Nếu Ánh Trăng Có Thể Quay Lại

Chương 18




Chờ Quý Ngâm Thu và Vọng Thư đổi lại chỗ ngồi, hai người lén lút giao tiếp với nhau, Quý Ngâm Thu lại trở nên kiềm chế một cách khó hiểu.

Lăng Việt cúi đầu sửa lại các câu hỏi, Vọng Thư lật qua lật lại xem những cuốn sách tổng hợp đề thi của mấy năm trước. Cây bút trên tay viết rất nhanh nhưng cả hai khá khó xử khi chẳng nói chuyện với nhau câu nào.

Nhưng mà viết nửa ngày trời, từ cũng không thành từ, câu cũng chẳng ra câu, cũng không biết viết cái gì.

==

Hiện tại là mùa lạnh nhất, phòng học cách nhà vệ sinh chỉ một đoạn đường ngắn ngủn nhưng gió Giang Nam có thể xuyên qua lớp quần áo dày, xuyên vào từng lớp da thịt của người khác, khiến người khác lạnh run người.

Cũng may trong phòng học có mở máy sưởi, khiến cho mọi người có cảm giác ấm áp như đang ở trong mùa xuân. Hai mặt kính của cửa sổ đều đã bị phủ một tầng sương, nhìn ra phía bên kia có cảm giác vừa mơ hồ lại rất sạch sẽ.

Hết tiết, Từ Diệc Minh nói với các bạn nam và Lăng Việt ngồi phía trước: “Các anh em, đi vệ sinh không?”

Lập tổ đội đi vệ sinh là truyền thống của học sinh tiểu học và trung học cơ sở.

Nửa học kỳ trước, Vọng Thư thường xuyên thấy đội Lăng Việt đi ngang qua cửa sổ lớp thực nghiệm hai, đi vào nhà vệ sinh cuối dãy.

Lăng Việt suy nghĩ một chút: “Không đi.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tiết Trình cũng lắc đầu: “Trời lạnh như vậy, đi vệ sinh cái gì!?”

“Tao có nhịn chết thì cũng không bao giờ rời khỏi phòng học ấm áp này đâu.”

Từ Diệc Minh: “…..Tao đi một mình.”

Cậu ta mặc áo khoác vào, quấn chiếc khăn quàng cổ, mang khẩu trang và mũ vào, lấy hết can đảm mở cửa chạy vào nhà vệ sinh. Một cơn gió lạnh ùa vào cánh cửa đã được mở một nửa, người trong phòng học cũng rùng mình một cái.

Rất nhiều người thúc giục cậu ta: “Mau đóng cửa lại, đóng cửa lại!”

Kẻ mở cửa Từ Diệc Minh hơi sửng sốt một chút, vươn đầu nhìn ra ngoài bầu trời cách một cách cửa: “Trời đất! Tuyết rơi rồi! Tuyết rơi nhiều cực!”

“Thật à?”

Đám người vừa rồi còn yếu ớt bảo đóng cửa bây giờ đã trở nên hưng phấn, áo khoác còn chưa mặc mà cả đám đã đồng loạt kéo nhau chạy đến hàng lang. Bên ngoài những bông tuyết lớn kéo nhau bay xuống dưới, làm cho thế giới dưới mặt đất có thêm vài phần huyền ảo.

Nhưng những con người này thật là ngây thơ.

Mọi người phủi lớp tuyết mỏng trên lan can xuống dưới đất. Dùng sức cố gắng nặn ra người tuyết, nặn bóng tuyết để ném tuyết, thậm chí còn có người thở phì phò ra để xem khói trắng đẹp mắt. Toàn bộ hành lang mỗi lúc một đông hơn, ồn ào náo nhiệt không chịu được.

Tiết Trình ngồi ở hàng bên trong cùng của phòng học. Cậu ta đã sớm quên rằng vài giây trước mình mới vừa thề thốt mà ngay giây sau đã mặc áo phao chạy ra bên ngoài.

