Nên Gọi Anh Là Thầy Hay Chồng?

Chương 71: Bắt Đầu Tính Sổ




Tôi mỉm cười sau khi được ăn 1 cái cú giáng trời và lời mắng yêu của thầy như ngày nào. Mặt tớn tớn nghĩ mọi chuyện đã xong xuôi, cơ bản là mình phước lớn mạng lớn, đã tai qua nạn khỏi rồi. Trong đầu thầm nghĩ, hồi xưa mỗi lần mơ gặp ma là liền giả bộ chết, y như rằng là sẽ được bỏ qua. Bây giờ bị quỷ già rượt đuổi, hên sao lăn đùng ra xỉu đúng lúc, nên mới xoay chuyển được tình hình. Phù, trời cao vẫn còn có mắt, thật may quá!

Nhưng cơ bản là hí hửng vui mừng chưa được vài giây ngắn ngủi, khuôn mặt của thầy đang giãn nở, ít cau có hơn lúc mới gặp lại rất nhiều. Đột nhiên lại thay đổi nhanh chóng, bỗng chốc các cơ mặt đanh lại, nheo mắt nhìn tôi hất cằm hỏi:

- Xem ra là đã tỉnh và khoẻ lên nhiều rồi phải không? Giờ tới lúc tôi bắt đầu mang 1 xớ đầy rẫy các tội trạng tày đình của em ra tra hỏi đây. Em chuẩn bị khăn liệm cho chính mình đi.

Tôi đang cười tươi rói bỗng méo mặt cứng đơ hàm lại. Vậy ra ổng chưa từ bỏ ý định trừng phạt tôi hay sao. Ý nghĩ trong đầu vừa dứt, tôi liền bị thầy lật người nằm ngửa ra. Toàn thân bị ổng chen người tách 2 chân sang 2 bên, ghìm chặt lại, đè xuống giường muốn bẹp dí. Một bàn tay to lớn của thầy như gọng kìm, tóm lấy 2 cổ tay của tôi đặt lên trên đỉnh đầu, tay còn lại vén vạt áo ngoài, lẫn áo ngực của tôi cao lên tới cổ, rồi đưa tay bóp lấy 1 bên ngực thật chặt đến méo mó thảm thương, khiến tôi đau đớn nhăn mặt la lên:

- Anh...đau quá!

Khi thấy thân thể tôi bán khoả thân ở dưới mình, la ó nhăn mặt vì đau đớn. Thầy không chút động lòng, còn nhẫn tâm bóp chặt thêm như thể muốn phát tiết, khiến tôi cắn môi bật ra tiếng mè nheo:

- Đau..đau em mà!!!!

- Đau sao? Đửng tỏ vẻ tội nghiệp với tôi, tôi sẽ không mềm lòng với kẻ đã khiến tôi sống khổ sở cả nửa tháng nay đâu, sẽ dần cho em tới chết, biết chưa hả?

Thầy vừa nghiến lợi nói, tay rờ xuống eo tôi bóp thêm 1 cái với lực thật mạnh, tôi há mồm la í ới, nước mắt trào ra khoé mi rồi. Chưa đã tay, thầy buông tôi ra, toan đòi kéo quần tôi lột xuống, khiến tôi giãy giụa sợ hãi chống cự. Liền bị ổng nhéo vô bắp đùi 1 cái thật đau điếng nữa. Biết thế hồi tối nhảy mẹ xuống vực chết luôn cho rồi, thà tan xương nát thịt 1 lần còn hơn bây giờ toàn thân từ từ bị róc từng miếng da miếng thịt trong tình trạng đầu óc còn tỉnh táo, miệng kêu gào khóc lóc thảm thương:

- Huhu anh ơi, đau quá anh ơi!....Anh tha cho em đi mà! Em biết lỗi rồi mà!

Trên người tôi lúc này đã loã lồ trước mặt thầy. Trông như 1 con gà đã bị nhổ từng cọng lông sạch sẽ, nằm dưới móng vuốt của con sói già gian án, đã mài bén cặp móng sắc nhọn của mình cả nửa tháng nay. Tôi co ro ôm người lùi trong góc giường, kéo chăn che thân run lẩy bẩy. Thầy giật phăng tấm chăn ra, kéo 2 cổ chân tôi xuống, lật người úp tôi lại. Đưa tay phát không thương tiếc xuống cặp mông trắng trơn của tôi 1 cái giáng trời, nghe cái ”Chát” rất lớn.

