Khoảnh khắc nhìn thấy thầy cả người tôi như hoá đá. Thầy đứng đó, bận áo sơ mi trắng lộ ra vòm ngực và cánh tay săn chắc, vẫn phong thái ngút trời như lần đầu gặp mặt khiến ai cũng phải xuýt xoa. Thấy sự chết trân của tôi và ánh mắt thầy nhìn tôi cười như người quen biết, bà cô chị của thầy mới lên tiếng:
- Hai đứa quen nhau sao?
Lúc này tôi mới quên 1 việc vô cùng quan trọng là chào hỏi người lớn, ráng lấy lại ý thức tôi khoanh tay cúi đầu:
- Dạ con chào cô, con chào thầy ạ!
Khi tôi vừa cất lời chào thì ba mẹ và bà cô giật mình hỏi:
- Ủa thầy của con hả?
- Trời, hai đứa này có duyên nợ ghê ta.
Bà cô có vẻ rất vui và hứng thú, đưa mắt đánh giá tôi 1 loạt từ trên xuống và gật gù.
- Thôi mời cả nhà ngồi vào dùng bữa thôi.
Tôi thấy thầy kéo ghế mời ba mẹ và thằng em tôi ngồi đối diện, còn tôi thì được mời ngồi cạnh thầy. Không thể diễn tả hết được cảm giác của tôi lúc này. Tim đập thình thịch, chân tay lạnh run, không có lớp son chắc môi tôi tái nhợt.
Ba mẹ tôi có vẻ rất hài lòng với chàng rể quý này nên cười rất tươi như phú hộ được mùa. Họ ra sức trò chuyện lấy lòng bà cô chị của thầy. Nào là khen tôi ngoan ngoãn, nghe lời, tự lập các kiểu, nào là thầy cách tôi mười mấy tuổi nhưng nhìn như hai mấy trông rất xứng đôi với tôi. Con mắt nào của ba mẹ nói tôi xứng với thầy chứ, thầy ngời ngời thế kia còn tôi phèn thế này, xứng là xứng thế nào. Lúc này tôi chỉ biết mím môi thẹn thùng, hai tay nắm chặt ở dưới bàn. Bỗng 1 bàn tay mềm mại, thon dài, ấm áp đan xen nắm lấy bàn tay tôi khiến tôi như bị điện giật. Tôi ngước mắt lên thấy thầy nhìn tôi bằng đôi mắt dịu dàng ấm áp, miệng nhoẻn với tôi 1 nụ cười trấn an và nhỏ giọng nói vào tai tôi làm tôi choáng váng:
- Là tôi mà, em đừng sợ.
Lời nói của thầy có tác dụng hẳn, tôi bình tĩnh được lại xíu nhưng việc người xem mắt và đang cầm tay là thầy của mình vẫn khiến tôi không tin đây là sự thật. Ôi! Cái nắm tay đầu tiên của tôi diễn ra trong hoàn cảnh này sao? Là người mà tôi chưa có tí tình cảm yêu đương gì nhưng lại khiến tôi bồi hồi xao xuyến.
- Trời trời, anh chị nhìn kìa, mới xem mắt mà tình cảm dữ vậy kìa, kiểu này về là cưới liền nè.
Tôi đỏ mặt tía tai khi nghe chị thầy nói nên vội vàng buông tay thầy ra khiến mọi người trong phòng đều cười. Đồ ăn được bưng tới nhưng hầu như tôi ăn rất ít, cảm giác lồng ngực cứ nghẹn nghẹn no ngang chắc do tôi ngại. Thầy Vũ gắp đồ ăn cho tôi tới tấp:
- Em ăn đi đừng ngại, người nhà không mà.
- Dạ, thầy để từ từ em ăn.
Nguyên buổi trò chuyện gần như tôi chả nói câu nào. Thỉnh thoảng chị thầy có hỏi tôi vài ba câu, tôi lễ phép trả lời rồi thôi. Khi bữa tráng miệng đã xong, tôi thở phào nhẹ nhõm nghĩ mình sắp thoát được kiếp nạn. Nhưng không, thầy ngỏ ý xin phép muốn chở tôi đi đây đó hẹn hò riêng để tìm hiểu, làm tôi ú ớ khóc thầm trong lòng. Thằng Bi đòi đi theo nhưng bị ba mẹ tôi trừng mắt mắng cho 1 trận. Tôi lẳng lặng cúi chào người lớn và theo thầy bước ra ngoài, trong lòng như nước sôi sùng sục. Thôi kệ! Coi như có dịp nói chuyện riêng với thầy về vấn đề của chúng tôi.
Do đi cao gót không quen nên tôi đi khá chậm, thầy nhíu mày có vẻ hiểu ý liền ôm lấy eo dìu tôi đi cho nhanh. Tôi vội vàng đẩy thầy ra và nhanh nhảu nói:
- Em tự đi được không sao đâu, thầy cứ đi trước đi ạ.
- Đừng cãi.
