Nếu Có Duyên Sống Lại

Chương 25: 25: Điều Kiện






Lúc ăn cơm tối, Ngọc Lam Sinh không xuống bếp phụ giúp nữa, An Lai và Triển Hoa dọn xong bộ đồ ăn mới đi gọi hai người đang chơi bài xuống ăn cơm.

Bài poker chơi vui vậy sao, kỳ thực lúc trước Tiểu Bàn đã lên gọi họ một lần rồi.

(╰_╯)#
“Ăn xong rồi lại chơi, chỉ còn chờ hai người thôi.” An Lai cười.
Ngọc Lam Sinh vỗ đầu một cái: “Ai da, đã sáu giờ rồi hả, chơi đến mức quên thời gian luôn, đúng là đói bụng thật.”
Viên Thanh Cử đứng lên chỉnh lại quần áo, nhìn về phía An Lai định nói gì đó, An Lai làm bộ như không phát hiện, cười nói với Ngọc Lam Sinh: “Nhanh đi rửa tay đi.” Sau đó nhẹ nhàng xoay người đi vào phòng ăn.
Viên Thanh Cử rửa tay rồi ngồi xuống cạnh An Lai, An Lai đẩy đẩy Tiểu Bàn bên cạnh: “Tiểu Lục, chúng ta đổi chỗ đi, chị muốn ngồi cạnh ông nội.”
“Được được, bé ba qua đây ngồi với ông.” Lão thái gia rất vừa lòng, nghĩ rằng biết vậy lấy da hổ ra từ sớm, cháu dâu này bắt đầu sùng bái thân cận với ông rồi.
Viên Tiểu Bàn cũng rất vừa lòng, như vậy cậu có thể ngồi gần con nợ.
Viên Thanh Cử không vừa lòng, nhưng An Lai căn bản không cho anh cơ hội tỏ thái độ.
Triển Hoa bưng canh ra liếc mắt nhìn một cái, lại nhìn Ngọc Lam Sinh đang ngồi cạnh Viên Thanh Cử ở bên kia, nói: “Lần này Lam Sinh trở về, định đi nào thì đi?”
“Em định ở Thanh Yển phát triển luôn, không đi nữa.”
Triển Hoa thở dài: “Tài nguyên Kyoto phong phú hơn Thanh Yển nhiều.”
Ngọc Lam Sinh liếc nhìn Viên Thanh Cử như có điều ngụ ý: “Dù sao gốc rễ của em cũng ở đây.”
“Cũng phải, nếu đã không đi, ngày khác chị giới thiệu cho em mấy thanh niên tài tuấn của Thanh Yển, em cũng đã lớn tuổi rồi.”
Ngọc Lam Sinh cười cười, không nói gì.
An Lai chọt chọt con cá được ông nội Viên gắp cho, đầu không nâng lên.
Mưa to suốt từ sáng đến giờ vẫn chưa ngừng, bản tin buổi chiều đã đưa tin gara của tòa nhà nào đó bị ngập, đường quốc lộ đi ngang qua thôn trấn nào đó của Thanh Yển bị đá lở, hiện tại đang sửa gấp…
Tất cả mọi người đều lo mưa lớn như vậy không thể lái xe trở về, vì thế quyết định đêm nay ngủ lại nhà chính, đương nhiên Ngọc Lam Sinh cũng vậy.
Sau khi ăn xong, An Lai liền lên lầu nghiên cứu da hổ cùng ông nội Viên.
Bên ngoài đang mưa, cũng không thấy nóng, An Lai không hề e ngại tấm da này lột từ xác hổ, ôm đầu hổ vào ngực xem tin tức quân sự cùng ông nội Viên.
An Lai không nghe vào chữ nào, tuy rằng hai mắt nhìn chằm chằm TV nhưng hồn không biết đã bay đi đâu rồi.

