Lần đầu tiên tôi thấy kì kinh nguyệt của mình vô cùng có ích và đúng lúc. Vì tối nay thầy không thể “dằn vặt” tôi được. Nhưng cái giá phải trả hơi chát, những cơn co thắt tử cung khiến tôi quằn quại toát mồ hôi. Kèm theo cơn đau lưng và tê nhức chân tay hoành hành. Tôi nằm trên sofa ôm gối nằm chịu trận. Nhưng nhờ vậy tôi mới biết thầy quan tâm tôi rất nhiều. Ổng nhờ dì Phương nấu cho tôi 1 chén chè đậu đỏ và mua cho tôi 1 túi chườm nóng để lên bụng. Công nhận cũng giảm đau được rất nhiều. Tối nay, thầy chỉ nằm cạnh tôi mà chẳng làm gì cả, tay đặt lên bụng tôi xoa xoa nhưng vẫn không mặc đồ, chỉ che chắn chỗ đó duy nhất bằng 1 chiếc quần lót, nhưng cũng đủ làm tôi gượng chín mặt.
- Em còn đau không?
- Dạ..đỡ nhiều rồi!
- Ừm.
Rồi thầy ôm tôi vào lòng dỗ dành giúp tôi dễ ngủ. Tôi bắt đầu thấy thương thầy, cảm giác nằm trong lồng ngực vững chãi này, tôi sẽ chẳng phải lo lắng bất cứ điều gì cho dù trời có sập.
- “Thầy mua nhà, đổi xe cho ba mẹ em hả? “ Tôi ngước lên hỏi thầy, còn thầy vẫn nhắm mắt, tay xoa lên bụng tôi không ngừng.
- Ừm, từ giờ họ sẽ không làm phiền cuộc sống của em nữa đâu. Em hoàn toàn thuộc sự bảo hộ của tôi rồi.
Tôi không nói gì nữa, cảm xúc khó tả vì vừa buồn vừa giận ba mẹ nhưng cũng thấy trong lòng xuất hiện những tia sáng hạnh phúc về thầy, nên càng nép vô người thầy chặt hơn như chú chim non bơ vơ giữa mưa gió tìm được người che chở. Nhưng niềm lo sợ bất an chợt trỗi dậy, e rằng có 1 ngày bức tường kiên cố đang cho tôi dựa dẫm này cũng sẽ rời bỏ tôi, thì tôi còn ai đây? Vì chính người ruột rà còn không cần tôi thì người ngoài khác máu tanh lòng như thầy có thể thương hại tôi mãi sao. Tôi lại gồng mình trấn an bản thân phải tiếp tục mạnh mẽ, không nên lún sâu và quá ỉ lại vô thầy mà đành lòng nằm quay lưng lại với thầy, không để cảm xúc nào đó dâng trào nữa. Nhưng như hiểu được ý nghĩ trong đầu tôi, thầy từ phía sau ôm sát tôi vào lòng lần nữa, thỏ thẻ vào tai tôi an ủi:
- Yên tâm đi, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi em.
Lòng tôi chợt thấy ấm ám, tôi chủ động nắm lấy tay thầy:
- Em cám ơn thầy nhiều lắm. Nhưng nếu có 1 ngày, mối tình đầu của thầy thực sự xuất hiện. Thầy cứ hạnh phúc đến với cô ấy, đừng coi em là vật cản đường. Em không buồn cũng không giận thầy đâu, em còn mừng cho thầy nữa, thật đó.
Nghe tôi nói những câu chân thành, tôi cứ ngỡ thầy sẽ cảm động nhưng trái ngược với suy nghĩ của tôi, ổng nhỏm dậy, kéo mặt tôi quay lại
trừng mắt hỏi:
- Chứ em nói coi, em là gì của tôi?