Mãi cho đến lúc lớp tuyết ở ngoài phòng đều đã bị tan hoang, cậu ta chạy xuống dưới lầu, nắm chặt một nắm tuyết trên cây, tạo thành một quả cầu tuyết lớn, hăng hái chạy vọt vào phòng học, kêu lên kì lạ: 

“Lăng Việt, xem chiêu!!!”

Vừa dứt lời quả cầu tuyết trong tay cậu ta liền ném ra, nhanh chóng bay từ cửa phòng học đến phía bên trái của dãy bên kia.

Vọng Thư nghe thấy tiếng nói thì liền ngẩng đầu lên, thấy một bóng tuyết trắng đang nhắm thẳng cái trán cô mà bay đến.

Trong chớp nhoáng, tầm mắt của Vọng Thư nhìn thấy rõ đường cong mà quả cầu tuyết ấy bay đến.Trái tim bỗng đập loạn một nhịp, đầu óc cô từ trước đến nay vẫn luôn bình tĩnh như bây giờ lại hỗn loạn hẳn lên, adrenaline* thẳng tắp.

*Adrenalin là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm. (Cre: VinMec)

Cô theo phản xạ mà ngã người xa phía sau nhưng lưng cô lại bị chiếc ghế sau lưng chặn lại.

Lui cũng không thể.

Cô đã cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo đang trào dâng.

Lúc này, một bàn tay thon dài từ bên trái vươn đến, dừng lại trước cái trán của cô, vững vàng bắt lấy quả bóng tuyết đang bay đến. Trong nháy mắt đó, gân xanh hiện lên, năm ngón tay cũng căng cứng lại, phát ra một tiếng rất nhỏ, quả bóng tuyết vỡ tan, bắn ra xung quanh như pháo hoa. Bông tuyết rải rác trên mặt bàn và trên người Vọng Thư, trên lỗ tai cũng dính một chút.

Vọng Thư cảm thấy trong lòng cô đang có pháo hoa nổ tung.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Còn một ít tuyết còn lại trong lòng bàn tay, Lăng Việt dùng sức nắm chặt, bóp mạnh, sau đó ném về phía con đường cũ kia.

“Này, này, này ngộ thương! Ngộ thương!” Tiết Trình còn chưa nói xong thì quả bóng tuyết đã gần bay đến, cậu ta liền xoay người chạy đi.

Nhưng cú ném của Lăng Việt rất có kỹ xảo, tốc độ rất nhanh bay đến cái ót của cậu ta. Hơn một nửa số tuyết còn lại rơi vào cổ áo phía sau lưng, lạnh đến mức phải kêu lên một tiếng, điên cuồng kéo quần áo phía sau lưng như một con mèo bị giẫm phải đuôi.

Người bên cạnh Vọng Thư chậm rãi lắc hết nước trong lòng bàn tay, hừ cười một tiếng, giọng nói trầm thấp: “Đáng đời.”

Trên lỗ tai cô vẫn còn một chút tuyết, lạnh băng nhưng âm thanh xẹt qua tai cô giống như một tia lửa. Lửa cháy trên trên đồng cỏ lớn, làm nó phiến hồng.

Xấu hổ quá!

Cô dùng tay lau đi chút nước trên lỗ tai, nhiệt độ đang dần hạ xuống nên cô vội vàng đi tìm khăn giấy. Tay chân luống cuống nên vội nhờ Lăng Việt thu dọn tàn cuộc trên bàn.

Ánh mắt cô thoáng thấy người ấy dùng tờ khăn giấy màu trắng lau trong lòng bàn tay, sau đó tiến đến khe hở giữa các ngón tay, sau đó lại lau đến những ngón tay thon dài.

Vọng Thư nhúc nhích một hồi, suy nghĩ có chút lung tung.

Nếu tay mình xuyên qua khe hở ngón tay kia, nắm chặt lấy bàn tay đó, lại bao bọc ngón tay thon dài thì sẽ có cảm giác thế nào nhỉ.

Cứu mạng!

Vọng Thư vội vàng giả bộ như cô đang giũ bỏ bông tuyết trên sách, cúi người sang bên phải, dùng mặt bàn che lại, cô rất muốn chui xuống gầm bàn để trốn, vĩnh viễn không ra.

