Cả buổi tiệc điều hướng về người con trai ấy.khuôn mặt xinh đẹp,vẽ ngoài toát lên vẻ đẹp tao nhã nhưng vô cùng thu hút.từ con gái đến con trai trong buổi tiệc điều hướng về phía cậu.có người nhìn vì ngưỡng mộ có người nhìn vì ngạc nhiên còn có người nhìn vì ganh tỵ.nhưng cậu không để ý đến họ mà tiến đến chỗ anh.tay cô bị cậu nắm chặt hất ra.cô ta thuận thế giả vờ ngã xuống đất.giả bộ tội nghiệp.cậu không nói gì mặt hiện lên ý cười khinh bỉ.cả bầu không khí trở nên lặng yên.buổi tiệc dừng hẳn.bổng từ ngoài hai con người khoát tay nhau bước vào.hai người đó không ai khác chính là Mian và Sacta vừa bước vào thấy cảnh tượng này hai người liền lên tiếng.
- ôi!Sacta đây là tiệc sinh nhật mà anh nói sao?em thấy nó giống một phút mặt niệm hơn.hay là chúng ta đem vài vòng hoa đến đây ha.
-thôi em dù gì cũng là sinh nhật người ta em đâu cần như vậy.em chỉ cần đánh cô ta hết dám ra đường là được rồi.
Mai Ngọc tức giận đứng dậy quát
-các người đúng là quá đáng mà.
Lúc này cậu mới lên tiếng
-người không có tư cách ở đây lớn tiếng là cô.còn nữa nếu không phải chú cô hạ mình quỳ xuống cầu xin tôi,nếu không vì ơn dạy dỗ của ông ta thì cô đã không còn mạng để ở đây la hét rồi.
Cậu vừa nói xong bọn thuộc hạ của cô chạy vào báo
-thưa tiểu thư lão gia và các vị trưởng bối điều bị bắt hết rồi M,I cũng vừa tuyên bố phá sản.
Cô ta ngã khụy xuống đất mặt cắt không còn máu.gia tộc sụp đổ.gia đình tan nát.tiền tài danh vọng cô mất đi trong một ngày.
-tôi cho cô 5´ để rời khỏi đây (anh lạnh lùng nói)
-Phương Đăng,Phong vũ cả các người nữa cứ chờ đó đi.sẽ có một ngày tôi sẽ làm cho các người mất hết tất cả.(quay sang đám thuộc hạ).chúng ta đi.
-dạ
Bọn họ rời đi mọi người mới tiến lại gần cậu và anh.anh vòng tay qua eo ôm lấy cậu chậm rãi nói.mọi chuyện là như thế này....
................................