Nên Gọi Anh Là Thầy Hay Chồng?

Chương 49: Giận Hờn




Tôi nhìn người đàn ông ngay trước mắt, dưới ánh đèn đường, khuôn mặt thanh tao đạo mạo nhưng cũng phảng phất không ít sự phong lưu, đào hoa. Tôi nghĩ tuổi tác của anh ta cũng tầm tuổi ông thầy già nhà tôi, ban đầu tôi cũng đoán lệch tuổi của thầy trẻ thêm 6 tuổi chứ bộ. Chắc anh ta cũng giống như thầy, bên ngoài tuy trẻ trung nhưng con mắt hẹp dài kia lại ẩn chứa tâm hồn rất thâm sâu trải đời. Tôi bắt chuyện hỏi anh ta:

- Anh có sao không?

Rồi vội đỡ anh ta đẩy qua 1 bên vì tư thế gần gũi này bị anh ta duy trì khá lâu, nãy giờ không hiểu sao anh ta cứ chăm chăm dòm mặt tôi hoài. Thấy tôi có ý muốn đứng dậy, anh ta vội định thần lại, đỡ lấy tay tôi kéo lên, tay phủi bụi quần áo giúp tôi, miệng vội hỏi thăm:

- Cám ơn em nhiều nha, không có em chắc anh trầu trời rồi. Người em có bị trầy xước gì không?

Tôi xua tay, mặt vẫn bình thản:

- Em không sao hết á, anh yên tâm. Thấy anh bình an em cũng mừng. Em xin phép về trước nha.

Hai đứa bạn đứng cạnh nhìn tôi và anh ta, kiểm tra xem có thương tích gì trên người không. Mọi người xung quanh cũng đứng xung quanh xì xào thuật lại tình hình cho nhau nghe. Nào là chúng tôi phước lớn mạng lớn, trời Phật độ trì..bla..bla..Còn người say rượu lái xe gây tai nạn kia thì bị thương khá nặng, do không thắt dây an toàn và đã được đưa đi cấp cứu.

Thấy tôi bình an vô sự, 2 con bạn tôi cũng thở phào nhẹ nhõm. Chúng tôi không nán lại lâu nên mau chóng về bãi giữ xe để ra về. Khi tôi vừa quay bước, anh chàng kia vội gọi tôi lại để hỏi tên và số điện thoại đặng sau này báo ơn. Nhưng tôi chỉ cười và nói rằng gặp ai trong trường hợp đó, cũng sẽ làm như vậy thôi. Nên kêu anh ấy không cần phải quá khách khí như vậy, có duyên ắt sẽ gặp lại.

Con Thanh trở tôi về lại chung cư, tôi bấm thang máy lên lầu 10 để về nhà. Mở cửa phòng bước vào, tôi không thấy thầy đâu cả, nhưng thư phòng thì sáng đèn. Tôi gõ cửa để chào 1 tiếng, mất công lại bị bắt bớ đi về không trình báo.

- Anh, em về rồi nè, em vào được không?

- Vào đi.

Tôi mở cửa bước vào, ông thầy già đang ngồi trên ghế làm việc, thấy tôi ổng buông con chuột máy tính ra, tháo cặp mắt kính xuống để lên bàn. Dựa lưng vào ghế, mặt mày đang cau có khó chịu chuyện gì đó. Tôi ngó đồng hồ, tự hỏi mình về đúng giờ thầy hẹn rồi mà, đâu có trễ đâu mà sao cái mặt ổng hằm hằm vậy. Thấy tôi đứng lóng ngóng khó hiểu, ổng đẩy bộ hồ sơ xin việc làm của tôi đang ghi dở dang, đã được tôi giấu kĩ trong đống tập vở của mình chìa ra trước mặt tôi, lạnh giọng trách hỏi:

- Thế này là sao?

Tôi giật mình thất kinh, nhìn bộ hồ sơ rồi nhìn lên ổng, lẳng lặng cúi đầu do dự không biết phải trả lời sao. Vì tôi định bụng mỗi chiều tan học sẽ vào cửa hàng tiện lợi hôm bữa tôi vừa hỏi làm vài tiếng mỗi ngày. Rồi sẽ nói dối với thầy là đang theo câu lạc bộ Photoshop trong trường để học hỏi, nâng cao tay nghề, nên buổi chiều sẽ về nhà hơi trễ. Chỉ là dự định mới đang ủ kén, chưa kịp thi hành thì đã bị tè le hột me thế này rồi.

- Tôi hỏi em thế này là thế nào? Sao em không trả lời?

Thầy đưa ngón trỏ chỉ “bụp, bụp” lên bìa hồ sơ trên bàn, gằn chữ hỏi lại tôi lần nữa, tôi ú a ú ớ:

- Em..em định đi làm thêm.

