Nên Gọi Anh Là Thầy Hay Chồng?

Chương 39: Nơi Này Thật Chill




Khi tôi bước chân ra khỏi xe, 1 luồng gió tươi mát mang theo hương thơm thoang thoảng của hoa lá cây cỏ thổi nhẹ qua cánh mũi, khiến mái tóc tôi khẽ bung lên. Thật là trong lành, thật là hương đồng gió nội!

Cây xanh, bãi cỏ, đủ các loại hoa màu phủ khắp mọi nơi 1 cách trật tự, gọn gàng trong khuôn viên rộng lớn. Trông nơi đây cứ như 1 khu vườn cổ tích xinh đẹp với khung cảnh vô cùng tuyệt vời, lãng mạn. Xa xa là căn biệt thự gỗ to lớn, trang nghiêm mang hơi hướng cổ điển của nền văn hoá xưa nhưng hình như đã được tân trang sửa sang lại cho mới mẻ 1 chút.

Chú Hưng tài xế mở cốp xe đưa hành lí cho dì Phương mang vô nhà. Tôi mau chóng chạy ra giúp, kêu dì để tôi cầm phụ cho. Dì Phương nhất quyết không chịu, nói tôi hãy ở ngoài đây chờ thầy. Còn ông thầy già thì đang trò chuyện hỏi thăm gì đó với 1 bác trai cũng khá lớn tuổi. Được coi là quản gia của ngôi nhà Tổ này. Tôi đi đi lại lại trong sân, đưa tay chạm lấy những bông hoa yêu kiều bên đường mà không biết nó tên gọi là gì luôn. Tản bộ được vài bước, tôi thấy 1 cụ bà tóc màu muối tiêu, thân mặc 1 bộ áo bà ba trắng, sạch sẽ tinh tươm đang ngồi xổm, tay thoăn thoắt nhổ những cây cỏ dại mọc chiếm chỗ trong bụi hoa gần đó. Tôi tiến lại cúi đầu lễ phép:

- Dạ con chào bà ạ!

Nghe thấy tiếng tôi chào, bà cụ ngẩng lên rồi đứng dậy. Khoảnh khắc bà nhìn tôi cười hiền hoà khiến tôi ngẩn cả người vì khuôn mặt của bà hao hao giống thầy Vũ lắm. Nhưng đường nét lại rất đỗi dịu dàng, nhân hậu. Má phải của bà cũng có lúm đồng tiền sâu hoắm y chang thầy. Mặc dù thần thái của bà quý phái nhưng khuôn mặt lại gần gũi, dễ thương và hiền dịu vô cùng. Một vài nếp nhăn trên mặt chẳng thể làm mờ đi nét đẹp tuổi già của bà chút nào. Bà nhìn tôi, ánh mắt nhớ thương, yêu mến như thể tôi là người bà đang chờ mong gặp gỡ:

- Con là vợ của Út Vũ sao?

- Dạ.

Tôi khẽ gật đầu xác nhận rồi vội vàng hỏi thăm lại bà:

- Bà ơi, chiều rồi sao bà không vào nhà nghỉ ngơi đi ạ. Gió ngoài này lớn lắm! Bà có cần con phụ gì không?

Tôi đang chờ bà trả lời thì giọng thầy Vũ đã vang lên sau lưng khiến tôi phải ngoái đầu lại:

- Em đang nói chuyện với ai vậy?

Tôi cười rồi trả lời:

- À em đang nói chuyện với bà nè.

Khi tôi quay lại nhìn thì chợt giật mình hoảng hốt vì không thấy cụ bà đó đâu nữa. Một cơn gió lùa tới khiến cây liễu bà vừa ngồi dưới gốc của nó đung đưa các nhánh lá làm tôi hơi rùng mình. Ngó ngang ngó dọc tôi cũng không thấy bóng dáng bà đang đi về hướng nào, mọi thứ diễn ra như thể bà chưa từng xuất hiện nói chuyện với tôi. Thấy tôi dáo dác tìm kiếm ai đó, thầy tỏ vẻ khó hiểu hỏi lại lần nữa:

- Ủa, bà nào?

