Nếu Có Kiếp Sau, Xin Đừng Gặp Gỡ!

Chương 108: 108: Rời Xa Khỏi Quỹ Đạo Ban Đầu





Lệ Cảnh Minh không nghiện thuốc lá, anh hút vào hơi rồi bóp đầu thuốc dập lửa.

Ngón tay bị tàn thuốc làm cho nóng lên nhưng anh lại không có cảm giác gì cả.
Thật ra trước đó anh đã nghĩ đến kết quả này.

Nhưng anh vẫn không dám nghĩ sẽ có ngày Hạ Minh Nguyệt ngây thơ, lương thiện trong lòng anh làm những chuyện hãm hại người khác chỉ vì lòng đố kỵ.
Hơn nữa một ngày hai lần.
Sự thật đã bày ra trước mặt, Lệ Cảnh Minh ngược lại càng không thể chấp nhận.

Những thứ này đều chứng minh Thẩm Tri Ý vô tội, anh không biết sau này nên đối mặt với cô thế nào, đối mặt với đứa con đã chết trong tay anh ra làm sao.

Lệ Cảnh Minh nhìn tay phải của mình, lật qua lật lại nhìn, rõ ràng không có gì nhưng anh lại nhìn thấy cả bàn tay đầy máu tanh.

Tại sao anh lại tàn bạo như thế, tàn nhẫn với Thẩm Tri Ý như vậy?
Bây giờ biết được những chuyện Hạ Minh Nguyệt làm, Lệ Cảnh Minh cũng không làm được gì cô ta.

Anh cảm thấy áy náy với Hạ Minh Nguyệt và tình cảm thanh mai trúc mã của hai người, cô ta còn từng mạo hiểm cả tính mạng cứu anh.
Sáu năm trước anh từng thề rằng sẽ chăm sóc thật tốt cho cô ta, nếu không phải tai nạn xe lần đó Thẩm Tri Ý ép buộc anh kết hôn, có lẽ anh đã ở bên Hạ Minh Nguyệt lâu rồi.
Bây giờ nhà họ Thẩm phá sản, Thẩm Tri Ý đã không còn đe dọa được anh nữa nhưng bảo anh ly hôn với cô, anh không làm được.

Vừa nghĩ đến việc Thẩm Tri Ý rời khỏi anh nhào vào lòng người khác, anh cảm thấy cực kỳ khó chịu, chỉ nghĩ thôi anh cũng không chịu được chứ đừng nói đến việc tận mắt nhìn.
Lệ Cảnh Minh tiến thoái lưỡng nan, anh thế mà lại hối hận khi đi điều tra.

Sau khi Lệ Cảnh Minh về, Thẩm Tri Ý đã tỉnh.

Cô vừa làm phẫu thuật xong vẫn chưa không ngồi dậy nên chỉ đành nằm trên giường, ăn uống đều có người bón từng chút.
Ở trong bệnh viện mỗi ngày đều có người đẩy xe bán cháo đến.

Hôm nay bán cháo thịt nạc diếp cá, mười lăm tệ một bát, y tá tự gọi một phần rồi ghi vào phần thanh toán của Thẩm Tri Ý.

“Cô Thẩm, cô uống chút nước đi”, y tá thử độ nóng trước rồi dùng thìa cẩn thận đưa đến miệng Thẩm Tri Ý.
Thẩm Tri Ý đã tỉnh nhưng hai mắt vẫn mơ màng trống rỗng như hai vực thẳm trống rỗng khiến mọi người sợ hãi.
Y tá bón nước và cháo cho cô thì cô há miệng ra như một cỗ máy đang làm theo hướng dẫn, cứng nhắc nuốt xuống.
Một bát cháo không nhiều nhưng y tá không dám bón nhiều, ăn được hai phần ba rồi đặt bát xuống.
Y tá lấy khăn sạch nhúng qua nước ấm, sau đó cẩn thận lau mặt cho cô, tránh những chỗ có vết thương lau cổ và tay.
Lệ Cảnh Minh đứng ngoài cửa nhìn vào trong, lòng đau nhói không thôi.

Y tá ra ngoài vứt rác, anh vô thức trốn sang bên cạnh.
Đợi khi y tá vứt rác xong, anh mới chậm chạp phản ứng lại.

Không có việc gì tự dưng anh lại trốn làm gì, cũng không thể cả đời không gặp.
Anh đẩy cửa ra, y tá nhìn thấy là anh cũng không quan tâm đến anh, lòng thầm nói tại sao người này vẫn chưa đi.
“Để tôi chăm sóc cô ấy”.

Y tá lắc đầu: “Tôi không thể yên tâm để một mình anh chăm sóc được, nếu xảy ra chuyện gì, bác sĩ Tô sẽ trách tôi”.
Có gì mà không yên tâm? Nhưng nghĩ đến tình trạng trước đó của Thẩm Tri Ý, anh chọn cách im lặng.
Lệ Cảnh Minh là chồng trên danh nghĩa của Thẩm Tri Ý, là người thân của cô, bệnh viện không thể đuổi anh đi, chỉ có thể nhắc nhở anh đừng kích động Thẩm Tri Ý nữa, Lệ Cảnh Minh cũng đồng ý.
Phòng bệnh đơn rất lớn, có nhà vệ sinh và phòng tắm riêng, thêm một cái giường dành cho người chăm sóc bệnh nhân, ngoài ra còn một chiếc ghế tựa, có thể ngủ ở đó.
Tối nay y tá phải trực nên không thể lúc nào cũng trông chừng Thẩm Tri Ý nên phần lớn thời gian đều để Lệ Cảnh Minh ở bên cạnh Thẩm Tri Ý.
Vẻ mặt Thẩm Tri Ý không có biểu cảm dư thừa nào, cứng đờ như một người chết.

Lệ Cảnh Minh không khỏi nhìn cô, người phụ nữ này đang ở trước mặt anh nhưng anh lại không cảm nhận được sự tồn tại của cô, hảo huyền như một giấc mộng, chạm nhẹ vào thôi sẽ tan thành mây khói.
Lệ Cảnh Minh đứng cạnh giường nhìn ánh trăng bên ngoài, cảm thấy có thứ gì đó đang rời xa khỏi quỹ đạo ban đầu.