Lão thái gia quay đầu, nhìn thấy bộ dáng của cô, chỉ chỉ vào da hổ cô đang ôm: “Thích?”
“Sao ạ? Da hổ? Đương nhiên thích ạ!”
“Được,” lão thái gia vung bàn tay to lên: “Vậy cho con!”
Hạnh phúc tới quá đột nhiên, An Lai suýt chút nữa ngã khỏi giường trúc: “Ông đùa con sao?”
“Trẻ con đừng nói lung tung, ta chưa bao giờ đùa với tiểu bối cả.”
An Lai vẫn có chút không dám tin, lại nghe lão thái gia bổ sung thêm: “Nhưng mà ta có một điều kiện.”
Đã biết là không tốt như vậy mà, bất quá An Lai thấy lòng ổn định hơn.

Dù sao bánh thịt từ trên trời rơi xuống thường đều sẽ có bẫy.
An Lai chờ lâu, nhưng ông nội lại không nói tiếp.

Cô nóng nảy: “Điều kiện gì vậy ông nội?”
Ông nội Viên vuốt râu cười: “Hỏi Tiểu Tam đi.” An Lai cảm thấy nụ cười này âm hiểm cực kỳ.
An Lai bị lão thái gia âm hiểm đuổi ra khỏi cửa.

Cô gặp được Viên Thanh Cử và Ngọc Lam Sinh ở đầu cầu thang.

An Lai dừng bước, hai cô gái gật đầu với nhau xem như chào hỏi.

Viên Thanh Cử bước lên ôm An Lai: “Ông nội ngủ rồi?”
“Ừm.”
Viên Thanh Cử chỉ về phía bên phải cầu thang cho Ngọc Lam Sinh: “Phòng của em là căn đầu tiên.”
Ngọc Lam Sinh đi đến trước một cánh cửa: “Phòng này à?”
Viên Thanh Cử gật đầu: “Ngủ sớm đi.” Anh ôm An Lai xoay người, chợt nghe Ngọc Lam Sinh gọi: “Đàn anh.”
“Còn có chuyện gì sao?”

Ngọc Lam Sinh hơi nhích chân, muốn nói lại thôi, cuối cùng di di mũi chân nói: “Không… không có gì… Em chỉ muốn nói là, ừm, cái đó, ngủ ngon.”
Viên Thanh Cử bị động tác của cô làm bật cười: “Ha ha, ngủ ngon.”
An Lai để mặc Viên Thanh Cử ôm mình về phòng, lúc Viên Thanh Cử mở cửa cô quay đầu lại nhìn, thấy Ngọc Lam Sinh vẫn đứng trước cửa nhìn theo bọn họ.
Như là muốn chờ Viên Thanh Cử quay đầu, cứ như dù anh đã đi rất xa, đi tới đâu, cô vẫn cứ đứng đó chờ vậy.
Một loại cảm giác xa lạ ập đến, xen lẫn sợ hãi và nôn nóng, khiến cô không phát giác mình đang xoắn làn váy trong tay.

Viên Thanh Cử dẫn cô vào cửa, kéo gấu váy trong tay cô ra: “Nhăn rồi này.”
An Lai nhìn người đàn ông trước mặt, cảm thấy bực mình, cảm xúc nghẹn một ngày rốt cục cũng đến lúc bùng nổ.

Cô hất tay anh ra, ngồi xuống giường.
Viên Thanh Cử ngồi cạnh cô, ôm vai cô mềm giọng an ủi: “Lai Lai, anh biết em không quen ở đây, nhưng em xem, hiện giờ trời mưa lớn như vậy, chẳng những ông nội và mọi người lo lắng, mà chúng ta trở về cũng không an toàn…”
An Lai giận anh vì ngay cả lý do cô không vui anh cũng không biết, bỏ mặc anh tìm chỗ khác ngồi.

Viên Thanh Cử đương nhiên đuổi theo: “Làm sao vậy? Vừa rồi không phải còn tốt sao? Là vì buổi chiều em thua tiền? Không có việc gì, Tiểu Bàn không biết cách dạy, sau này ông xã dạy cho em, đảm bảo em có thể thắng lại.”
Viên Thanh Cử tiếp tục đoán, An Lai càng thêm tức giận, thật sự không muốn để ý đến anh.

Viên Thanh Cử thấy cô gái nhỏ bắt đầu dùng sức xoắn váy, cứ như hận không thể xé nát luôn vậy, anh cũng hiểu cô đang rất tức giận, nhưng anh không biết là vì sao.