Cô cảm thấy mặt mình lúc mày đang đỏ như trái cà chua chín, nhẹ nhàng chọc vào da thì liền sẽ chảy ra chất lỏng màu đỏ.

Chật vật, quá chật vật.

Vọng Thư biết tại sao chính mình thích Lăng việt, chính là ban đầu thấy sắc nảy lòng tham.

Mặc dù sau này cô thích cậu ấy vì nhân phẩm nhưng mỗi khi cậu ấy chơi bóng rổ, phần lưng cong, cánh tay cậu nổi đầy gân xanh, yết hầu cậu ấy…. Thực sự rất gợi cảm.

Là loại cảm giác mang theo hormone nam tính rất gợi cảm, nó dẫm lên quan điểm thẩm mỹ của Vọng Thư ở khắp mọi nơi.

Liệu tình yêu thể xác và tình yêu lý trí có thể tách nhau ra không?

Vọng Thư không biết.

Cô chỉ biết thực sắc tính dã*, bản thân cô chính là một tục nhân*.

*“Thực, sắc, tính dã”, nghĩa là chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người.

*Con người thô bỉ.

Không thể suy nghĩ về nó nữa, càng suy nghĩ thì mặt sẽ càng đỏ.

Cũng may Lăng Việt đã báo thù Tiết Trình, Quý Ngâm đã ra ngoài trước đó.

Giờ phút này xung quanh cũng chẳng còn ai.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Bên ngoài càng ồn ào náo nhiệt bao nhiêu thì nơi này lại an tĩnh bấy nhiêu. Làm Vọng Thư có thể chậm rãi điều chỉnh cảm xúc của mình, cố gắng che đậy những cảm xúc ấy trong lòng dù biết là rất khó.

Cô dọn dẹp đống đồ đạc đang rối tung rối loạn trên bàn, hai tay nâng chiếc má đã nguội lạnh của mình, đứng ngây ngốc một lúc.

Cô đột nhiên chú ý nữ sinh đứng ở cửa sổ bên trái.

Mọi người đều đang đổ xô đi đến hành lang bên cạnh lớp học, bàn học ở gần cửa sổ cũng chỉ còn mấy người ít ỏi.

Cô gái lúc nãy đẩy cửa sổ ra, gác khuỷu tay lên trên bệ cửa sổ, sau đó lại vươn tay, yên tĩnh ngắm nhìn tuyết rơi.

Sau đó, thừa dịp không ai để ý, cô ý viết trộm lên sương trên kính cửa sổ vài chữ:

TR LXY

Những giọt nước nhỏ đi theo ngón tay, cuối cùng đọng lại một chỗ, dưới tác dụng của trọng lực mà chảy dài xuống tấm kính.

Cuối cùng cô ấy lại vẽ thêm một trái tim ở giữa,

Giống như khoảnh khắc tiếp theo, cô ấy sẽ dùng lòng bàn tay bôi lên những nét chữ này, tất cả đều sẽ trở thành những vệt nước không có ý nghĩa gì.

Đó là một bí mật yên tĩnh nhưng lại rất ồn ào náo động.

Vọng Thư lặng lẽ nhìn, nhớ đến nửa năm yêu thầm Lăng Việt của chính mình.

Vụng về che giấu những chú ý đặc biệt của mình với cậu nhưng lại nhịn không được mà ghi tên cậu vào một góc không ai biết tới, cũng sẽ ở những lúc không liên quan đến cậu mà nhớ đến cậu.

Rất tốt nhưng lại chua xót.

==

Tuyết rơi dày đặc cả một ngày, lúc tan học vào tiết tự học buổi tối, tuyết đã rơi thành một tầng dày trên mặt đất. Vọng Thư và Quý Ngâm Thu dọn dẹp đồ xong thì liền đi về phòng.

Bước trên con đường mềm xốp do tuyết đọng lại, một chân sâu một chân cạn. Cả hai chọn một con đường chưa có đi qua, để lại hai dấu chân xiêu xiêu vẹo vẹo đến cửa khách sạn, làm vậy đặc biệt giảm áp lực.