Tôi trả lời nhưng không dám ngẩng đầu lên nhìn thầy, 2 tay vo ve nhau lộ vẻ bối rối. Thầy tức tối quát lớn làm tôi giật mình:

- TẠI SAO? BỘ TÔI KHÔNG LO ĐẦY ĐỦ CHO EM SAO?

- Không...không phải. Tại em muốn tự tay làm ra tiền, sài đồng tiền do chính mình làm ra. Anh đã lo cho em quá đủ thứ rồi, em không muốn mình trở thành cô gái vô dụng, chỉ biết dựa vào đàn ông mà sống.

Ổng nheo mắt, cơn thịnh nộ vẫn còn đang được kìm kén trong đôi mắt thâm sâu kia.

- Tôi vừa kiểm tra, mấy tháng nay cái thẻ ngân hàng tôi đã đưa em, không thấy em sử dụng 1 đồng nào. Vậy trước nay, tiền đâu em sài vậy?

Môi tôi cắn chặt, tôi nhắm mắt suy nghĩ tìm cách trả lời làm sao để không chọc máu điên của thầy thêm. Thật ra, 1 phần là tôi có số tài khoản để dành do chắt bóp ăn sài tiết kiệm từ trước khi tôi về ở với ổng. Với lại, từ lúc tháo bột ở cổ tay, tôi có theo con Thanh đi làm PG ở trong các siêu thị mấy buổi trưa không có tiết, với lại cũng cúp mấy tiết thể dục do thầy không điểm danh để đi làm. Nhưng tôi làm chơi chơi ít buổi à, chủ yếu vô mấy cái siêu thị giới thiệu cà phê, trà, sữa tắm... của các thương hiệu mới cho người tiêu dùng thôi, chứ không phải mấy loại PG ăn mặc gợi cảm, sexy trong mấy event hay triển lãm xe này nọ đồ.

Thấy tôi im lặng không trả lời, ổng đập bàn cái ”RẦM” làm ly nước trên bàn loang choang muốn đổ ra ngoài.

- Sao không trả lời, em đi làm cái gì? HẢ?

- Em...em

- LÀM GÌ?

Thầy quát lên còn tôi ấp úng nhưng trong lòng đang run loạn xạ, tôi sợ tái mặt quíu cả càng. Đây là lần đầu tiên thầy làm căng với tôi nhưng tôi không có cách nào làm nũng để hạ hoả. Ổng không kiên nhẫn nổi nữa, tay nắm thành quả đấm, gầm lên bắt ép:

- NÓI CHƯA?

- Em...em làm PG

Tôi nhắm mắt nhắm mũi lí nhí trả lời, trên người cảm nhận rõ hơi nóng hừng hực đang toả ra vì tức giận, của người đàn ông đang ngồi đối diện mình. Đầu tôi vẫn cúi gằm xuống, mặt không dám ngẩng lên nhìn khuôn mặt đang thở hơi ra của thầy. Ổng nghe tôi trả lời xong tự nhiên im bặt, chỉ nghe thấy hơi thở thầy đang dồn dập, tôi vội lên tiếng thanh minh:

- Em vô siêu thị quảng cáo sản phẩm à, chứ không phải đi làm bậy bạ đâu, em làm chơi chơi có vài lần thôi, em nói thiệt.

- Em không cho tôi quyền chăm lo tất cả cho em sao? Em muốn biến tôi thành người đàn ông thất bại, khi mình không phải là bờ vai vững chãi cho vợ mình dựa vào, mà không cần phải lo nghĩ gì nữa sao? Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ như thế nào đây? Mang tiếng chồng làm to mà để vợ mình đi làm ba cái chuyện vặt vãnh kiếm tiền tiêu vặt. Em có nghĩ cho tôi không?

Tôi vội ngước lên nhìn thầy, ý tôi không phải vậy mà. Thật ra do tôi còn chút tự trọng trong lòng, không muốn thành kẻ sống bám vào thầy tất cả như chị thầy từng nói. Tôi cũng có nỗi niềm trăn trở của mình chứ bộ.

- Em...thật ra...em

Không biết phải giải thích sao cho thầy hiểu cõi lòng của tôi đây, nên ấp úng lắp bắp mãi tôi cũng không thể nói nên lời. Thầy nhìn tôi, mí mắt cụp xuống rồi thở dài, đưa tay tắt máy vi tính rồi đứng dậy đi lướt qua tôi, giọng buông thõng:

- Em muốn làm gì thì làm.

Tôi đứng chết trân hồi lâu không biết phải làm sao, trong lòng cảm thấy khổ sở và vô cùng trống trải. Tôi cất giỏ xách, thay đồ rồi vào toilet rửa ráy chân tay sạch sẽ sau đó quay về giường.

