Nên Gọi Anh Là Thầy Hay Chồng?

Chương 64: Phải Làm Sao Đây?




Đêm nay, đội tuyển bóng đá Việt Nam đấu vòng loại World Cup với Indonesia. Tôi phải canh thầy ngủ say, lén lén lút lút ra ghế sofa mở tivi với mức âm lượng thấp nhất nhưng vẫn đủ nghe, để xem bóng đá. Mà nói thiệt, banh với bóng gì tầm này, chủ yếu mở lên tia trai là chính.

Messenger được kết nối chat nhóm với con Thanh và Mỹ. Ba đứa cùng nhau hào hứng trở thành những nhà bình luận viên chuyên nghiệp. Nhưng không hề bàn về chuyên môn bóng đá như bình luận viên gạo cội Tạ Biên Cương và Khắc Cường. Mà chủ yếu là:

- Tiến Linh của tao, hự hự!!!!

- Đoàn Văn Hậu kìa tụi bay, chu choa nhìn bóng lưng ngon cơm quá thể!

- Thiệt á, các anh làm ơn đừng vén áo lau mồ hôi nữa được không? Múi không là múi, làm nãy giờ nuốt nước miếng không kịp muốn sặc chết luôn nè!

Bỗng nhiên con Mỹ “out”, lặn không sủi bọt, chả thấy lên tiếng bàn tán hay bình luận gì nữa. Kiểu này chắc bị anh Nam tóm cổ đi ngủ rồi. Lúc này chỉ còn tôi và con Thanh đang chat với nhau:

- Thôi xong, con chí mén kia bị tóm đi rồi!

- Mày cũng coi chừng đó, có chồng lớn tuổi khó tính quá làm chi, mất hết cả tự do, để khổ vầy không biết! Tao độc thân muôn năm!

Tôi đang nằm dài ra ghế sô pha, hí hửng chuẩn bị bấm bàn phím để trả lời lại con Thanh. Thì bất thình lình, nguyên 1 khuôn mặt hằm hè từ trên cao ngó xuống. Trong bóng đêm bao phủ quanh phòng, chỉ có màn hình tivi phát ra ánh sáng xanh, hắt 1 mảng lên khuôn mặt ấy như 1 âm hồn bất tán. Tôi giật bắn mình la toáng lên, sóng lưng bỗng chốc lạnh toát, muốn giục luôn cái điện thoại đang cầm trên tay. Nhưng khi dồn mắt nhìn kỹ mới hoàn hồn nhận ra đó là khuôn mặt đang xám xịt của ông thầy già mắc dịch. Với đôi mắt sắc lạnh, chân mày cau lại nhìn tôi như 1 con quỷ già còn quá nhiều chấp niệm trong lòng, nên không chịu đầu thai siêu thoát:

- Anh, hihi.

Tôi cười giả lả gãi đầu khó xử nhìn thầy. Ổng bặm môi trừng mắt, với tay cầm remote tắt ti vi đen ngỏm màn hình, rồi quay sang nạt nộ tôi:

- ĐI RA NGỦ!

Hội nghị bàn tròn nhanh chóng bị giải tán, tôi cúi đầu vội vàng lao thẳng lên giường nằm co ro trong chăn. Khi phần nệm bên cạnh bị lún xuống, để dập tắt ngọn lửa đang bốc cháy trong đêm. Tôi nhanh chóng đưa tay choàng qua ôm eo ổng cứng ngắc, nhưng bị ổng lạnh giọng nói:

- Đi ra mà ôm Đoàn Văn Hậu, Tiến Linh hay Duy Mạnh gì đó của em á!

- Có mấy ảnh ở đây để em ôm cũng mừng.

Tôi bĩu môi ba gai trả lời, còn ổng thì nghe xong 1 cái, vội liếc mắt xuống nhìn tôi mà tức muốn cành hông:

- Nói tiếng nữa tui sút 1 phát bay như bóng ra ngoài cửa sổ luôn bây giờ! Càng ngày ăn nói càng sốc hông người ta. Mai tui cầm kim xỏ chỉ khâu cái mỏ em lại cho khỏi cãi. Riết rồi không coi tui ra giống gì nữa rồi. Tránh ra đi!

Thầy hậm hực đẩy tay tôi ta, kéo chăn quay lưng lại nằm về hướng khác. Hũ giấm này ngày càng chua lét chua le rồi, ai cũng có thể ghen cho được. Rõ khổ! Tôi vẫn mặt lì, từ đằng sau vòng tay ôm lấy lưng ổng, miệng vu vơ hát:

- “Tình anh ấm áp như vầng Thái Dương

Ngọt ngào như dòng nước trôi đầu nguồn

Suốt đời vì em gian nan

Ân tình đậm sâu bao nhiêu

Anh hỡi! Anh già dấu yêu.”