Bọn cô dọn dẹp một ít đồ, sau đó lại đến phòng Lăng Việt để ôn bài thêm như mọi ngày.

Lúc đến phòng Lăng Việt, Tiết Trình chưa đến đột nhiên ở trong group hỏi:

【Mọi người không định đi chơi tuyết sao?】

Từ Diệc Minh cười nhạo cậu ta:

【Lúc sáng mày mới nói, nhịn chết cũng không muốn ra ngoài bị gió thổi lạnh.】

Tiết Trình không phản bác, chỉ gửi thêm cái nhãn dán lá cờ bị rách. Tiếp sau đó là một tấm hình, là những chú vịt nhỏ làm bằng tuyết, cái bụng tròn tròn, cái cổ ngắn ngủn, miệng và đôi mắt dùng lá nhỏ và một quả màu đỏ mọng, trông rất ngây thơ.

【Không muốn chơi thật sao?】

Thấy mọi người đều đã có chút lay động, Ninh Chu trực tiếp nói to: “Chơi cái gì mà chơi, mày muốn để trường khác coi chúng ta là vũ đoàn nữ sao?”

“Mọi người đều đã cược, ai chạy cũng không được!”

Chu Nham hỏi cậu ta: “Thế mày có đi hay không?”

Ninh Chu: “…… Đi!”

“Nhảy thì nhảy!”

Lăng Việt cũng không có ý kiến gì.

Vì thế một đoàn người đổ xô ra sân thể dục.

Vọng Thư và Quý Ngâm Thu chạy về phòng thay giày nên đi ra khá chậm. Lúc hai người đến khu dạy học, có thể thấy được sân thể dục phía xa xa đã tràn đầy những người tuyết có hình thù kỳ dị. Cái thì không tay, cái thì không mặt, cái dưới ánh sáng lờ mờ nhìn rất lạnh lẽo, giống như những ngôi mộ trong đêm tối, ma quỷ thường xuyên đuổi theo người khác, khóc cho người đó nghe thấy.

Nếu thêm một đoạn nhạc bgm vào, nói là phim kinh dị cũng không quá.

Quý Ngâm Thu không khỏi rùng mình: “Mẹ nó, cảnh tượng gì vậy, dọa người khác quá!”

Vọng Thư lại có vẻ bình tĩnh hơn: “Cậu có thể hiểu, người miền Nam luôn có một niềm yêu thích với tuyết.”

Quý Ngâm Thu lập tức hiểu ra.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lúc bọn cô đến sân thể dục, một đám nam sinh đang chơi đùa, thấy hai bọn cô khoan thai tới muộn, liền giơ tay lên,muốn ném quả bóng tuyết trong tay.

Lúc này không bị chiếc ghế ngăn cản, Vọng Thư nhanh tay lẹ mắt kéo Quý Ngâm Thu lùi về sau một bước, quả bóng tuyết chỉ bay đến mũi chân Vọng Thư, rồi vỡ ra.

Quý Ngâm Thu la lên một tiếng: “Các cậu dám bắt nạt Vọng Thư à!?”. Cậu ấy cúi người xuống đắp một quả bóng tuyết, ném đến chỗ đám người lộn xộn kia, nháy mắt cả đám người bọn họ liền hỗn chiến.

Vọng Thư từ từ nặn một quả bóng tuyết, do dự không biết nên ném ai, vì vậy ở một bên vừa xem hỗn chiến, vừa nặn bóng tuyết.

Không cần đi tìm ai, cô đã thấy Lăng Việt.

Cậu đã cởi áo khoác ngoài, lộ ra chiếc áo len rộng thùng thình bên trong, cậu linh hoạt né trái tránh phải.

Nếu không ném thì không sao, một khi đã ném thì chắc chắn trúng người, khiến mọi người phải đuổi theo để ném cậu.

Vọng Thư thấy mọi người chơi đùa vui vẻ với cậu thì trong lòng cũng ngứa ngáy. Nắm lấy cơ hội ném một quả bóng tuyết ra bên ngoài, nhưng Lăng Việt không để ý, bị bóng ném vào đỉnh đầu.