Thầy nằm quay lưng về phía tôi, không thèm đoái hoài đếm xỉa gì tới tôi nữa, tôi cũng im lặng không dám hó hé gì. Đây là lần đầu tiên chúng tôi chiến tranh lạnh sau bao tháng ngày nồng nàn hạnh phúc. Ừm thì lỗi do tôi, nhưng tôi cũng có lý do của mình mà. Tôi trằn trọc nhưng không trở mình nhiều vì sợ làm ảnh hưởng đến thầy. Lâu nay tối nào cũng được nằm trong vòng tay ấm áp của thầy để ngủ đã quen, tôi đã bị luỵ vào thầy mất rồi. Giờ cảm thấy cô đơn lạnh lẽo chẳng thể vào giấc nổi. Tôi nhắm mắt, trong đầu đếm số, đếm sao, đếm cừu đủ thứ cũng chả xi nhê. Tôi nhìn qua thấy thầy nằm yên 1 vị trí, hơi thở trầm ổn chắc đã ngủ say.

Ngó đồng hồ cũng đã khuya lắm rồi, tôi chán nản ngồi dậy cầm lấy điện thoại. Sau đó rời giường đi về phía ghế sô pha ở cuối phòng nằm xả lai, mở mấy bộ phim Hàn Quốc đang hot ra cày cho dễ ngủ. Thứ nhất, tôi sợ mở điện thoại ở bên cạnh sẽ làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của thầy, lí do còn lại là vì tôi nhìn thấy thầy sợ lại ngủ không nổi, do đang cảm thấy tội lỗi và nhớ nhung vòng tay kia. Cuối cùng, do tiếng nói đều đều của diễn viên và nhạc phim nhẹ nhàng, tôi ngủ quên lúc nào không hay biết.

Sáng hôm sau, tôi mệt mỏi tỉnh dậy, cả người ê ẩm chỉ muốn nướng thêm 1 chút. Nhưng nhìn đồng hồ sợ không tranh thủ là bị trễ học nên không dám nằm thêm. Chỉ là hơi giật mình vì nhớ rõ ràng hôm qua tôi nằm trên sô pha mà. Sao sáng nay lại ở trên giường thế này, có bao giờ mình nhớ nhầm không ta. Hay là thầy đã bế tôi về giường lại nhỉ? Tôi quay qua chỗ nệm bên cạnh đã trống, không còn lưu chút hơi ấm nào của thầy. Vỗ mặt cho tỉnh táo, tôi vào toilet vệ sinh cá nhân rồi vào phòng thay đồ để chuẩn bị đến trường.

Đang cài nút áo ngực thì cửa phòng mở, tôi hơi giật mình quay lại thì thấy thầy đang bước vào. Trước nay tôi và thầy thường thay đồ chung chả còn ngại ngần gì nữa, vì ổng nói rằng giờ ổng cũng biết rõ cơ thể tôi như thế nào, có mang quần áo lên người thì nhìn cũng như trong suốt mà thôi. Nhưng lúc này, tôi lại thấy hơi ngại, thầy không nhìn tới tôi, bước tới xào đồ của mình chọn lựa. Chúng tôi quay lưng lại với nhau, cách nhau bởi 1 tủ đựng đồ hàng dài mà chả ai nói với nhau câu nào.

Tôi mau chóng mặc quần áo rồi đi ra ngoài, chuẩn bị tập vở vô giỏ xách. Sau đó ra nhà bếp ăn sáng qua loa. Chị Như cũng bước ra theo, miệng mồm vẫn hoạt ngôn trước giờ. Vài phút sau thầy Vũ cũng bước ra, tôi cúi đầu không dám nhìn thầy. Sự lạnh lùng và khó gần của thầy được khôi phục như những ngày đầu gặp mặt. Thầy kéo ghế ngồi xuống bên cạnh mà tôi căng thẳng cực độ. Thấy chúng tôi khác lạ, chị Như vô duyên lên tiếng hỏi:

- Hai người đang giận nhau sao?

Dì Phương đang sục sạo trong bếp vội ngưng công chuyện quay qua dòm tôi và thầy. Cả tôi và thầy đều không ai lên tiếng trả lời. Nhưng tôi biết chắc, trong lòng chị Như đang vui lắm, thấy bả hí hửng chưa kìa. Tôi vội lùa nhanh tô mì vào bụng, rồi đứng dậy mang vô trong đứng cạnh dì Phương để rửa nhưng dì chụp lại kêu tôi để đó đi. Tôi quay lại bàn và xách giỏ lên vai, miệng lí nhí chào hỏi qua loa khi thầy vẫn điềm đạm cùng chị Như dùng bữa sáng:

- Em đi trước.

Rồi sau đó vội vàng đi 1 mạch ra cửa xỏ dép vào chân rồi ra ngoài. Một buổi sáng khá nặng nề và không vui vẻ chút nào. Tôi lủi thủi đi bộ đến trường, ráng hít vào thở ra thật sâu để lấy động lực mạnh mẽ, ráng xua tan nỗi buồn phiền trong lòng.