- Thì bà cụ mặc áo bà ba trắng đang ngồi nhổ cỏ ở đây nè. Em vừa thấy bà đứng đây nói chuyện với em xong. Không hiểu sao bà đi mất tiêu rồi.

Thầy trau mày tỏ vẻ nghi hoặc, rồi nhanh chóng dẫn tôi vào nhà mặc cho tôi cứ vòng vo câu hỏi trong đầu: bà ấy là ai? Bà đi đâu nhanh vậy?

Khi tôi bước vào cửa chính của căn nhà. Tôi bị choáng ngợp vì nội thất và kết cấu quá hoành tráng, đồ gỗ khắp mọi nơi mọi chỗ. Bên ngoài trông đã hiểm hách, bên trong còn hùng hồn hơn. Bộ bàn ghế chạm Cửu Long Bát Mã được làm từ gỗ mun sọc quý hiếm được đặt bệ vệ chính giữa gian phòng. Phía trong là 1 tủ thờ cao lớn được bày trí nghiêm trang, cực kì công phu đặt giữa 4 cột gỗ lớn, được sơn phết mạ vàng, chạm trổ long phụng và chữ Tàu rất tinh tế, kỳ công. Tủ thờ lớn phía trên bày bài vị của Cửu Huyền Thất Tổ. Bàn thờ bên dưới chắc có lẽ là ảnh thờ của ba mẹ thầy, nhưng do xa quá tôi không nhìn rõ hình. Bên trái và phải của gian phòng là vô số bức tượng gỗ, đá phong thuỷ lớn nhỏ được chạm khắc tỉ mỉ. Trên tường là các bức tranh cổ sơn thuỷ hữu tình, Phúc Lộc Thọ...Ngoài ra còn có tủ rượu, tủ chưng bày đồ cổ, tủ đựng gồ gốm sứ và tủ sách chứa vô số loại sách xưa. Má ơi! Sao tôi chóng mặt hoa mắt quá, nhìn 1 vòng mà muốn làm mệt trong người.

Một vài người làm thăm chừng ai ai cũng 4 mươi mấy, năm mươi tuổi cỡ dì Phương. Họ từ dưới nhà vội bước đến cúi đầu chào tôi và thầy:

- Dạ, cậu mợ Ba mới về.

Tôi ngớ người với cách xưng hô này của họ. Eo, khúc này nghe quen nè. Giống trong phim “Tiếng sét trong mưa” quá! Trông ông thầy cũng giống cậu Ba Khải Duy hay cọc cằn khó chịu. Nhưng xin lỗi, chắc tôi không phải Thị Bình hiền dịu nết na đâu. Nom ai cũng lớn tuổi, tôi mỉm cười cũng cúi đầu chào lại mọi người:

- Dạ con chào các dì.

Mọi người đều nhìn tôi tỏ vẻ bất ngờ nhưng nhanh chóng cười lại với tôi rất tươi. Thầy xua tay kêu họ cứ về làm việc của mình đi, rồi dẫn tôi tới gần bàn thờ:

- Ra thắp nhang chào hỏi Tổ tiên với ba mẹ chồng của em nè.

Tôi theo sau chân thầy, khi tới gần bàn thờ để nhìn rõ ảnh của ba mẹ thầy. Phải nói, thần thái của thầy giống ba mình y đúc. Nhất là cặp chân mày lưỡi kiếm sắc bén, mi tâm hay díu lại, sóng mũi cương nghị cao chọc trời. Còn mẹ thầy thì...

Khi quay sang nhìn ảnh thờ của mẹ thầy, tôi giật mình kinh hãi muốn chết trân tại chỗ, tóc gáy muốn dựng ngược hết lên. Thề là mặt tôi cắt không còn miếng máu. Đây không phải cụ bà vừa nãy tôi nói chuyện ngoài sân sao. Cái lúm đồng tiền bên má phải không chạy đi đâu được. Đôi bông tai bằng ngọc bích trên tai của bà càng khẳng định với tôi điều đó. Thầy đang đốt nhang, thấy tôi đứng ú ớ. Ổng vội vỗ nhẹ lên má tôi hỏi:

- Em bị gì vậy? Trúng gió hả, sao mặt mũi xanh lè vậy?