Tôi cũng chả biết thật sự tôi là ai, đóng vai trò gì trong lòng thầy. Chỉ biết là thầy nói muốn cưới tôi để lo cho tôi, nhưng tôi lại thấy chắc do vì hoàn cảnh tôi đáng thương, lại là con của người từng dạy mình nên thầy mới nảy sinh lòng thương xót. Suy nghĩ giây lát tôi trả lời 1 câu chớt quớt:
- Em không biết nữa.
- Em tuổi heo hèn gì quá ngu ngốc.
- “Chứ thầy thực sự coi em là gì?” Tôi quay lại chớp mắt hỏi thầy. Chỉ thấy ổng nhắm mắt xoa tay lên trán tỏ vẻ bất lực mà thở dài ngao ngán.
- Tôi đi ngủ đây, tự em suy nghĩ đi.
Chân tôi ngày càng bình phục và đi lại bình thường được, chỉ cảm thấy hơi thốn thốn xíu. Nhưng đối với tôi nó chả có vấn đề gì, chỉ có các vết trầy cũng đã đóng mài lên da non bắt đầu ngứa kinh khủng. Các ngày còn lại tôi chú tâm vô việc học và tự nhiên có thêm 1 ông gia sư già vô cùng nghiêm khắc kèm cặp. Ổng lôi hết các môn tôi đang học ra kiểm tra mà quát mắng tôi không thương tiếc, mặc dù học lực tôi cũng đâu đến nỗi nào.
- Trời ơi...em nghĩ sao em viết cái bài luận văn như vậy hả?
- Tôi không hiểu sao giáo viên hướng dẫn có thể duyệt cái bản vẽ này của em luôn á.
- Em kí hoạ mấy cái hoạ tiết, hoa văn cổ này cho môn hội hoạ hả. Trời mẹ ơi! Như mấy đứa cấp 2 nó vẽ luôn, em có năng khiếu vẽ không vậy?
- Em có học lộn ngành không? Sao hồi đó thi vô trường mà đậu được hay vậy?
- Em không biết mấy nút lệnh này của Photoshop sao? Nghỉ... nghỉ học đi. Học hành gì kiểu này.
Tôi ức chế, bất mãn và quá bức xúc với những lời xúc phạm nặng nề của ổng. Trong lớp, học lực tôi cũng đâu thua kém nhiều đứa đâu. Mà đối với ổng trình độ của tôi như thể mấy đứa học gà mờ, thi đậu vô trường như mèo mù vớ cá rán vậy. Nhịn không nổi thầy nữa, tôi ôm sách vở ra ngoài giận dỗi:
- Ai mượn thầy kiểm tra cho em. Em học sao kệ em, miễn tốt nghiệp ra trường được rồi. Không cần thầy lo.
Mặt thầy xám xịt lại như giông bão kéo đến, ổng nghiến răng nghiến lợi khiến tôi sợ rùng mình:
- Em dám ăn nói với tôi như vậy hả? Bước vô trong đây chưa? Chiều riết rồi hư đúng không?
Nhưng sợ thì sợ chứ tôi cũng còn bướng lắm, tôi ngồi trốn sau ghế sofa dẩu mỏ cãi:
- Em tự học được, thầy la em hoài sao em học vô. Thầy cứ kệ em, lo làm chuyện của thầy đi, quan tâm em làm gì cho nhọc.
- Giờ có bước ra chưa? Đừng để tôi cho ăn cán chổi à. Tôi nói lần 1 nha, tôi mà khùng lên đừng có trách.
Tôi sợ trắng mắt luôn rồi, giờ mà đứng dậy dòm cái mặt giận dữ của ổng lúc này chắc tôi chết đứng như Từ Hải luôn. Nhưng tôi vẫn ráng lì, vì giờ thật sự có đưa đầu vào thì ổng vẫn sẽ nổi điên la lối tôi om sòm thêm nữa cũng vậy thôi, chi bằng:
- Vậy thầy quýnh em đi, thà e bị quýnh chứ cũng không vô học với thầy đâu.