Đoán mấy lần cũng không thấy cô để ý đến anh, anh cũng nóng nảy, quýnh lên liền dễ nói bậy.

Anh gỡ tay cô ra: “Không được cáu kỉnh, có gì nói chuyện đàng hoàng!”
Được rồi, giọng hơi cao một chút, nhưng không phải anh bị gấp sao? Trước kia lúc chưa mất trí nhớ, cô giận lên là ném anh đánh anh, không lần nào im lặng như lần này, cho dù có bị uất ức đến mức không nói nên lời cũng thế.


Anh thật sự không có kinh nghiệm ứng phó.
An Lai bị anh quát một cái cũng sửng sốt, cực kỳ uất ức, trước kia anh có bao giờ lớn tiếng với cô đâu, cho dù cô ném thuốc cũng không thấy anh như vậy.

Vừa gặp Ngọc Lam Sinh một ngày đã bắt đầu quát anh rồi.

Càng nghĩ càng uất ức, nước mắt lộp bộp lăn xuống.

Viên Thanh Cử càng thêm lo lắng, cô chưa từng khóc trước mặt anh như vậy, nhiều lắm chỉ buồn bã chút thôi.

Cô khóc không ra tiếng, nước mắt cứ im lặng lăn xuống như vậy, khiến người ta hận không thể móc tim móc gan ra giao hết cho cô.

Anh vội vàng ôm cô hôn cô: “Bảo bối, em sao vậy.

Anh đã làm sai cái gì, em đánh anh mắng anh đều được, đừng bỏ mặc anh.”
An Lai đẩy anh ra, nhưng cánh tay anh siết cứng như sắt, chỉ đành phải bỏ cuộc, cô thút thít, đứt quãng lên án: “Anh… anh quát tôi!”
Anh biết là cô gái nhỏ nhìn như mơ hồ, kỳ thực đôi khi rất mẫn cảm, anh lập tức hối hận mình đã nóng nảy.

Anh nói chứ, Viên Thanh Cử anh cũng hơn ba mươi tuổi rồi, cô gái nhỏ không để ý đến anh, anh cũng từ từ mà đoán, lớn tiếng dọa người như vậy làm gì? “Anh sai rồi bảo bối, về sau anh không vậy nữa, anh bỏ mặc anh khiến anh gấp gáp.

Em đánh anh là được…”
“Anh gấp cái gì… A, tôi không để ý… không phải vừa lúc hợp ý anh sao… Còn có nhiều người gấp hơn anh nhiều.” Viên Thanh Cử càng nghe càng mờ mịt, cô gái nhỏ lại lau nước mắt nói: “Dù sao tôi cũng không… cũng không thể… không thể chơi bài poker với anh, còn chỉ biết thua tiền phá sản, cũng không biết làm tiệc nướng!”
An Lai nói xong hơn nửa ngày mà không thấy Viên Thanh Cử đáp lại, cô ngẩng đầu nhìn, a, cừ thật, anh ta đang cười, anh ta lại đang cười! Còn là nhịn cười rất khổ sở nữa.

Ngọn lửa vừa áp xuống trong ngực lại bùng lên, cô tay đấm chân đá muốn đẩy anh ra, “Cười đi cười đi, nhắc tới cô ta anh liền cười, nhìn tôi anh liền quát rống như vậy, buông tôi ra!”
Viên Thanh Cử sao có thể để cô như ý, anh đè cô lại: “Bảo bối, thì ra là em đang ghen!”
Nói rồi anh lại không nhịn được nở nụ cười: “Anh rất vui.” Trước khi mất trí nhớ, An Lai chưa từng ăn dấm chua lần nào, cho dù có phụ nữ quyến rũ anh trước mặt cô thì cô cũng chỉ nhàn nhạt nói một câu “Hai vị tận hứng chút” rồi bỏ đi.

Cho nên sự khác thường của cô hôm nay cũng không làm anh nghĩ tới phương diễn này.
Anh cúi đầu, thương tiếc hôn lên đôi mắt ngấn nước của cô, hương vị chua xót trong miệng khiến lòng anh càng thêm mềm mại.