Tuyết dày đặc làm cho mái tóc của cậu hơi xẹp xuống một chút, bóng tuyết vỡ ra làm cho tuyết trượt dài xuống mái tóc, theo sườn mặt góc cạnh của cậu rơi xuống dưới, trông cậu như đang đội một chiếc mũ trắng.

Người đẹp trai như Lăng Việt lập tức trở nên đáng yêu.

Bạn học xung quanh đều cười phá lên: “Hay quá Vọng Thư ơi!”

Lăng Việt không giận mà cười, tùy ý giũ sạch tuyết trên đầu. Nắm chặt một ít tuyết chưa bị ai giẫm lên, giống như đang tổ chức một trận chinh phạt mà tiến về phía Vọng Thư.

Những người khác thấy vậy thì ngừng tay, một bên ồn ào nói là cậu muốn báo thù, một bên xem náo nhiệt.

Cậu đi rất nhanh,một trận gió thổi tới làm cho tuyết phía sau cậu tung bay lên, nhìn vào rất hùng hổ.

Trong lòng Vọng Thư lại có cảm giác khẩn trương và hưng phấn.

Sân thể dục có nhiều người như vậy nhưng giờ phút này, sân cứ như chỉ thuộc về cô và cậu.

Chờ lúc cậu đến gần, nâng quả bóng tuyết đến gần, cô mới có chút sợ hãi. Tại sao Lăng Việt muốn bôi tuyết như bánh kem trên mặt cô vậy.

Cô vội vàng đưa tay ra chặn, vừa lùi lại phía sau, Lăng Việt từng bước từng bước ép sát.

Trong lúc hấp tấp, cô vô ý giẫm phải một tảng tuyết nhỏ phía sau, làm trọng tâm không vững muốn ngã về phía sau.

Lăng Việt lanh tay lẹ mắt kéo cổ tay phải cô lại, kéo cô đứng thẳng dậy.

Vọng Thư nhào vào trong lòng cậu, vô thức siết chặt tay phải, tay trái để ở bụng.

Hơi nóng thả ra, hòa quyện với hơi thở nam tính dễ ngửi của cậu.

Cô đang ở trong lòng Lăng Việt.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nhận thức cứ như vậy tiến vào trong bộ não hỗn loạn của Vọng Thư.

Tim cô đập thình thịch, cả người nóng bừng bừng. Giống như đang ôm một chiếc lò sưởi vào lòng, khuôn mặt đỏ bừng lên, sau lưng cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

Vọng Thư vội vàng muốn đứng thẳng lại, tay trái theo bản năng muốn dùng sức nhưng cảm thấy cơ trong tay mình đang thắt lại. Mặc dù cách một chiếc áo lên nhưng cũng có thể cảm nhận được bụng cậu đang phập phồng đường cong và cố gắng kìm nén.

Tuyết bị bóp nát trong bàn tay Lăng Việt, biến thành nước làm ướt đẫm áo lông, sau đó chạy dọc theo cổ tay nhỏ xuống tay Vọng Thư làm cô run lên, vội vàng buông ra.

Lăng Việt dường như đang rất sững sờ nhưng vẫn không buông tay, rũ mắt nhìn hàng lông mi đang dính một ít tuyết của Vọng Thư, nhìn đôi mắt trong veo của cô, nhìn đến mức khiến mặt cô đỏ ửng giống như một đóa sen nước không phải ở thế giới này.

Giống như từ trong mơ tỉnh lại, cậu vội vã kéo Vọng Thư từ trong mơ về hiện thực, buông lỏng tay, tay chân luống ca luống cuống đột nhiên ngã về sau, dùng hai khuỷu tay che mặt lại.

Vọng Thư không biết tại sao cậu ấy lại làm vậy, chạy đến xem cậu như thế nào.

Nhưng cậu lại không cho xem.

Vẫn luôn che mặt lại.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Tác giả: Đỏ mặt, đỏ mặt!

Lăng Việt: Không thể xem, không thể xem!

==

Bé cún nhà ta ý thức được trái tim của mình rồi!!!