Nếu Có Duyên Trọng Sinh

Chương 51: Vị ương*




(*) Vị Ương: Là một từ đa nghĩa, trong đây (có lẽ) nó mang nghĩa là “vẫn chưa hết, chưa tận, chưa dừng lại. Có thể hiểu thoát ý rằng là “vĩnh viễn”. Do mình cũng không rành lắm chữ nghĩa tiếng Trung nên chỉ có thể giải thích đại khái vậy thôi. ^^!

Thẩm Dự Chương bị đánh hơi lảo đảo, khóe miệng dính tơ máu, anh ta cũng không lau. Vừa mới đứng vững thì quyền thứ hai của An Vãng đã đến, lần này rất nặng, Thẩm Dự Chương bị đánh ngã xuống đất.

An Vãng dừng tay, thở hổn hển: “Anh thỏa mãn chưa?”

Thẩm Dự Chương ngồi trên nền hành lang ẩm ướt, một tay chống đất, một tay bụm mặt, hai vai khẽ run.

An Vãng cũng không quản anh ta nữa, lấy điện thoại ra lướt đến một số gọi đi. Điện thoại vang hai tiếng đã có người nhận. An Vãng tận lực làm giọng mình không run rẩy: “Bác Hách, chị tôi đang ở trong bệnh viện…”

Trong phòng cấp cứu, nữ bác sĩ sau khi bận rộn một hồi, thấy cô gái nằm trên giường hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm trần nhà. Đều là phụ nữ, cô đại khái có thể đoán được hiện giờ bệnh nhân của mình đang nghĩ gì. Cô tháo bao tay bẩn xuống, đẩy đẩy nữ bệnh nhân: “Aiz, thai nhi tạm thời được bảo vệ rồi.”

Câu này lập tức làm An Lai tỉnh lại từ trạng thái trống rỗng, hai tay vô thức bảo vệ bụng, dùng giọng chân thành nhất liên thanh nói: “Cám ơn, cám ơn cô.”

“Đừng yên tâm quá sớm, thai này của cô không ổn lắm đâu. Trước ba tháng sẽ rất dễ sảy thai. Cô đã chọn làm mẹ, thì phải phụ trách với thai nhi. Từ giờ về sau cô chú ý dinh dưỡng nghỉ ngơi ăn uống cho tốt. Tình huống lần này chỉ là một nguyên nhân, chủ yếu còn do thể chất của cô có vấn đề, mặt khác có cả dấu hiệu mệt nhọc nữa, với lại dinh dưỡng không đầy đủ.”

“Tôi sẽ chú ý, bác sĩ.” An Lai cảm ơn lần nữa.

Bác sĩ xem chừng là đã gặp nhiều bệnh nhân như vậy, nên cũng không có phản ứng gì nhiều. Cô phân phó y tá chuyển An Lai sang phòng bệnh thường.

Ngoài phòng cấp cứu, An Vãng và Tú gia đi theo y tá đưa An Lai đến phòng bệnh đơn. Thẩm Dự Chương chậm một bước, bị An Vãng “rầm” một tiếng nhốt ngoài cửa: “Anh cút ngay đi!”

“Cám ơn trời đất.” Tú gia nắm chặt hai tay, mười ngón giao nhau. Cô vọt tới trước mặt An Lai, có chút vui mừng phát khóc: “May mà cậu không có việc gì.” Nói rồi lại kích động: “Sinh mạng thật thần kỳ, Tiểu An An cậu đã làm mẹ rồi.”

Thật vậy sao? Ngay cả An Lai hiện tại cũng chưa tìm được đúng trạng thái sắp làm mẹ nữa.

An Vãng không vui lắm bước lên, dùng một ngón tay chỉ vào người đang đứng trước giường bệnh: “Này! Bác sĩ nói chị cần phải nghỉ ngơi.”

“Biết rồi nhóc con, làm như chỉ nhóc mới quan tâm đến An Lai vậy.”

Dựa vào nguyên tắc nam không đấu với nữ, An Vãng bỏ qua lời phàn nàn của Tú gia, nhìn nhìn đồng hồ nói với An Lai: “Vừa rồi em đã gọi điện cho bác Hách, chị nghỉ ngơi đi, bác ấy cũng sắp đến rồi.”