- Dám ghi đơn ly hôn với tôi hả, này thì ly hôn!

Một cái bạt mông thứ 2 tiếp tục bị giáng xuống nữa. Tôi cá cái mông của mình đã sưng tấy, in hằn 5 dấu tay của ổng luôn rồi, vì nó rát lắm bà con ơi! Nên co mình rên la đau đớn trong vô vọng, nước mắt đã sớm dạt dào rồi. Nhưng vẫn bị ổng giữ chắc đè úp xuống, không thể nhúc nhích nổi:

- Còn dám lột hết đồ trang sức tôi đeo lên cho em nữa, em gan lắm, này thì nói không nghe!

” Chát, chát“ vài cái giáng được thả xuống nữa... Ông trời ơi! Kiểu này có khác gì là đang bị dày vò như sống không bằng chết đâu?

- Đúng rồi, cái nhẫn của tôi đâu, em lột ra em để đâu mất tiêu rồi???

- Em...em

Tôi rấm rức ôm mông không dám trả lời, vì sợ khi nói ra rồi. Chắc ổng ném tôi ra ngoài cửa sổ thật luôn á.

- Em để đâu???? Nói ngay chưa hả???

- Em..

- Nói!!!!!!

Ông nội này bị Dung Ma Ma nhập rồi, nhéo ngắt tôi không khác gì Tiểu Yến Tử và Tử Vy bị bả hành hạ. Thầy đưa tay nhéo mông tôi 1 cái nghiến răng nghiến lợi, tôi hú lên đầy đau đớn, vội chắp tay cầu xin lạy lọc:

- Em nói...em nói mà...Em lỡ tay ném xuống Hồ...Hồ Xuân Hương rồi.

Tôi nhắm chặt mắt trả lời, cứ ngỡ sẽ bị ăn táng nữa rồi cơ. Nhưng sao...lại im lặng quá nhể!!! Sao kì vậy ta? Vì tò mò nên tôi hí mắt nhìn, cốt để xem biểu hiện lúc này của thầy ra sao. Mẹ ơi! Khuôn mặt thầy tái mét vì cơn giận lên đến đỉnh điểm. Tôi run rẩy lại tiếp tục nhắm chặt mắt vào, đợi cơn sóng thần từ ngoài biển khơi dâng cao bằng cả toà nhà đánh ụp vào bãi biển. Thầy banh 2 chân tôi ra, cúi đầu xuống:

- Á aaaaaa!!!!!!!!!

Đậu xanh, đậu đỏ, đậu đen....đủ thứ đậu ơi! Chỗ đó, nơi mềm mại mẫn cảm nhất cơ thể tôi, bị cắn, đúng là bị cắn. Cắn 1 cách không thương hoa tiếc ngọc gì cả, nhả ra rồi còn bị cắn đi cắn lại thêm vài phát nữa. Nó đau, nó thốn muốn hí lên nhảy dựng như ngựa luôn. Toàn thân căng cứng, tôi cong người vì quá đau đớn, đau không thể diễn tả bằng lời, lan từ thân dưới lên đến đỉnh đầu. Cả người tôi nổi gân xanh gân đỏ cuồn cuộn, miệng cắn chặt môi muốn bật máu. Chỉ biết dùng tay đẩy đầu thầy ra, 2 chân giãy giụa không ngừng, nhưng cơ bản đã bị thầy ghìm chặt lại rồi. Miệng hét lên:

- Chết.....chết em anh ơi!!! Huhuhu....chết em mất thôi!

Khi tôi khóc không thành tiếng nữa rồi, thầy mới nhả ra, trừng đôi mắt đục ngầu nhìn tôi khóc tức tưởi thảm thiết. Khuôn mặt đã phải chịu đựng sự đau đớn thảm khốc đến tái mét.

- Em chừa chưa hả? Em sợ tôi chưa hả? Từ giờ đến chết em còn dám bỏ tôi đi nữa không? Thấy tôi còn dám bỏ chạy nữa không?

- Em..em không dám, hic, em thề là em không dám nữa đâu.

