Nếu Có Kiếp Sau, Xin Đừng Gặp Gỡ!

Chương 118: 118: Lệ Cảnh Minh Anh Muốn Tôi Phải Chết Bao Nhiêu Lần Nữa





Lệ Cảnh Minh xách hộp cơm cách nhiệt vào thang máy, đi thẳng lên tầng năm, trên hành lang có không ít bác sĩ, y tá và bệnh nhân.
Lúc chuẩn bị đi qua, Lệ Cảnh Minh nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao.
“Một bệnh nhân tâm thần ở tầng trên chạy xuống cắn một người bị thương, nếu bác sĩ không đến kịp thì hậu quả thật khó lường!”
“Bị thương nặng không?”
“Tai bị cắn, chảy rất nhiều máu, tôi cũng không nhìn rõ, nhưng cảm giác như tai sắp bị cắn đứt rồi”.
“Ôi!”
Lời này như tiếng sét từ trên trời đánh xuống, sắc mặt Lệ Cảnh Minh chợt hoảng hốt.

Anh đẩy người trước mặt ra, nhanh chóng chạy về phía trước, hộp cơm cách nhiệt trong tay rơi xuống, canh và thức ăn bên trong đổ ra sàn.

Vốn dĩ thức ăn nhìn vô cùng ngon miệng và đẹp mắt, sau khi rơi xuống lại trông rất bẩn thỉu.

“Người này là ai mà chạy nhanh như vậy chứ? Vội đi đầu thai à? Va phải người ta không biết xin lỗi còn làm bẩn sàn nhà.“
Lệ Cảnh Minh phớt lờ lời mắng chửi, tiếp tục chạy về phía trước, giữa đường vấp phải bồn hoa, cả người suýt ngã xuống đất, nhưng anh vẫn giữ nguyên tốc độ chạy, đầu óc anh chỉ toàn là Thẩm Tri Ý.
Trước khi đi anh đã đóng cửa, nhưng bây giờ của lại mở toang ra, anh vội vào chạy vào, tim như sắp nhảy ra ngoài: “Thẩm Tri Ý!”
Thẩm Tri Ý đang cuộn tròn trên giường, cứng nhắc ngẩng đầu lên.

Cô nhìn Lệ Cảnh Minh, hình như đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh trong trạng thái nhếch nhác như vậy.
Người đàn ông thở hổn hển, quần áo ướt sũng, giày lấm lem bùn đất, đầu tóc rối bù.
Nhìn thấy bộ dạng này của anh, Thẩm Tri Ý gần như quên mất anh mắc bệnh sạch sẽ.
“Cô không sao chứ?” Lệ Cảnh Minh quan sát Thẩm Tri Ý thật kỹ, thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô không sao.

Anh thật sự rất sợ người bị bệnh nhân tâm thần cắn vào tai là Thẩm Tri Ý.
Thẩm Tri Ý không đáp lại, nhắm mắt ngủ tiếp.
Lệ Cảnh Minh cười khổ, cảm thấy mình lo lắng quá đà rồi.
Anh bước đến bên giường, tất cả đồ ăn anh mang đến đều đã bị hất đổ trên hành lang nên anh chỉ có thể gọi đồ ăn ngoài.
Sau khi đặt đồ ăn, Lệ Cảnh Minh ngắm nhìn khuôn mặt ngủ say của Thẩm Tri Ý, anh không nhịn được đưa tay lên chạm vào lông mi của cô.
Lúc nãy, nước canh đổ lên tay anh, dầu mỡ dính nhớt vô cùng khó chịu, anh đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rửa tay sạch sẽ rồi mới chạm vào Thẩm Tri Ý.
Thẩm Tri Ý vẫn chưa ngủ, cô cảm nhận được Lệ Cảnh Minh đến gần, cô muốn trốn tránh nhưng cả người không thể di chuyển.
Lệ Cảnh Minh chạm vào lông mày của Thẩm Tri Ý, ánh mắt chuyển đến bàn tay đang nắm chặt của cô, đầu ngón tay có vết máu.