Tiếng tôi vang lên sau ghế, tôi chỉ thấy thầy lẩm bẩm “cái con nhỏ này..” Rồi có tiếng bước chân đi về phía tôi. Tôi thấy bàn chân đi dép trong nhà của thầy xuất hiện trước rồi từ từ ngó lên nhìn khuôn mặt hung hăng của ổng. Máu trong người đã rút hết vì sợ, tôi ôm đầu chịu trận, nhưng cứ tưởng thầy sẽ xán cho tôi vài cái nhưng chỉ là 1 cái xoa đầu và giọng điệu dịu ngọt:
- Thôi vào đi, tôi không la nữa. Ráng sửa được cái bài đó đi rồi tối tôi chở em đi uống trà sữa, ha.
- “ Thầy khỏi dụ em. Hôm bữa thầy cấm em uống kêu hư gan hại thận mà.” Tôi vẫn ôm đầu không dám ngước lên nhìn vì sợ rằng ổng đang lừa mình thôi.
- Thiệt, ăn cơm chiều xong rồi tôi chở đi, bữa nay đặc cách cho uống xả láng.
- Thầy nói đó nha.
Cơn nghiện trà sữa đỉnh điểm đã khiến tôi đầu hàng quân giặc gian ác 1 cách dễ dàng. Tôi bẽn lẽn đứng dậy theo ổng vào phòng làm việc, mặc dù biết chắc sẽ tiếp tục bị tra tấn lỗ tai và trình độ học vấn của mình.
Thứ 2 sắp đến, tôi chuẩn bị quay lại trường học với bạn bè mà nôn nao như thể lâu lắm rồi mới đến trường. Bữa nay soi gương, tự nhiên tôi không nhận ra chính mình nữa. Một tuần lễ dưỡng thương được thầy bồi bổ đủ thứ cao lương mỹ vị, tôi như được thay da đổi thịt vậy. Tóc đen láy săn chắc dài hẳn ra, da trắng hồng căng mịn như phấn, môi tôi đỏ mọng không còn tái nhợt như trước nữa. Đặc biệt tôi cảm nhận rõ mình béo lên, có da có thịt hơn rất nhiều. Vì thế mà mông tôi tự nhiên căng tròn và đôi đào bồng trên ngực cũng tròn trịa nảy nở hẳn. Mà thật ra cũng một phần do ông thầy trời đánh tối nào cũng xoa nắn nó không ngừng nghỉ với lý do để ổng giảm stress, dễ ngủ và ngon giấc hơn.
Vừa nghĩ tới thầy, tôi đã thấy ổng lù lù mở cửa phòng tắm bước vào, rồi lấy kem đánh răng quẹt sẵn lên bàn chải đưa tôi.
- Làm gì đứng đây nãy giờ vậy.
Ổng vừa nói vừa thoa bọt cạo râu lên cằm và trên người vẫn chỉ quấn 1 cái khăn ngang hông. Tôi đã quá quen với việc sinh hoạt cá nhân với thầy nên lấy ly thuỷ tinh hứng nước chuẩn bị xúc miệng không quên hỏi:
- Thầy thực sự cao bao nhiêu vậy?
- 1 mét 85.
Ồ, hèn gì tôi chỉ đứng tới gần vai ổng thôi. Lúc trước chỉ phỏng đoán thầy cao tầm 1m8, đâu nghĩ ổng cao dữ vậy đâu, tôi mạnh bạo châm trọc ổng.
- Thầy cao vậy mà khoái gu thiếu nhi mini như em ha.
Ổng bình thản nhìn gương cạo râu, trả lời tôi cách hững hờ:
- Cao thấp gì không quan trọng, cứ nằm xuống hôn là bằng nhau hết chứ gì.
Tôi đang đánh răng mà muốn ho sặc sụa với câu trả lời bá đạo của ổng. Ông thầy của tôi thật là biết cách nói đùa mà.