Nếu Chúng Ta Đã Không Thể Có Hạnh Phúc

Chương 23-1




CHƯƠNG 23:

Còn lại mình hắn ngồi trong bóng tối của căn phòng. Nàng đã rời đi,mang theo hi vọng của hắn,tình yêu của hắn…tim cùng tâm của hắn…phải chăng chúng đã chết.

Nếu không,tại sao hắn lại không cảm thấy đau,không cảm thấy chúng tồn tại.

Hắn cười,nụ cười méo mó tựa hồ như trái tim của chính hắn. Trên tay hắn cầm chai rượu đã rỗng,nằm lăn lóc bên chân hắn là la liệt vỏ lon và vỏ chai trống không.

Hắn đã uống nhiều lắm,nhưng hắn lại không thể say. Chẳng phải người ta nói uống rượu vào sẽ quên muộn phiền sao. Vì cái gì mà hắn không thể quên ánh mắt bình thản phẳng lặng không gợn sóng của nàng.

Hận hay không hận.

Hắn hận hay không ư.

Hận…

Hắn hận ông trời cho hắn gặp nàng.

Để hắn yêu nàng.

Rồi đẩy hắn ra xa,để hắng trầm luân trong chính thứ độc dược ngọt ngào chết người này.

Hắn không hận.

Hắn không dám hận người bày ra kết quả này.

Hắn không dám hận người tổn thương nàng.

Hắn không dám hận người đẩy hắn vào sâu trong địa ngục.

Sao có thể hận,chính chị gái hắn đây.

Hắn sống trong đau khổ,dằn vặt suốt mười năm.

Mà nàng,cũng đâu có hạnh phúc gì hơn hắn.

Hắn nghĩ chỉ cần tước đoạt đi tất cả của nàng,bẻ gãy đôi cánh,chặt đứt đôi chân. Nàng sẽ là của hắn,chỉ dựa vào hắn. Chỉ nhìn hắn,nghĩ đến hắn và….yêu hắn.

Hắn sai rồi.

Trăm lần sai,vạn lần sai.

Bởi vì nàng nói.”Muộn mất rồi.”

Thật là muộn sao,không còn kịp sao….hắn yêu nàng,còn nàng….

Trái đất sao có thể tồn tại nếu không có mặt trời,hắn sao có thể sống nếu bên cạnh thiếu đi nàng. Làm sao có thể đây.

…………………………………………

Ngày đàu tuần,mọi nhân viên của Lâm thị dường như uống cả vại thuốc tăng lực. Trong cái thời tiết buốt giá này,toàn bộ nhân viên của công ty vẫn dồi dào hừng hực khí thế làm việc.

Hẳn có nhiều người đặt ra câu hỏi,không biết bọn họ uống nhầm thuốc gì. Chỉ có những người trong Lâm thị mới hiểu,họ cố gắng như thế bởi vì....

“Thay ghế Chủ tịch?”

Hai ba cô em gái đang túm tụm lại tám chuyện sau giờ ăn trưa,họ đều là những thành viên nổi bật trong các phòng ban quan trọng. Cho nên tin tức lưu thông giữa các nàng mỗi ngày đều rất lớn.

Trong Lâm thị,một sợi cỏ động một cơn gió lay các nàng đều biết,thậm trí còn rất tỏ tường.

Một cô em xinh xắn làm trong phòng thư ký của Chủ tịch khe khẽ nói.

“Nói cho mọi người biết,hôm qua Phó tổng cùng Đại tiểu thư lớn tiếng ở trong phòng. Tôi loáng thoáng nghe thấy ý muốn thay thế cái ghế kia.”

Một cô em khác cũng nằm trong ban thư ký,nhưng là thuộc phòng Phó tổng nhăn nhó nói.

“Bậy nè,rõ ràng tôi nghe Lâm tổng đặt bữa đem ở Tuyệt Đại,bàn dành cho hai người. Thử nghĩ xem nếu thật có xích mích sao Đại tiểu thư còn nhận lời đến Tuyệt Đại chứ.”

Một cô gái khác vội vàng nhìn ngó xung quanh rồi ghé đầu thì thầm vào tai các bạn.

“Thật ra thì tớ nghe Lâm tổng muốn cầu hôn Đại tiểu thư nhưng không thành,cho nên giận quá mà ra tay cướp đi chiếc ghế Chủ tịch kia a”

Trăm lời bàn luận sôi nổi tựa như họ tận mắt nhìn thấy mọi việc ngày đó,làm cho cái người đứng trong toilet nữ ngẩn người...

Cô gái có mái tóc thật dài,đen mượt,nàng mặc chiếc váy liền thân màu ngà dài đến đầu gối,lộ ra cẳng chân thon dài trắng nõn. Những ngón chân nho nhỏ xinh xắn lộ ra phía mũi đôi giầy da đế mềm khẽ co lại. Tiết lộ vẻ lo lắng của chủ nhân,tuy nhiên,trên gương mặt trẻ con ấy,vẫn thẩn thờ như một con búp bê sứ không sức sống.

Đợi cho đám tam cô lục bà kia đi khỏi,cô gái ấy mới đi ra,bàn tay nắm chặt lại,môi hơi mím. Nàng nhìn mình trong gương,đôi mắt to nhưng đờ đẫn không sức sống ấy cứ ngẩn ngơ nhìn. Cho đến khi,cái tên Lâm Khiêm lần nữa vang vọng bên tai.

"Lâm Khiêm?"

Cô gái ấy thì thầm. Giọng nói nhẹ như gió thoảng,nhưng lại mang theo đầy tâm tình kích động của người nói.