Anh nhẹ nhàng gỡ từng đầu ngón tay của cô ra, nhìn thấy lòng bàn tay của cô bị móng tay cứa rách, anh liền mím chặt môi.
Anh vừa rời đi không lâu, cô đã làm tổn thương chính mình.

Sau lần này, Lệ Cảnh Minh không dám rời xa Thẩm Tri Ý nữa, đặt đồ ăn ngoài đều bảo người ta đưa thẳng đến phòng bệnh.
Ba ngày sau, bệnh tình của Thẩm Tri Ý đã có chuyển biến tốt, sau khi trị liệu xong cho cô, bác sĩ tâm lý gọi Lệ Cảnh Minh vào.
“Thẩm Tri Ý muốn nói chuyện với anh, bây giờ cảm xúc của cô ấy đã ổn định rồi.

Anh đừng vội thuận theo lời cô ấy nói, nếu có thể, anh chỉ cần nghe là được”, bác sĩ từng thấy sự thẳng thắn của Lệ Cảnh Minh, đôi khi nói chuyện khiến người ta tức chết, bác sĩ sợ bệnh tình của Thẩm Tri Ý sẽ trở về như ban đầu
“Tôi tự biết chừng mực”, Lệ Cảnh Minh đứng dậy đi về phòng bệnh, khóe miệng mang theo nụ cười, không biết Thẩm Tri Ý muốn nói gì với mình.
Đôi mắt của Thẩm Tri Ý đã trong sáng trở lại, từ bên ngoài trông giống hệt trước đây, nhưng cảm xúc trong đó lại vô cùng xa lạ.

Lệ Cảnh Minh có thể cảm nhận được Thẩm Tri Ý không còn nồng nhiệt với anh như trước.
Thẩm Tri Ý ngồi dựa vào đầu giường, từ khi Lệ Cảnh Minh bước vào, cô không hề nhìn anh, mà nhìn xuống sàn nhà.
Lệ Cảnh Minh dừng lại ở khoảng cách an toàn, anh không dám đến quá gần Thẩm Tri Ý, sợ dọa cô sợ.
Thẩm Tri Ý không nhìn Lệ Cảnh Minh, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói: “Là tôi đẩy Hạ Minh Nguyệt sao?”
Trong lòng Lệ Cảnh Minh vô cùng bất an.
Thẩm Tri Ý nói tiếp: “Tôi làm sai, anh ném tôi xuống tầng, vậy cô ta thì sao?”
“Em không sai, anh đổ oan cho em rồi.


Anh bảo Hạ Minh Nguyệt chuyển ra ngoài và cảnh cáo cô ấy rồi, sau này cô ấy sẽ không dám làm vậy với em nữa!”
Thẩm Tri Ý nhếch mép cười, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn Lệ Cảnh Minh: “Nếu tôi báo cảnh sát, anh nhất định sẽ bảo vệ cô ta, tôi muốn ly hôn, anh chắc chắn sẽ ngăn cản bằng nhiều cách”.
Trái tim Lệ Cảnh Minh khẽ run rẩy: “Anh sẽ không ly hôn với em”.
“Tôi biết!” Thẩm Tri Ý nhìn ra ngoài lan can trên cửa sổ.

Hiện giờ, cô cảm thấy cơ thể và linh hồn của mình đều bị lan can sắt này nhốt chặt.
“Tôi vẫn chưa chết, sao anh có thể dễ dàng buông tha cho tôi được”.
Lệ Cảnh Minh mở miệng mấy lần, nhưng không nói ra được lời giải thích nào.
Thẩm Tri Ý cắn môi, run rẩy nói: “Lệ Cảnh Minh, anh muốn tôi chết bao nhiêu lần mới vừa lòng?”