Chả quan tâm tới lời nói của tôi, thầy vẫn kề bước bên tôi và giữ hông tôi thật chặt, giống như đang ôm tình nhân làm tôi đỏ mặt với mọi người xung quanh còn vòng eo thì nóng ran.
Bước vào con xe hơi của thầy tôi bắt đầu choáng ngợp, nếu tôi nhớ logo không sai thì đây là con Mercedes giá ngót ngét cũng vài tỷ. Giàu kinh thiệt chứ! Xe bắt đầu lăn bánh cũng là lúc tôi trình bày giải quyết mọi vấn đề với thầy. Lần này phải thật thẳng thắn may ra tìm được đường sống sót.
- Thầy! Không ấy, em về nói với ba em là thầy có người yêu rồi nha!
- “Tôi có người yêu hồi nào?” - Thầy không buồn nhìn tôi tập trung đánh lái mà trả lời hững hờ.
- Chả phải là cô Tâm bên thời trang sao ạ! Em thấy tụi nó đồn, với hôm bữa thấy thầy với cô...
- “Chúng tôi chỉ là bạn, đừng suy đoán lung tung”. Thầy dứt khoát trả lời chẳng để tôi nói hết câu.
- Nhưng em với thầy..sao có thể! Em còn chưa tốt nghiệp mà thầy sắp tứ tuần rồi.
- “Em chê tôi già sao?”. Hỏi tới câu này thầy đã liếc đôi mắt chim ưng nhìn tôi dò xét khiến tôi phát run.
- Dạ không, không phải mà thầy! Ý em nói, thầy thế này có thể lấy được bao nhiêu người xinh đẹp giỏi giang xứng đôi với thầy mà. Hà cớ gì thầy phải chọn em vừa quê mùa thấp kém thế này chứ?
- Sao lúc duyệt bài em không nói nhiều như thế này nhỉ?
Thầy nheo đôi mắt nhìn tôi chất vấn, tôi cứng họng cúi đầu im re không dám hó hé gì nữa. Phải nói đôi mắt của thầy có vẻ uy nghiêm hiếm người nào có được, chỉ cần liếc mặt là đối phương run ngay.
- Đến nơi rồi, em đi size giày bao nhiêu?
- “Hả? Chi vậy thầy?” Tôi ngơ ngác nhìn thầy rồi nhìn vào cửa hàng giày dép sang trọng có tiếng tăm bên đường ù ạc hỏi.
- “Em đi giày size bao nhiêu?” Thầy lặp lại câu hỏi tỏ vẻ mất bình tĩnh với sự ngu ngốc của tôi.
- Dạ, dạ 37 ạ.
- Ngồi đợi tôi trên xe.
Nói rồi thầy sải bước ra ngoài đóng cửa xe lại mà tiến vào cửa hàng giày. Tôi thấy thầy nói gì đó với nhân viên bán hàng 1 lúc rồi bước ra tiến về xe, hai tay xách 2 túi giấy nhanh chóng ngồi vào vị trí ghế lái rồi thảy vào lòng tôi 2 túi giấy đó.
- Em lấy đôi giày đế thấp này thay đi, không đi quen giày cao gót còn ráng đi làm gì, học Thiết kế mà phối đôi giày không hợp với cái váy chút nào. Thiệt xấu hổ với Tổ nghề.
- “Đôi này của mẹ em mà, em có đi chơi tiệc tùng bao giờ đâu mà sắm cao gót chi tốn tiền.” Tôi tự ái bĩu môi mau chóng biện minh và bắt đầu cảm thấy khó ưa ông thầy này rồi đấy!
- Còn đôi giày thể thao trong túi kia em thay đôi giày đi học của em luôn đi, nó hơi cũ rồi đấy!
Tôi vẫn ôm lấy 2 túi giấy chưa khui ra nhìn thầy mặt khẩn trương nói:
- Thầy mua cho em nhiều vậy? Chắc tốn tiền lắm em không nhận được đâu. Để e tự dành tiền mua, giày em còn đi được mà.
- Tôi không nghĩ em ồn ào như vậy! Đừng làm tôi cáu, mau mang vô đi. Tôi không muốn lát em ngã lọi chân lọi cẳng rồi bắt tôi ẵm về đâu! Ok?
Lúc này, đã hết kiên nhẫn với tôi, thầy trừng con mắt sâu hoắm khiến tôi liền im lặng. Tôi nghe lời lấy hộp giấy ra. Wow! Một đôi giày đính đá pha lê rất tinh xảo và sang chảnh, tôi nhìn nó mà thầm cảm thán trong lòng, chắc đôi này giá rất chát. Đi nó vô rồi mà tôi sợ nó trầy xước nên nâng niu hết mực. Kiểu này chắc về tôi đem bỏ tủ ngắm không dám mang đi đâu. Sao thầy lại đối xử tốt với tôi như vậy nhỉ? Hay thật sự chỉ là tình nghĩa thầy trò?