Tôi hoảng sợ rụt người ngoan ngoãn trả lời trong tiếng nấc. Vùng tam giác kín chắc chi chít dấu răng của thầy rồi, người gì đâu ác ôn, chơi chó quá trời quá đất. Tôi đau thấu ruột thấu gan, cặp đùi run rẩy, muốn khép cái chân vô cũng không nổi nữa rồi, chả biết có bị chảy máu luôn không, sao mà nó rát không thể tả.

Thấy tôi nước mắt ướt nhẹp, hoảng loạn đến tột đỉnh. Toàn thân rung lên bần bần vì đau và sợ. Thầy mới phần nào nén bớt cơn giận dữ của mình lại. Vội đưa tay vén tóc tôi qua 1 bên cho gọn gàng, tôi sợ sệt muốn né nhưng lại không dám. Nhắm mắt nằm im cho thầy muốn làm sao thì làm.

- Về làm lại cái khác đeo vào tay tôi nghe không? Mở mắt ra nhìn tôi coi.

- Dạ.

Tôi ngoan như cún, vội nghe lời mở đôi mắt phủ đẫm nước lên nhìn thầy. Ổng đưa tay quệt nước mắt của tôi cho sạch. Sau đó đặt lên trán tôi 1 nụ hôn, chả khác nào vừa đấm lại xoa. Từ từ dùng đôi môi mân mê khắp nơi trên khuôn mặt tôi cách đầy nhớ thương. Sau đó dừng lại trên đôi môi khô khốc, run rẩy của tôi nãy giờ mà mút lấy. Một tay vòng qua cổ ôm tôi vào lòng, tay còn lại sờ soạng nơi mẫn cảm vừa bị ổng nhai tan tành hoa lá cành, nhẹ nhàng từng chút xoa dịu. Tôi mới khóc, nên khi thầy hôn kịch liệt cảm thấy bị ngộp, muốn đẩy thầy ra để tìm chút oxy cho dễ thở nhưng bị thầy ghìm chặt cổ đẩy vào.

- Em..em không thở được.

Khi nghe tôi nói vậy, ổng mới buông tôi ra, rời nụ hôn men theo xuống cổ, vấn vít quyến luyến không ngừng. Trên người tôi bắt đầu xuất hiện từng dòng điện kích thích, tôi khẽ “ưm” lên quằn quại khi ông thầy già đã ngoạm lấy 1 bên ngực của tôi đầy vào miệng. Vùng tam giác kín cũng đã bị ổng nhẹ nhàng đưa ngón tay vào. Lúc này, nguyên bảng chữ cái Tiếng Việt, tôi chỉ nhớ và phát âm được chữ “a” với hơi dài và thanh âm không được trong sáng cho lắm.

Cả cơ thể phát ra tiếng thở dồn dập và hổn hển, tôi vò lấy mái tóc của thầy khẽ cắn răng vì lúc này thầy tạo cho tôi cảm giác rạo rực quá. Nên ưỡn mình như muốn nhanh chóng đón nhận lấy ổng liền lập tức. Ôi chồng của tôi, cả nửa tháng nay không được gần gũi với nhau rồi, giờ tự nhiên sáp tùng vô 1 cái, làm nhớ muốn chết mất đi thôi bà con ơi!

Khi tôi giang rộng chân chào đón để thầy tiến vào, ổng quẹt qua quẹt lại như muốn trêu tức tôi khiến tôi khẽ chau mày:

- Anh....lẹ đi

Thầy phì cười, nhưng vẫn không có ý định chiều lòng tôi cho vào ngay, miệng phải xéo sắc mới hả cái dạ:

- Đi cho cố xác, giờ thèm thuồng tôi như vậy đó!

- Thôi mà, anh cho vào lẹ đi. Năn nỉ mà!

Tôi bấu tay lên cặp dùi rắn chắc của ổng, giọng nài ra khẩn xin trong tiếng khàn đục, mắt đã bị ổng làm mờ phủ kín dục vọng từ lâu rồi. Thầy nhoẻn miệng cười hài lòng, khi thấy tôi quằn quại kêu xin dưới thân, mới chịu căng mình tiến vô.

- Ưm..

Nó đã gì đâu á trời, tôi bám chắc lấy eo thầy, cong mình phối hợp ăn ý, cùng thầy giao hợp nhịp nhàng nhưng không kém phần mãnh liệt. Như thể cả 2 “cùng trèo lên đỉnh núi cao vời vợi”, cùng nhau thăng hoa lên tận trời xanh mây trắng, cao vút trên không trung.