Bác Hách nhận được điện thoại đương nhiên là “ngựa không ngừng vó” chạy tới bệnh viện. Nghe nói An Lai mang thai, ông còn chưa kịp vui mừng thì được cho biết có thể sẽ sinh non, đây quả thực quá khảo nghiệm trái tim già cỗi của ông mà. Nhà họ Viên đang rất trông mong một cháu trai, nếu đánh mất, ông làm sao công đạo với cậu ba, với nhà họ Viên đây? Trước khi lên đường ông đã gọi điện thoại sang nhà chính nói rõ tình huống, loại chuyện liên quan đến mạng người này, cậu ba không có mặt ở đây thì cần một người nhà họ Viên đứng ra làm chủ.

Ông vội vàng vậy mà lại chậm hơn ông nội Viên một bước, vừa đến đã thấy phu nhân nhà mình đang ôm tay ông nội khóc rồi, khóc rất uất ức. Trong lòng ông rớt lộp bộp, đứa bé này rốt cục có giữ được hay không?

*

An Lai biết rõ ông nội trông mong cháu trai bao nhiêu, thấy ông vừa vào cửa, trước khi ông mở miệng cô đã khóc thành tiếng: “Ông nội…”

Thứ nhất là cô sợ bị ông nội mắng. Thứ hai là cô cảm thấy rất uất ức, lúc trước cô không biểu hiện ra ngoài với An Vãng tuổi còn nhỏ và Tú gia, bây giờ thấy trưởng bối cô lại khống chế không nổi sự mềm yếu và nước mắt của mình.

Quả nhiên, ông nội thấy cô như vậy thì thở dài, cũng biết là hôm nay cô đã bị dọa, ông vỗ đầu cô, ôn hòa an ủi: “Đừng sợ đừng sợ, ông nội tới rồi, sẽ không để con bị bắt nạt nữa.”

Nghe xong lời này, An Lai càng cảm thấy xấu hổ hơn: “Ông, đều là con không tốt, để ông đã lớn tuổi còn phải đến thăm con, quan tâm chúng con.”

“Không có việc gì là tốt, không có việc gì là tốt rồi. Hiện giờ con an tâm nghỉ ngơi mới là chuyện chính, đừng suy nghĩ linh tinh gì nữa.” Lão gia tử thấy bác Hách thập thò ngoài cửa, quát một tiếng: “Đến rồi còn đứng ngoài đó làm gì?”

Bác Hách vừa vào phòng đã bị lão gia tử ném một trang giấy tới, ông vội vàng xem, là giấy chẩn đoán. Nhìn thấy thai nhi được chẩn đoán không có việc gì, ông còn sợ mình nhìn lầm, chăm chú xem đi xem lại, sau khi xác nhận thì mới có cảm giác hồi sinh.

Còn chưa vui mừng bao lâu đã nghe thấy giọng nói tức giận của lão gia tử: “Xem rõ chưa?”

“Rõ rồi rõ rồi.” Bác Hách cười đến mức thấy răng không thấy mắt: “Chúc mừng lão gia.

“Có cái gì mà chúc mừng.” Lão gia vung gậy chống: “Xem rõ rồi thì ông nói cho tôi biết, cái gì gọi là mệt nhọc quá độ? Cái gì gọi là dinh dưỡng không đầy đủ?”

Tú gia nghe vậy thì rúc người lại, đến khi áp vào tường không thể lùi được nữa mới dừng, cúi đầu cật lực giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình xuống. Ông nội của An Lai thật hung dữ! Dữ cũng không đáng sợ, đáng sợ là cô đã lôi kéo An Lai đi làm thêm; là cô lôi kéo An Lai giảm béo không ăn uống điều độ; là cô lôi kéo An Lai ăn hàng quán không hợp vệ sinh; là cô lôi kéo An Lai nấu mì tôm ăn khuya những khi làm ca tối… Càng nói càng thấy tệ.

Lão gia còn đang nổ súng với bác Hách: “Bọn nhỏ tuổi trẻ không hiểu chuyện, cho nên mới nhờ ông qua giúp đỡ chăm sóc. Đây là kết quả đó hử?”

