạnh góc tủ đầu giường, vì sự rung lắc ấy nên chiếc đèn bàn bên trên lập tức rơi ập xuống.
Chiếc đèn bàn thuỷ tinh đập xuống sàn và vỡ thành hàng nghìn mảnh vụn.


Thẩm Tri Ý ở gần đó nên bị dính đầy người, cả mặt và cánh tay đều bị mảnh vỡ cứa vào.
Thẩm Tri Ý nhịn đau, tay trái nhặt một mảnh vỡ lên rồi quẹt về phía sau.

Trần Gia Hành đề phòng từ trước nên đã tránh kịp.
“Con điếm chết tiệt! Còn tính rạch tao à, xem ra tao phải cho mày một bài học rồi!”, Trần Gia Hành nắm chặt cổ chân cô lôi đến cuối giường, sau đó cởi thắt lưng da rồi vụt vào lưng Thẩm Tri Ý.
“Á…”, Thẩm Tri Ý run rẩy thét lên đau đớn.
Ánh mắt Trần Gia Hành loé lên vẻ hưng phấn.

Thẩm Tri Ý hét càng thê thảm, gã càng đánh mạnh hơn.
Lưng bỏng rát sau vài phát đánh, Thẩm Tri Ý thấy đầu óc mình choáng váng, không kìm được nôn ra thêm một ngụm máu.
Đây mới là dáng vẻ thật sự của Trần Gia Hành.

Gã bẩm sinh đã thích hành hạ và tra tấn người khác.
Thẩm Tri Ý cắn chặt môi dưới, nuốt những tiếng rên rỉ đau đớn vào bụng.

Sau mười mấy lần đánh, lưng của Thẩm Tri Ý đã chảy máu, thấm đỏ cả áo.
Khuôn mặt Trần Gia Hành nở một nụ cười đầy dữ tợn.

Gã đỡ eo Thẩm Tri Ý rồi ném cô lên giường.
Thẩm Tri Ý thầm rên lên, đau quá… Tay phải của cô vẫn nắm chặt con dao nhỏ, chưa từng buông lơi.

Khi Trần Gia Hành nhào đến, cô liền giơ tay lên.

Nhưng lần này còn chưa chạm được thì cô đã bị gã đè chặt cổ tay: “Cô đúng là ngoan cố nhỉ!”
Thể lực của Thẩm Tri Ý đã bị gã bóp vụn từ lâu.

Cô thở hồng hộc, cơ thể yếu ớt như đang thoi thóp.

Đừng nói là giết người, ngay cả nhấc tay lên, cô còn không đủ sức.
Cô nhắm mắt lại, nước mắt ứa ra từ khoé mắt, cả người tựa như con thiên nga sắp chết vì mắc kẹt trong vũng bùn.
Cổ tay cô rất linh hoạt.

Biết mình không giết nổi Trần Gia Hành, vậy thì cô chỉ còn cách tự sát.
Nghĩ vậy, cô bèn xoay mũi dao, nhắm thẳng vào tĩnh mạch trên tay mình.

Cô gập cổ tay hướng vào trong, để mũi dao đâm phập vào.
Cảnh tượng ấy khiến người khác chẳng kịp trở tay.

Trần Gia Hành vốn luôn trong trạng thái đề phòng cũng không ngờ được chuyện cô sẽ tự cắt cổ tay mình.
Người phụ này tàn nhẫn với kẻ khác, nhưng còn tàn nhẫn với bản thân hơn!