Thầy phải lay lay mấy cái tôi mới có thể trả lời:

- Anh...vừa nãy em gặp...gặp mẹ anh ngoài sân đó!

- Bớt giỡn đi chị hai, mẹ tôi mất 10 năm nay rồi, đâu ra cho em gặp.

Thầy tỏ vẻ không tin,cứ nghĩ rằng tôi đang nói dóc. Nên trau mày mắng tôi rồi lẳng lặng thắp nến đốt nhang tiếp.

- Em thề mà, mẹ anh mặc áo bà ba trắng. Đứng nói chuyện với em dưới gốc cây liễu như người thật á. Mẹ còn nói với em rằng, kêu anh dù có thế nào, cũng không được nhượng lại căn nhà này cho chị Lệ. Em nói thiệt đó.

Thầy quay lại to mắt nhìn tôi, mắt đăm chiêu suy nghĩ gì đó. Rồi vội lảng tránh sang đề tài khác cho tôi quên đi. Chúng tôi thắp nhang xong rồi quay về phòng ngủ hồi xưa của thầy. Chà! Bằng khen, cúp thưởng cũ mới treo muốn kín cái phòng. Cái gì cũng nhất, nhất, hoàn thành xuất sắc... bla bla. Tập vở lúc trước thầy học còn giữ nguyên trên bàn nhưng đã hơi ngả màu vàng vì thời gian. Thầy kêu tôi ra nói dì Phương dẫn xuống vườn trái cây chơi cho thoải mái, muốn bẻ hoa bắt bướm gì cũng được. Còn ổng thì xử lý nốt công việc còn đang dang dở.

Tôi xuống bếp tìm mọi người để trò chuyện, ai nấy thấy tôi cũng nhiệt tình chào nói vui vẻ. Chắc mai làm đám nên phòng bếp ngập tràn rau củ thịt cá. Mọi người đang xúm lại mỗi người 1 việc. Tôi cũng muốn chung tay nhưng bị dì Phương dắt ra ngoài, đưa cho tôi cái rổ với hũ muối tôm kêu tôi ra vườn trái cây cái gì cũng có, thích gì cứ hái tại chỗ ăn, bao organic và không có thuốc trừ sâu. Chứ ở nhà bếp mất công lát hồi quần áo bám mùi dầu mỡ thầy lại la.

Dì Phương dẫn tôi ra khu vườn phía sau nhà. Không phải nói ngoa chứ nó rộng bạt ngàn gấp mấy lần khuôn viên phía trước, đi không khéo coi chừng bị lạc không biết đường mà về. Đúng thật là không hổ danh lời quảng cáo của dì Phương. Rau củ quả trái cây không thiếu món ăn chơi gì. Được phân trồng theo loại, rau ra rau, củ ra củ. Xen kẽ vài cây lấy bóng râm sẵn cho quả như mít, mận xoài...Chỉ có cây sầu riêng là bị trồng ra rìa 1 góc xa vì sợ trái rụng rớt trúng đầu. Nhưng do chưa tới mùa nên chưa có trái. Chứ không tôi sẽ xử nó đầu tiên. Một số loại cây hay bị sâu bệnh hoặc các loại cây được mang từ bên nước ngoài về, được cẩn thận nuôi dưỡng trong 2 căn nhà kính rộng lớn kia. Do trời cũng chập choạng chiều tối nên tôi và dì nhanh chóng hái vài trái dâu đã chín và 1 số loại quả tôi thích ăn cho vào rổ rồi dì dẫn tôi ra khuôn viên phía trước có ghế đá vừa ăn vừa hóng gió. Dì kêu tôi chịu khó ngồi 1 mình để dì vô trong chạy lo cơm nước cho tôi và thầy, không khéo lại trễ nãi.

