Nếu Có Kiếp Sau, Xin Đừng Gặp Gỡ!

Chương 113: 113: Anh Từng Là Sinh Mệnh Của Thẩm Tri Ý





Một tuần sau, bác sĩ bắt đầu thôi miên cho Thẩm Tri Ý.

Sau khi được thôi miên, Thẩm Tri Ý không còn kháng cự tiếp xúc trong tâm lý nữa.
Bác sĩ tâm lý hỏi gì thì cô trả lời cái đó, từ vẻ bình tĩnh ban đầu cho đến sự run rẩy và nghẹn ngào sau đó.
Những tảng đá đè nặng Thẩm Tri Ý được dời đi từng chút một, để lộ làn da chằng chịt vết thương, sâu đến tận xương và đã thối rữa từ lâu.
“Nói về chuyện của cô và Lệ Cảnh Minh đi”.
Sau khi nghe ba chữ “Lệ Cảnh Minh”, cô rụt vai lại một chút rồi vòng tay ôm chặt vai mình.

Cô cảm thấy sợ hãi cái tên này, sợ đến mức vừa nghe thôi đã run lẩy bẩy.
Bác sĩ tâm lý vội vã xoa dịu cô: “Cô yên tâm, ở đây chỉ có tôi và cô thôi.

Người khác không nghe thấy đâu”.
Được bác sĩ tâm lý vỗ về rất lâu, Thẩm Tri Ý mới mở lòng ra tâm sự.


Cô run run kể về lần gặp gỡ của mình và Lệ Cảnh Minh cách đây mười sáu năm, đến nay mọi thứ đều đã thay đổi.
Bác sĩ tâm lý nghe mà lòng run rẩy, im lặng hồi lâu mới bình tĩnh lại: “Vì sao cô lại cố chấp thích anh ấy như vậy, thích suốt mười sáu năm trời?”
Mười sáu năm… mười sáu năm ròng rã chứ chẳng phải mười sáu ngày.
Thẩm Tri Ý lắc đầu, ánh mắt bỗng ngẩn ngơ, mấp máy môi lẩm bẩm: “Vì không có ai đối xử tốt với tôi”.
Người ta thường nói, yêu một người sẽ cam tâm tình nguyện hạ mình.

Nhưng trường hợp của Thẩm Tri Ý không thể gọi là hạ mình nữa rồi.
Nó giống như là chờ đợi hy vọng trong tuyệt vọng, chờ đợi một tia sáng trong đêm tối.

Mà Lệ Cảnh Minh chính là ánh sáng của Thẩm Tri Ý.

Anh vô tình làm đổ nến, song lại thắp sáng màn đêm trong đôi mắt cô.
Tiếc thay… giờ đây ánh sáng ấy đã ngày một mờ đi.
Đối với Thẩm Tri Ý năm lên bảy tuổi, Lệ Cảnh Minh là sự cứu rỗi của cô, nhưng chẳng ngờ vào khoảnh khắc đối phương kéo cô dậy lại chỉ lướt ngang qua đời.
Lần này quá trình thôi miên kéo dài hai giờ.

Vừa bước ra khỏi phòng bệnh, bác sĩ đã trông thấy Lệ Cảnh Minh đang đứng dựa vào tường.
Thấy anh ta bước ra, Lệ Cảnh Minh vội vã hỏi: “Cô ấy sao rồi, đã nói rồi chứ?”
“Cô ấy nói rồi”, bác sĩ tâm lý nhìn thật sâu vào Lệ Cảnh Minh, trầm giọng nói: “Tình trạng hiện giờ của cô ấy có liên quan đến anh.

Đối với bệnh nhân, anh chính là sinh mệnh của cô ấy…”
Lệ Cảnh Minh sững sờ, vô thức ngắt lời bác sĩ: “Sinh mệnh của cô ấy?”
Bác sĩ gật đầu, nghĩ đến những lời mà Thẩm Tri Ý vừa kể với mình trong phòng, bèn nói tiếp: “Anh từng là niềm hy vọng cứu rỗi của cô ấy.


Nhưng sau khi kết hôn, cô ấy bị anh ức hiếp hết lần này đến lần khác, khiến cô ấy thất vọng cùng cực.

Sau khi đứa con trong bụng mất đi, cô ấy cũng suy sụp”.
Lệ Cảnh Minh từng là sinh mệnh của Thẩm Tri Ý, nhưng bây giờ Thẩm Tri Ý đã vứt bỏ sinh mệnh của cô ấy rồi.
“Sao lại như thế?”
Bác sĩ tâm lý gật đầu, cau mày hỏi: “Anh Lệ, anh còn nhớ lần đầu tiên gặp cô Thẩm là ở đâu hay không?”
“Vào một buổi tiệc tối cách đây sáu năm”.
Bác sĩ tâm lý hơi ngạc nhiên, vì đáp án của Lệ Cảnh Minh khác hẳn lời kể của Thẩm Tri Ý: “Cô Thẩm nói rằng cô ấy đã biết anh cách đây mười sáu năm rồi.

Khi đó anh còn cứu cô ấy, ở khu vui chơi”.
“Tôi cứu cô ấy?”, Thẩm Tri Ý không chỉ một lần nhắc đến chuyện họ đã biết nhau mười sáu năm trước, nhưng trí nhớ của anh hoàn toàn không có người tên Thẩm Tri Ý này.
Huống chi, mấy chuyện như cứu người thì chắc chắn anh phải nhớ rất rõ, nhưng anh lại không hề có ấn tượng gì.
Bác sĩ tâm lý cảm thấy rất lạ: “Hay do thời gian qua lâu rồi nên anh quên mất?”
Lệ Cảnh Minh lập tức phủ định: “Không thể nào.

Mười sáu năm trước thì tôi cũng đã mười tuổi rồi.


Trí nhớ của tôi luôn rất tốt, ngay cả chuyện trước năm mười tuổi còn nhớ rõ.

Tôi không thể quên chuyện cứu người đâu”.
Bác sĩ tâm lý chợt ngộ ra: “Vậy thì có khả năng là cô ấy đã nhận nhầm người…”
Lời còn chưa dứt, anh ta đã thấy sắc mặt của Lệ Cảnh Minh tối sầm.
Nếu trí nhớ của anh không có sai sót gì, vậy chuyện này chỉ có thể lý giải là Thẩm Tri Ý đã nhận nhầm người.

Nghĩ đến chuyện Thẩm Tri Ý nhận nhầm anh thành người khác nên mới kết hôn và đối xử tốt với anh, trái tim Lệ Cảnh Minh như bị một tảng đá đè lên vậy.
Lệ Cảnh Minh siết chặt tay lại, cố gắng điều hoà nhịp thở.

Dẫu vậy, anh vẫn thấy lòng mình nhói lên đau đớn.

Cơn đau ấy xuôi theo kinh mạch và máu, truyền đến từng ngóc ngách trong cơ thể, đau đến mức ngay cả gương mặt anh cũng trở nên rúm ró.