Ngày mà tôi làm lễ tốt nghiệp, tôi đã nói là chỉ mình tôi và ông chồng già đi thôi.
Ấy thế mà lúc trao bằng và tung nón kết thúc buổi tổng kết.
Thầy thì đang lo chụp hình cho tôi cùng con Thanh và Mỹ.
Hai thằng ranh con nhà tôi từ cổng trường lon ton xuất hiện cùng nhóc Phong và bà Lệ.
Rồi rồi, thấy cha tôi rồi! Ủa mọi người, đây là ngày hạnh phúc của tôi mà.
Chứ đâu phải ngày họp fan của 2 thằng con tui đâu trời.
Sự xuất hiện của tụi nó, dường như chiếm “spotlight” của toàn trường.
Mọi người vây xung quanh, hết nựng rồi khen sự đẹp trai đến chói loá của tụi nó quá thể.
Không hổ danh là hổ phụ sinh hổ tử.
Tôi đứng trơ trọi tiu đìu nhìn muốn rớt nước mắt.
Mấy giảng viên kéo tụi nó lại xin thay nhau chụp hình, đám sinh viên thì cầm điện thoại đưa lên quay lén.
Thầy hiệu trưởng dù đã hơi lớn tuổi, nhưng cười tươi rói ra đón tiếp 2 ngôi sao nhí rất niềm nở, bế hết đứa này đến đứa kia trên tay.
Được cái các con tôi ngoan ngoãn lễ phép lắm, gặp người nào cũng khoanh tay chào, 1 tiếng thưa, 2 tiếng dạ.
Làm mọi người ai nấy cũng đều tan chảy.
Thầy lẳng lặng đứng cạnh tôi, kéo eo tôi ôm sát vào người mình.
- Em có hạnh phúc không?
- Không.
Ổng trừng lớn con ngươi ngó xuống nhìn tôi, lực bám eo đã siết chặt khi tôi phũ phàng trả lời như thế.
Tôi mỉm cười, không ngại ngùng đang đứng giữa trường mà nhón chân lên, hôn lên má thầy 1 cái:
- Em cực kì hạnh phúc và mãn nguyện khi có anh và các con, em yêu anh ngày càng nhiều, thầy Vũ ạ!
————-
Khi tốt nghiệp xong xuôi và mọi thứ ổn định, tôi đã đủ lông và cánh để bay ra đời rồi.
Nhưng trong đầu tôi lại nảy ra 1 ý tưởng vô cùng táo bạo.
Tối ấy, thầy ôm tôi ngồi ngoài hàng ghế ban công ngắm trăng, nói là ngắm chứ ra ngồi tâm sự tám dóc, dẹo dẹo nhau là chính.
Chúng tôi vẫn mặn nồng như lúc trước.
Vẫn thường tắm chung, hôn hít nhau khi vừa mở mắt và sau khi tan làm trở về nhà.
Giai đoạn này tôi đang theo học tạo hình đất sét ở vài cái Workshop, vì đam mê của tôi là thực hiện các sản phẩm Minithings, những mô hình và vật dụng nhỏ xíu bằng tay.
Chứ không hề ham muốn và chả thiết làm nhân viên văn phòng, ngày ngày bấm vân tay đi chấm công đâu.
Thầy vùi mặt hôn lên cổ tôi rồi hít hà da thịt, 2 tay xoa nhẹ vòng eo, miệng rù rì nói bên tai tôi rằng:
- Em muốn 1 cái đám cưới như thế nào hả cục cưng của anh? Đã tới lúc rồi!
Tôi hơi sựng người, vừa lâng lâng hạnh phúc vì sắp được làm cô dâu nhưng cũng liền cảm thấy ái ngại.
Tay đẩy đầu thầy ra, tì trán mình lên trán ổng nhẹ giọng nói:
- Em có bầu nữa rồi!
Ổng trợn ngược mắt nhìn, nghe như sét đánh ngang tai.