Bác Hách cũng chừng năm mươi tuổi rồi mà còn bị lão gia giáo huấn như vậy, An Lai đứng ngồi không yên: “Ông nội đừng trách bác Hách nữa, đều do con. . .”

“Không có chuyện của con.” Lão gia chuyển sang bác Hách: “Cháu dâu nhà họ Viên ta rõ ràng vì mệt nhọc quá độ và dinh dưỡng không đầy đủ mà suýt nữa sinh non. Nhà họ Viên này là thiếu người làm hay thiếu gia dụng? Con bé một mình ở bên ngoài mà ông cũng không biết cho thêm vài người đi theo?”

“Vâng vâng vâng, lão gia giáo huấn phải, là tôi không suy tính chu đáo.” Bác Hác đã theo lão gia từ rất sớm, cũng không để lời này vào lòng. Ông biết rõ lão gia cũng bị dọa, cần tìm người phát tiết. Hiện giờ lòng ông đã chìm đắm trong tin vui cậu ba sắp có con rồi.

Lão gia thấy ông như vậy, cũng mất hứng, quay sang nói với An Lai: “Lát nữa về nhà ở với ông nội.”

An Lai hoàn toàn không có lý do để phản đối, đương nhiên đồng ý. Mà bác Hách lại bị đả kích, đứa bé của cậu ba nhà ông sao ông không thể tự tay chăm sóc được đây? Chỉ là lão gia vẫn đang nổi nóng, cũng không thể phản đối ngay mặt. Cái này cần bàn bạc kỹ hơn, lòng ông thầm suy nghĩ như vậy.

Lão gia thấy phản ứng của ông mới cảm thấy dễ chịu chút ít. Ông cho rằng ông ra vẻ hiền lành thì lão tử không trị được sao? Cho ông đắc ý! Hừ!

Phòng bệnh lúc này mới an tĩnh lại, An Lai thở phào một cái. Cô lấy điện thoại ra muốn báo tin vui này cho anh biết.

“Gọi cho thằng ba?” Lão gia hỏi, An Lai gật đầu.

Điện thoại hồi lâu mới có người nhận, có lẽ bên kia anh đang bận.

“Lai Lai.”

“Ừm. Anh đang bận sao?”

“Đang họp, có chuyện gì không em?” Trong khoảng thời gian anh đi công tác, biết rõ anh bận, An Lai hiểu chuyện không gọi cho anh vào buổi sáng.

An Lai nghĩ lại, nói cho anh ấy biết cũng không có tác dụng gì, ngược lại còn khiến anh phân tâm. Cô có chút hối hận với sự lỗ mãng của mình. Vì vậy cô nói: “Không có gì đâu.” Giọng điệu rầu rĩ.

“Ha ha, nhớ anh rồi hả? Mấy ngày nữa là anh về rồi, em ngoan.”

“Ừ. Anh nhớ chú ý sức khỏe.”

Ông nội Viên tuy không nghe được nội dung bên kia điện thoại, nhưng theo lời An Lai thì cũng đoán ra được thằng ba tạm thời không thể về. Ông đưa tay: “Cho ông. Ông nói với nó.”

An Lai ngoan ngoãn giao điện thoại.

Lão gia đưa điện thoại bên tai, chợt nghe Viên Thanh Cử nói: “Này. Alo. Bà xã? Em con nghe không?”

“Mày còn biết mày có bà xã ở nhà hả!”

“Ông nội?” Viên Thanh Cử tuyệt đối không ngờ tới An Lai lại ở cùng ông nội, nghe lời này hình như đã có chuyện gì xảy ra. Anh vội hỏi: “Ông, có phải An Lai có chuyện gì không?”

“Còn không biết xấu hổ mà hỏi vậy. Vợ mày mang thai, mày còn bỏ nó ở nhà một mình. Còn không mau chạy về đây cho lão tử!” Ông nội Viên gần như là rít gào với cái điện thoại.

Bên kia vang lên tiếng lách cách loảng xoảng, tiếng hô hấp chần chờ của Viên Thanh Cử truyền đến: “Ông nội, là thật sao? Lai Lai thật sự mang thai?”