Thầy rung người phì cười nhưng ráng kìm lại ở phía bên này, rồi quay đầu lại mắng tôi:

- Khuya rồi nha! Để cho người ta ngủ à. Nằm hát tào lao đi, lát hồi dân phòng nó hốt về phường bây giờ.

Tôi bật chế độ vừa làm nũng vừa đe doạ:

- Anh quay lại ôm em đi, như vậy em mới ngủ được. Không là em trằn trọc lại ra mở ti vi coi cho dễ ngủ đó.

Cuối cùng ổng cũng phải chào thua đầu hàng, xoay người lại ôm tôi vào lòng thiệt chặt, miệng càm ràm:

- Mắc giống ôn gì tự nhiên tui vác cái đứa nít quỷ này về làm vợ chi vậy trời!

——————-

Chiều hôm sau, tôi từ trường trở về nhà, đứng chờ thang máy xuống thì cùng lúc đó, chị Như cũng bước tới đứng bên cạnh. Bộ đồ công sở ngắn cũn cỡn bó sát thân. Nói chứ trông bả cũng ngon nghẻ lắm ấy, mỗi tỗi sống hơi lỗi 1 tí thôi. Tôi gật đầu chào rồi im lặng, vì giữa tôi và bả không có chuyện gì để nói với nhau. Bả liếc mắt sang tôi, tuôn ra những lời lẽ bắt đầu châm ngòi cho sự rạn nứt của tôi và thầy:

- Vy Anh, chị nói nghe nè, chắc em không muốn chứng kiến cảnh anh Vũ mất trắng tay, sạch sẽ không còn thứ gì đâu ha!

Tôi kinh hãi tròn mắt, quay qua nhìn bả mà vội lên tiếng hỏi:

- Chị nói vậy là sao?

Bả cười nhếch miệng, hai tay khoanh trên ngực. Dáng đứng đỏng đa đỏng đảnh trông rất bố đời:

- Hừ, ba chị có khả năng ép anh ấy tới bước đường cùng, sa cơ thất thế. Nhưng cũng chính ông ấy là người có thể giúp quyền lực của ảnh mở rộng thêm nữa. Không biết em nghĩ sao về vấn đề này nhỉ?

Nghĩ sao hả? Tôi nghĩ mình có nên dọng vô cái bản mặt trơ trẽn của bả không nữa nè. Bả đang đe doạ tôi sao? Tôi nheo mắt, hỏi lại lần nữa:

- Ý chị là sao? Chị nói toẹt ra dùm em đi. Đừng lòng vòng nữa!

- Được anh Vũ hậu thuẫn nên mồm mép dạo này mạnh bạo quá ta.

Mé! Nói đụng đến ông chồng già nhà tôi là tôi muốn chơi khô máu, xuống xác với bả rồi. Giờ còn nể nang gì nhau nữa! Chị ấy nhìn tôi như 1 con nhím nhỏ xù lông, nhưng chả làm được cái tích sự gì, nhàn nhạ nói tiếp:

- Chị đang muốn nói với ba chị rằng, có nên ép khô anh Vũ không nhỉ? Để ảnh phải hạ mình mà chấp nhận hôn sự với chị. Thủ đoạn không cần gì nhiều, chẳng hạn như cuỗm hết các dự án cũng như nhân tài của ảnh ra đi. Lôi kéo các nhà đầu tư và góp vốn của ảnh về phía mình. Gây lũng đoạn, tha hoá nguyên cái tập đoàn của ảnh. Nhằm đẩy anh ấy về lại con số không đến tán gia bại sản. Ba chị là doanh nhân gạo cội giúp phát triển kinh tế của nước nhà. Cứ lên Google search là biết hết tiểu sử của ổng nhé. Thế nào? Em nghe thấy ba chị có khả năng không, thấy có vui tai không cưng?

- Chị...

Tôi nén thở trong lồng ngực, tức mà không thể làm được gì. Vội nhắm chặt mắt gồng người mình lại, ráng đè giọng nói:

- Tại sao chị lại phải làm như vậy? Chẳng phải chị cũng yêu ảnh sao? Yêu người ta mà hại người ta đến nước đó, vậy là yêu kiểu gì?

Chị ta vẫn tỉnh như ruồi, đưa tay quấn lấy lọn tóc của mình, miệng như 1 con xà tinh xảo quyệt, nhả ra những câu nói hiểm độc khiến tôi rùng mình:

- Là yêu kiểu giành giựt đó, ăn không được nên phá cho hôi. Vì anh ấy ở cạnh em nên chị mới nói ba mình làm vậy, chứ anh ấy mà chịu về với chị, thì mọi chuyện đã khác rồi cưng. Chị nhìn thấy có vẻ em đây cũng rất thật lòng với ảnh. Nhưng nghĩ lại coi, vì em mà anh ấy lại phải mất tất cả. Bao nhiêu công sức gầy dựng ngần ấy năm, mà thoáng chốc tan vỡ thành bọt biển. Chắc đau xoắn ruột xoắn gan luôn đó ta ơi!