Chăm chăm nhìn tôi bác lại:
- Không vui đâu nha cưng!
- Thiệt, sáng em thử lên 2 vạch rồi.
Em để trong kia lát cho anh coi nè.
Thầy cứng người khi nghe tôi nghiêm túc trả lời.
Thật ra là do tôi bỏ uống thuốc tránh thai tháng cả tháng nay rồi, vì muốn xin giống của ổng có bầu lần nữa.
Thấy tôi chơi ngu ghê không? Từ khi sinh con, tôi và ổng dùng bao đầy đủ.
Nhưng tôi thấy hình như đàn ông khi dùng bao, họ không có khoái cảm và hưng phấn nhiều, nên thấy bất công với ổng sao á.
Vì vậy tôi kêu ổng dẫn tôi đến bác sĩ sản phụ khoa đỡ đẻ vừa rồi, được bà tư vấn cho loại thuốc tránh thai này rất tốt, không hề ảnh hưởng sức khoẻ của người phụ nữ, lại còn đẹp da và điều hoà kinh nguyệt.
Thầy ậm ừ mãi cuối cùng cũng đồng ý cho tôi sử dụng.
Nhưng uống 3 tháng liền tù tì, ổng bắt tôi nghỉ uống 1 tháng, rồi tháng đó lại xài bao để cơ thể bài thuốc ra ngoài, sau đó lại tiếp tục uống tiếp.
Tới khúc này tôi chơi lớn quá nên khiến ổng bất ngờ tột độ.
Chuyện là do cách đây 2 tháng, khi tôi và thầy trong 1 buổi tối đẹp trời dẫn con đi dạo ngoài công viên.
Thấy chị kia ẵm 1 bé gái tầm 1 tuổi, xinh xắn, trắng trẻo vô cùng đi lướt ngang qua gia đình bọn tôi.
Khiến tôi, ông chồng già, và cả 2 thằng con cứ ngây người nhìn theo bóng của bé gái ấy.
Thằng Jill kéo tay ba nó nói rằng:
- Ba ơi, em đó dễ thương quá à, ba tìm cho con 1 em gái giống vậy có được không?
Ba nó nhướn mày, miệng trả lời nó nhưng lại quay mặt sang tôi, rồi ngồi xổm xuống đối diện nói với thằng bé rằng:
- Chỉ có mẹ con kiếm được thôi chứ sao ba kiếm được.
Nhưng để kiếm được, mẹ con phải chịu nhiều đau đớn khổ sở lắm, bị tét da tét thịt, rồi bị bác sĩ cầm dao mổ bụng lần nữa y như lúc sanh tụi con ra đó.
Thằng Jack già đời nghe xong, xanh mặt vội túm lấy tay tôi lắc đầu nguây nguẩy:
- Vậy thôi thôi, con không muốn má mi của con đau đâu.
Con không muốn má mi bị mổ bụng đâu.
Còn ông Jill thì chùng mặt xuống cúi đầu, lén mắt nhìn sang tôi rồi nói với ba nó:
- Sanh tụi con chắc mẹ đau lắm ba nhỉ.
Con thương mẹ nhiều lắm, thôi từ giờ mẹ đừng kiếm em bé nữa.
Con đi ngắm em bé ngoài đường cũng được rồi ạ!
Thấy cha con tụi nó rù rì với nhau, trong lòng tôi lại có gì đó nao nao.
Từ khi làm mẹ rồi, tôi thích con nít lắm.
Ra ngoài đường thấy mấy bé nhỏ là lại đứng nhìn rồi nhớ tới 2 thằng chó con ở nhà.
Hôm nay bé gái kia cho tôi thêm động lực để thành toàn nguyện vọng của 2 thằng con tôi.
Thiệt ra tôi biết thầy thích con gái lắm, và bản thân tôi cũng ham có thêm 1 đứa con gái nữa, đẻ đông đông cho vui nhà vui cửa, để cho tôi có thêm đồng minh.