Lão gia tử chẳng muốn dông dài với cháu trai ngốc này nữa, tít một tiếng cúp điện thoại. Nhớ năm đó ông cưỡi Kim Qua, xông vào làn mưa bom bão đạn, cũng coi như anh mình một đời. Nào ngờ lại sinh ra đống tiểu tử này.

Điện thoại nhanh chóng vang lên, An Lai thấy ông nội không có chỉ thị gì mới, cẩn cẩn thận thận nghe máy: “A lo.” Hiện giờ không ai dám trêu chọc lão gia cả.

Bên kia im lặng chốc lát, sau mới nói: “Lai Lai.”

“Em đây.”

“Là thật sao?” Viên Thanh Cử đè thấp giọng, An Lai biết rõ chỉ khi khẩn trương anh mới như vậy.

An Lai có chút buồn cười, nhưng lại rất hạnh phúc. Cô nhẹ nhàng đáp: “Ừm.”

Bên kia im lặng hồi lâu, im đến mức An Lai cũng cho là anh không nghe được lời cô vừa nói. Đột nhiên cô nghe thấy mộ tiếng cười cất cao: “Ha ha ha. . .” Giọng người đàn ông khôi phục vẻ trong sách ngày thường, tăng thêm vài phần vui sướng: “Bảo bối ngoan, nhớ chăm sóc mình, chờ anh trở lại. Đỗ Liễm, đặt vé mấy bay về nước gần nhất cho tôi. . .”

An Lai muốn nói kỳ thật không cần vội như vậy, nhưng bên kia đã cúp. Cô đành bất đắc dĩ tắt điện thoại.

Ông nội an ủi cô: “Đừng lo lắng, no nuôi nhiều người như vậy cũng không phải ngồi không.”

Lão gia lớn tuổi, tinh thần không được tốt, sau khi chị dâu cả Triển Hoa đến thì khuyên ông và bác Hách về trước.

An Lai vốn sợ bác Hách không chịu đi, nào ngờ cô vừa khuyên bác ấy đã vô cùng vui vẻ đi về rồi.

Ở bệnh viện ông cũng không giúp được gì, về nhà ngược lại còn có một đống chuyện chờ ông làm. Kế hoạch dinh dưỡng cho phu nhân, kế hoạch ăn uống ngày ở cữ, huấn luyện khôi phục hậu sản. Phòng trẻ cho tiểu thiếu gia, quần áo trẻ em, đồ chơi. . . . Mỗi chuyện đều cần ông phải lo. Ông đương nhiên là rất vui sướng.

Sau đó cậu năm Viên Đông Hành và cậu sáu Bàn Bàn cũng tới thăm An Lai. Buổi chiều sau khi tình hình của An Lai ổn định, mấy người chuẩn bị đón cô về nhà họ Viên.

Ở bãi đỗ xe, bọn họ gặp Thẩm Dự Chương, không biết có phải đang cố ý chờ hay không. Chẳng qua An Lai không đến tiếp chuyện, mấy người kia cũng không ai để ý anh ta. An Lai vào sau xe, Viên Đông Hành nói với Tiểu Bàn: “Lái cho cẩn thận, có nghe không? Anh đi đằng sau.”

Bàn Bàn không kiên nhẫn phất tay: “Còn cần anh nhắc sao!”

Xe khởi động, Viên Đông Hành lùi lại, không vào xe mình ngay mà đi về phía Thẩm Dự Chương, lại giả vớ như đi ngang qua, đứng ở chỗ cách anh ta ba bước. Viên Đông Hành không nhìn anh ta mà cúi đầu vuốt vuốt cúc áo làm bằng đá trắng tinh xảo của mình: “Tôi bất kể trước kia xảy ra chuyện gì, chỉ là hiện giờ chị ba đã gả vào nhà họ Viên, cũng đã có thai.” Anh dừng một chút, giọng lạnh dần: “Thẩm Dự Chương, đừng tưởng nhà này không có người, họ Viên có tới sáu anh em trai.”

Dứt lời, Viên Đông Hành thản nhiên bỏ đi, cũng không quản Thẩm Dự Chương có phản ứng gì