Bả vừa nói, vừa đưa tay nhíu người mình lại, nhằm diễn tả hành động đau đớn trong câu từ mà mình vừa phát ra, miệng lưỡi lại tiếp tục chua ngoa:

- Nên em gái à, chị khuyên em hãy nhanh chóng ra đi vì sự nghiệp của anh ấy. Như vậy mới được coi là hy sinh vì tiền đồ của người mình yêu. Hãy để anh ấy lại cho chị, từ từ chị cũng sẽ khiến ảnh mềm lòng vì mình thôi, thời gian không ngắn thì dài. Huống gì chị yêu anh ấy hơn cả em thế này cơ chứ. Chị hứa khi em chịu ra đi rồi, anh ấy mà đồng ý về với chị 1 cái. Chị sẽ nói với ba chị dốc lòng phụ tá anh ấy lên tới đỉnh cao của danh vọng. Chứ em thử nghĩ coi, khi mà anh ấy trắng tay không còn thứ gì bên người, liệu rằng 2 người còn có thể hạnh phúc bên nhau như bây giờ được không? Thời đại 4.0 rồi cưng, đâu còn kiểu bài hát 1 túp lều tranh với 2 quả tim vàng. Nực cười. Nói chứ em vẫn còn trẻ mà, trên đời này ngoài anh Vũ ra còn thiếu gì đàn ông đâu. Chỉ là số em hơi nhọ, xui sao nên mới vướng vào trúng người đàn ông mà chị đây muốn lấy làm chồng. Huống gì hiện nay em chỉ mang lại rắc rối cho ảnh và vô cùng vô tích sự đó em biết không? Em nhìn lại mình đi nhé, không hề giúp được thứ gì cho anh ấy cả. Ông bà già của em cũng thế, quậy nợ rồi bắt anh ấy trả biết bao nhiêu lần em cũng biết rồi chứ? Chị thấy mà muốn mang nhục dùm em với khinh ba mẹ em dễ sợ. Chị khuyên em hãy tỉnh mộng đi, mơ vậy đủ rồi, nên thức giấc mà về sống đúng với giai cấp của mình. Đừng trèo cao quá mà trượt chân té bể hộp sọ nghe hông. Bữa giờ chị kiềm cưng nhiều rồi, bây giờ mới tới cơn của chị nè. Thôi, thang máy xuống rồi, chị lên nha cưng. Suy nghĩ thấu đáo mà muốn cất bước ra đi, nhưng vẫn muốn có 1 số vốn để làm ăn. Cứ nói thẳng đừng ngại, chị sẽ sắp xếp cho em. Vậy ha. Bye em.

Nói rồi bả ngoảnh đít bỏ vào trong thang máy, để tôi đứng như trời chồng ở lại. Tôi hít từng hơi thật sâu để động viên cho tinh thần mình tỉnh táo. Trời ơi lòng dạ đàn bà, thật kinh khủng khiếp. Thầy ơi! Em phải làm sao đây? Một đứa sinh viên còn xanh và non chưa trải nhiều sự đời, cũng như không hề biết 1 chút gì về lĩnh vực kinh doanh như tôi. Khi nghe kiểu hù doạ này của bả, đúng là sợ muốn tái mặt tái mày.

Chị ấy nói đúng, tôi vô tích sự và ba mẹ tôi cũng thật đáng để bị bả khinh. Từ lúc tôi về ở cùng thầy, ba tôi quậy nợ thêm 2, 3 chập nữa vì thầu đề và qua biên giới chơi xoè quạt (đánh bài). Quậy lên dăm ba tỉ lại khóc lóc với tôi khiến tôi từng mấy chập có ý định bỏ đi vì sợ làm phiền tới thầy. Nhưng thầy biết hết mọi việc, chẳng lên tiếng nói gì cả, âm thầm trả nợ cho ba tôi mà không hề than vãn với tôi 1 tiếng nào. Cảm giác áy náy và tội lỗi đeo bám tôi suốt không thể nào nguôi. Nhiều khi không cần ba chị Như ép. Ba tôi cứ quậy nợ thế này chắc cũng hại thầy tán gia bại sản ngày nào không hay.

Rất nhiều lần tôi gọi điện thoại trách mắng, năn nỉ muốn quỳ lạy ba tôi đừng như thế nữa. Tôi khổ sở lẫn khó xử lắm rồi! Nhưng tất cả chỉ là vô vọng, ba tôi hứa riết thành quen, nhưng không bao giờ làm được. Dòng mấy thứ nghiện bài bạc, số đề lại có người khơi khơi trả nợ dùm. Chỉ có chết đem đi chôn mới hết tật.

Đôi khi trong thâm tâm tôi thấy thầy dại gái thiệt, nên vừa thương ổng lại thấy tội tội ổng sao đó. Bề ngoài tôi cười nói vui vẻ vậy chứ thật ra trong lòng là cả 1 sự khốn khổ và day dứt!