Mà không biết chuyến này nặn có ra được thị mẹt không đây.
Lúc sinh 2 thằng oách con kia, dì Phương nhìn cặp đùi của 2 thằng con tui và nói rằng, đứa sau tôi sẽ sinh con gái, vì bắp đùi bên 2 bên 1 ngấn thế này, thể nào cũng đổi đầu con.
Không biết có nên tin hay không nhỉ? Vì khoa học chưa có chứng minh.
Giây phút này thầy nhìn tôi, không biết là nên vui mừng hay trách móc, ổng nghẹn họng không nói nên lời.
Tôi nhìn sâu vào trong đáy mắt của ổng, vuốt ve dịu dàng khuôn mặt của anh chồng thân yêu:
- Em muốn cùng anh có thêm 1 đứa bé nữa.
Là em tình nguyện sinh cho anh.
Thầy chấn động ôm chặt tôi vào lòng, hôn lên mặt tôi không ngừng, miệng xúc động:
- Anh cám ơn em nhiều lắm cục cưng ơi! Nhưng 1 lần này nữa thôi nhé.
Em sinh mổ đó, anh cho em đẻ chỉ 1 lần này nữa thôi.
Ừm, 1 lần này nữa thôi, sanh xong tôi chăm hết 1 lượt cho lớn, rồi tập trung vào sự nghiệp.
Từ lúc đó không cần phải lo đẻ đái gì nữa.
Cứ 1 đường thẳng mà đi thôi.
———————
Thời gian thấm thoát tôi đã bầu 1 con mắm thị mẹt trong bụng được 6 tháng, thấy tôi hên ghê không? Ngày biết tin thai nhi là sò lông chem chép, không phải chuối cau hay ớt hiểm.
Cả nhà tôi mở đại tiệc ăn mừng vui hơn cả trúng vé số.
Nhất là ba cha con nhà nó, đôi mắt sáng ngời lấp lánh, hạnh phúc tuôn trào nả pháo hoa ăn mừng khắp nhà.
Nhưng lúc này, 2 thằng chó con đã 3 tuổi và phải đi học mẫu giáo rồi.
Thằng anh thì mạnh mẽ, được ba nó và tôi động viên nên nén lại đau thương, nuốt nước mắt hiên ngang bước vào lớp học.
Còn thằng Jill thì đứng mè nheo thút thít, nắm tay ba nó không buông:
- Ba, hay ba cho con tự học mẫu giáo ở nhà đi.
Ba có dạy cái gì tự học được thì sẽ nhớ dai hơn mà.
Hai vợ chồng vừa tội vừa ôm bụng cười.
Thật ra cha già của tụi nó trông thấy tụi nó ngày càng lớn, rời vòng tay của ổng đi học nên ổng cũng ngồi thơ thẩn cả buổi tối qua chứ ít gì.
Nhưng đến tuổi rồi, phải cho tụi nó rời vòng tay của cha mẹ mà hoà nhập vào xã hội thôi.
Ngoài gia đình chúng nó cần có thêm các mối quan hệ xã hội khác như thầy cô và bạn bè.
Thương và tội thiệt nhưng là muốn tốt cho các con thôi.
Cha già của nó phải ngồi cổ vũ, phân tích 1 hồi, thằng Jill mới chịu quyến luyến theo cô vào lớp.
Tôi và thầy nắm tay nhau nhìn theo bóng lưng bé nhỏ của 2 thằng nhóc con, tự nhiên lại sụt sùi.
Thời gian trôi qua nhanh quá, nhắm mắt giờ chỉ còn những kỉ niệm.
Thôi “cuộc sống này vốn dĩ ngắn ngủi, nên hãy ráng cười khi răng còn đủ” vậy?
Một ngày nọ, thằng Jill đi học về mách lẻo nhỏ với tôi rằng:
- Mẹ ơi! Cô Ngân lớp con cứ hỏi về ba của con suốt..