Hoàng hôn đã sắp tắt, đèn vườn được bật lên sáng rọi 1 góc vườn. Tôi ngồi khoan thai hưởng thụ những cơn gió chiều thơm phức mùi hoa lá của thiên nhiên. Nó khác hẳn với những mùi khói xe ngột ngạt, nóng bức đến điên người trên Sài Gòn. Tôi đeo tai nghe, bật ngay bài hát của Đen Vâu "Bài này chill phết" trên Zing, nhâm nhi vài trái dâu chín mọng đúng là hết sảy còn bà bảy luôn.

....

"Trời thả vạt nắng khiến đám tóc em hoe vàng

Chiều nay đi giữa thành phố em bỗng thấy sao mơ màng

Tìm cho mình một không gian, bật bài nhạc làm em chill

Tâm hồn em, phiêu dạt theo áng mây bên trời"

...

Thằng Khoa gọi video call tới dập tắt cơn hứng khởi đang dâng trào trong tim tôi. Tôi gạt qua nghe máy:

- Alo... nghe nè.

Video được kết nối. Mẹ ơi! Tôi không nhận ra nó luôn. Mái tóc bù xù, mắt thâm quầng, mặt vừa mới ngủ dậy trông ngu không thể tả. Nó tựa mặt lên gối, dụi mắt nhìn tôi hỏi:

- Ủa? Trưa sao mày về sớm vậy? Không kịp gặp mày hỏi chuyện. Đang làm gì vậy?

- Đang chill má ơi! Cái mặt mày sao mấy ngày không gặp trông thảm quá vậy? Ăn dâu không? Bữa nào mang về cho 1 mớ, lấy rẻ 300 ngàn 1 kí. Bao sạch bao ngọt

Tôi tươi cười, đưa mấy trái dâu bự chảng chào hàng nó. Mấy ngày này quá bận rộn vì cuối học kì, nên tôi và cả nó không có thời gian gặp nhau để mà hàn huyên. Nó đưa cặp mắt gấu trúc lên than thở với tôi:

- Mày tin không? Tao thức trắng nguyên 1 đêm qua, sáng vắt giò chạy sợ không kịp nộp đồ án. Ủa mà mày đang ở đâu vậy? Sao có dâu ăn ngon lành.

- Ừm... ở nhà thầy Vũ dưới quận 9 nè. Tao với thầy sống chung lâu rồi!

Tôi thật thà trả lời nó, đến nước này tôi không muốn giấu diếm nó làm gì cho mệt nữa! Thế mà nó vẫn bình thường khuôn mặt trả lời tôi:

- Ừm... tao biết lâu rồi!

Cả tôi và nó đều rơi vào trầm mặc 1 lúc, tôi chỉ hơi bất ngờ là không rõ nó đã biết từ khi nào. Thấy tôi im lặng, nó lại tiếp tục hỏi tôi 1 câu:

- Mày có hạnh phúc không?

- Rất hạnh phúc.

Tôi quyết đoán trả lời nó nhưng nó lại mỉm cười dịu dàng với tôi:

- Tao luôn mong như thế!

- Tao cũng mong mày luôn được hạnh phúc, Khoa ạ!

Tôi nhoẻn miệng cười lại với nó. Qua màn hình điện thoại, sự mất mát được giấu trong đôi mắt nó khiến lòng tôi hơi nhíu lại.

- Có người đang đứng sau lưng mày kìa, thôi tao cúp nha. Bảo trọng.

Thằng Khoa dứt lời rồi cúp máy cái “rụp” làm tôi không kịp nói gì. Tôi vừa đưa điện thoại xuống thì sau gáy và lưng tôi tự nhiên lại trở nên ấm áp, như có ai đó đang đứng sau lưng mình vậy.

- Sung sướng quá ha!

Tôi ngẩng cao cổ lên nhìn vì giọng nói ấy phát ra trên đỉnh đầu của mình.