Nè Quậy! Em Là Của Anh

Chương 33: Duyên trời




"Cậu...là cô bé ấy ư? Thực sự là cậu sao?"-hắn nghĩ. Hắn chính là cậu bé trong câu chuyện nó vừa kể. Hắn tức nhiên là nhớ lời hứa năm đó của mình. Hắn đã đi tìm nó, hắn tìm về căn nhà nho nhỏ xinh xinh ấy nhưng nơi đó chẳng còn nữa mà thay vào đó là căn biệt thự to lớn. Ngày ấy cô bé sống với ông nội trong căn nhà đó, còn mẹ cô đi làm ở một nơi rất xa. Hắn có nằm mơ cũng chẳng ngờ cô bạn thân và ông lão nghèo trong căn nhà ấy bây giờ đã trở nên giàu có. Hắn cứ nghĩ là cô bé ấy đã chuyển nhà đi rồi. Hắn trở về với nỗi thất vọng tràn trề. Ngay cả lời hứa cuối cùng mà hắn cũng chẳng thực hiện được, hắn còn có thể làm được gì chứ. Hắn vẫn luôn nghĩ liệu cô bé ngày nào vẫn còn chờ đợi hắn chứ. Ngày đầu tiên hắn gặp nó, hắn đã có một cảm giác thân quen đến lạ kì, nhưng hắn chẳng thể nào hiểu được. Mỗi khi nhìn thấy nó cười thì hắn lại thấy như kí ức ùa về. Hắn đã từng nghĩ sẽ từ bỏ việc tìm kiếm cô bé ấy nhưng mỗi khi thấy nó thì ý chí của hắn lại vực dậy, hắn cũng chẳng biết lí do. Khi cùng nó trở về nhà nó thì hắn đã khá ngạc nhiên, nhà của nó chính là nằm trên khu đất của căn nhà cô bé ngày xưa. Là ông trời đã sắp đặt tất cả ư? Cảm xúc của hắn như sắp vỡ òa.

-Tớ vẫn chờ đợi cậu bé ấy-Tiếng nó vẫn trong trẻo và nhẹ tênh.

-Cậu ấy đã bỏ đi lâu lắm rồi mà cậu vẫn đợi ư?-Hắn hỏi như muốn thăm dò nó.

-Ừm...tớ tin cậu ấy nhất định sẽ giữ lời hứa-nó lại nói.

-Vì sao?-hắn lại hỏi, hắn cảm thấy vui vì điều đó.

-Vì tớ và cậu ấy là bạn thân kia mà, có cả cây tình bạn chứng giám-nó nói rồi bỗng dưng nhìn hắn khiến hắn giật mình.

-à...phải...phải rồi, cậu đã giữ lời hứa chăm sóc cây tình bạn thật tốt mà.

-Tớ có cảm giác cậu ấy ở rất gần tớ nhưng tớ không thể nào nhìn thấy cậu ấy được-nó thoáng buồn.

-Đừng lo, nhất định cậu ta sẽ quay lại-Hắn vỗ về nói, kéo đầu nó tựa vào vai mình "Nhất định, tớ sẽ nói với cậu vào một ngày không xa".

Hai người họ cứ ngồi như thế. Mọi người theo đuổi một ý nghĩ riêng. Gió vườn nhè nhẹ thổi khiến những cánh hồng nhung rung rinh. Tán cây tình bạn cũng nhè nhẹ đung đưa theo gió, từng chiếc lá va vào nhau tạo nên một bản tình ca không tên. Mặt trời sắp lặn sau những tán cây lớn ngoài đường. Tuy nhiên vẫn có một thứ ánh sáng le lói không chịu tắt, đó là thứ ánh sáng thiêng liêng của một tình bạn đẹp.

-------------------------------------------------------------------------------------------

-Tên khốn kiếp nhà anh, anh mà đến đây thì biết tay tôi-Bảo Trâm bực tức nói, rõ ràng là hẹn cô 3h mà 5h rồi vẫn chưa thấy đâu hết. Cô thu dọn đồ nghề chuẩn bị đi về thì phía sau phát ra tiếng nói.

-Xin lỗi! Tôi đến muộn-Khánh Phong bình thản nói, thật ra chỉ là muốn trêu người cô mà thôi. Anh đã đến đây từ rất sớm, trước khi cô đến kìa, tuy nhiên anh lại không ra mặt mà trốn trong một gốc cây to mà lén nhìn cô. Cô đến đúng giờ mà không thấy anh nên lấy giấy bút ra vẽ trước. Cô vẽ cảnh bờ hồ ban chiều thật là bình yên, bàn tay múa bút điêu luyện, từng đường nét trên giấy thật sắc sảo. Có lẽ cô ấy đang thả hồn. Khánh Phong cứ đứng đó nhìn những sắc thái trên gương mặt cô mà mỉm cười. Ở một khía cạnh nào đó, cô ấy rất đẹp. Nét vẽ của cô ấy rất tự nhiên và phóng khoáng. Vì anh đam mê nghệ thuật hội họa cho nên những người có cùng đam mê với anh anh đều có hứng thú, tuy nhiên, với cô thì khác. Anh đã từng suy nghĩ khá nhiều, anh đã gặp cô khá nhiều lần trước đó, anh tự hỏi có phải là do ông trời sắp đặt. Anh mỉm cười với suy nghĩ của mình, cô ấy đẹp nhưng không phải tuyệt trần, sắc sảo mà là ngây thơ, hồn nhiên. Anh yêu cái nét ấy của cô và thế là anh đã thích cô tự khi nào.

-Anh là cố tình cho tôi leo cây phải không? Đến muộn những 2 tiếng đồng hồ-Cô đang giận thì thấy anh liền xả luôn một trận-Này nhé, đừng tưởng anh có chút nhan sắc rồi làm kiêu nha, dám bắt Bảo Trâm này đợi lâu như vậy.

-Hay là tôi mời cô đi ăn để tạ lỗi-Khánh Phong gạ ý muốn đi ăn cùng nhưng nhanh chóng bị từ chối thẳng thừng.

-NO! Anh đi mà ăn đi, tôi không thèm, lần sau tôi sẽ không đi cùng anh nữa-Bảo Trâm xách túi đồ vẽ ra về.

-Này, tôi đã xin lỗi rồi mà, hay là để tôi đưa cô về-Chỉ là muốn chọc cô ấy một chút không ngờ là giận thật. Khánh Phong hối hận về việc vừa rồi nhưng đã muộn rồi, Bảo Trâm lên taxi rồi phóng vèo đi chẳng kịp để anh giải thích.

-Mẹ ơi! Lần này thì khổ rồi.......