Cô như vậy bảo anh sao không thương được, cho dù ghen cũng rất vất vả, tự tra tấn mình, cũng tra tấn cả anh.
Cô gái trong ngực chậm rãi yên tĩnh lại, anh lau nước mắt trên mặt cô, khe khẽ nói: “Anh với Ngọc Lam Sinh không hề có chút quan hệ nào, nhà họ Viên và nhà họ Ngọc xem như là thế giao, trước kia hai nhà cũng có ý hợp tác tụi anh.” Nghe đến đó, cô gái nhỏ lại bất an vặn vẹo, Viên Thanh Cử vỗ vỗ cô trấn an: “Nhưng không phải anh gặp được bảo bối là em rồi sao, chuyện này liền không giải quyết được.

Có lẽ cô ấy đúng là có chút ý với anh…”
An Lai chen miệng: “Cái gì có lẽ, cô ta tuyệt đối là có lòng quấy phá với anh đó.”
“Ha ha… Được, anh cũng mặc kệ cô ấy nghĩ thế nào, nhưng bảo bối em nhất định phải biết, anh tuyệt đối không có ý trêu chọc cô ấy!” Viên Thanh Cử lập tức tỏ rõ quyết tâm: “Về sau anh cũng tuyệt đối giữ khoảng cách với Ngọc Lam Sinh, ừm, ít nhất ba thước! Bảo bối em thấy thế nào? Còn nữa, sau này nếu em lại ghen, đừng tự uất ức mình như vậy, nhìn mắt em sưng lên hết rồi kìa.

Cũng không thể bỏ mặc anh như hôm nay, phải nói với anh biết không? Đương nhiên, anh cũng sẽ tự giác giữ khoảng cách với nữ sĩ khác ngoài Viên phu nhân ra.”
An Lai hừ hừ nhích lại gần người anh, tìm tư thế thoải mái làm tổ: “Hừ, còn có lần sau nữa à, lần sau em trực tiếp chạy trốn luôn! Vừa hay để lại không gian cho mấy người.”
Dù sao cũng phải nói, An Lai rất dễ dụ, sở dĩ phản ứng lớn như vậy là do Viên Thanh Cử chưa hiểu kịp thôi.

Lúc này thái độ nhận sai của Viên Thanh Cử vô cùng tốt, cô cũng nhanh chóng thả lỏng, còn có tâm tình rúc trong lòng Viên Thanh Cử xem TV.

Meo! Thế giới động vật vậy mà lại phổ biến rồi! o(╯□╰)o
Lúc này An Lai mới nhớ đến điều kiện của lão thái gia, cô liền hỏi Viên Thanh Cử là chuyện gì.
Nào ngờ Viên Thanh Cử nhìn cô chằm chằm, cười cổ quái cả nửa ngày: “Em rất muốn tấm da hổ đó sao?”
Đó là da hổ nha! Nghe rất uy phong không phải sao!
“Được rồi, anh sẽ giúp em.” Nghe được đáp án khẳng được, Viên Thanh Cử buông An Lai ra, đứng lên bắt đầu cởi quần áo.
An Lai ngồi quỳ trên giường, ngây ngốc nhìn anh cởi từng cái từng cái nút áo, thân thể cơ bắp đầy sức mạnh lộ ra.

Áo trong bị anh tùy ý ném lên sàn nhà, sau đó bắt đầu tháo dây lưng.
Lúc này An Lai mới có phản ứng, cô vội quỳ thẳng dậy đè tay anh lại, run rẩy hỏi: “Anh… Anh muốn… làm gì?”
Viên Thanh Cử một tay nâng mặt cô lên hôn, giữa răng môi dây dưa, anh giải thích nghi hoặc của cô, giọng nói còn mang đầy ý cười: “Cô nương ngốc, tấm da hổ đó mấy anh em anh trước giờ đều đòi, nhưng ông nội lại công chính, ông liền đưa ra điều kiện ai cho ông ôm cháu nội trai trước thì tấm da hổ thuộc về người đó.”
Giữa cơn mơ hồ, An Lai nghe thấy tiếng kim loại rơi xuống đất phát ra tiếng “keng”, đó là dây thắt lưng.

Sao cô cứ luôn có cảm giác bị lão thái gia lừa gạt vậy?.