Nè Quậy! Em Là Của Anh

Chương 29: Tớ không thể nói




HẮn bế nó ra ngoài thảm cỏ gần đó thì đặt nó nằm xuống, mọi người cũng vừa chạy tới nơi.

-Con bé làm sao vậy?-Nhật Luân lo lắng chạy lại hỏi han.Nó là đứa em anh thương nhất, nó mà có chuyện gì thì anh phải làm sao.

-Em cũng không biết, chắc là cô ấy sợ quá-hắn lắc đầu nói.

-Nhưng sao cậu ấy vẫn chưa tỉnh?-Bảo Trâm cũng lo lắng không kém.

-Có nên đưa cậu ấy đến bệnh viện không?-Phương Nguyên nói.

-Mọi người bình tĩnh cái đã, Nguyên nói đúng, chúng ta phải đưa cậu ấy đến bệnh viện trước-Khánh Phong là người bình tĩnh nhất và nói.

Nghe thế thì hắn lại nhanh chóng bế nó lên và đưa ra xe, cùng mọi người mong chóng đến bệnh viện.

Phương Nguyên thấy cảnh hắn bế nó thì trong lòng cảm thấy có chút khó chịu nhưng cái cảm giác đó đã mau chóng bị cô đập tan bởi suy nghĩ:"Cậu ấy là bạn thân của mình và cậu ấy đang gặp nguy hiểm". Suy nghĩ đó khiến cô càng thêm lo lắng. Bản thân cô tại sao lại quá ích kỷ như vậy, chỉ nghĩ cho bản thân.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Trong bệnh viện...

-Bác sĩ em tôi có sao không?-Nhật Luân vừa nhìn thấy bác sĩ từ trong phòng bệnh của nó đi ra thì lập tức hỏi.

-Cậu ấy có sao không ạ?-Hắn là người tiếp tục. những người còn lại cũng đang chờ đợi câu trả lời của vị bác sĩ già.

-Ừm...à...thật ra thì...-Vị bác sĩ kia ngập ngừng có vẻ khó xử.

-Bác sĩ, ông nói gì đi chứ-Hắn tức giận khi thấy ông ta cứ ngập ngừng mãi.

-Cậu bình tĩnh đi-Khánh Phong can ngăn.

-Hay là để cô bé nói với mọi người vậy-bác sĩ nói-Thôi ta có việc phải đi trước, mọi người có thể vào thăm. Vị bác sĩ kia có vẻ như đang lảng tránh.

Hắn và mọi người nhanh chóng vào trong.

Nhìn thấy nó đang nằm trên giường bệnh, tay đang chuyền nước, gương mặt xanh sao.

-Bác sĩ nói cậu bị gì vậy?-Bảo Trâm hỏi.

-Tớ không sao, tớ chỉ là quá sợ hãi mà thôi-nó cười xòa cho mọi người bớt lo lắng.

-Thật chứ?-Hắn nghi ngờ hỏi. Nếu vậy tại sao ông bác sĩ kia lại không tiện nói ra.

-Thật mà-nó lại mỉm cười.

Mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm vì nghĩ rằng nó vẫn ổn. Nhưng hắn vẫn không thể không nghi ngờ cho được, chắc chắn là có chuyện gì đó nên vị bác sĩ kia mới bảo là để nó tự nói. Nghĩ thế nhưng hắn vẫn an tâm khi nó vẫn bình an và vẫn còn cười được. Nó được xuất viện và trở về nhà.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Trong phòng bệnh...

-Cháu làm sao vậy bác sĩ, tại sao khi không cháu lại ngất xỉu? Còn nữa, tại sao cháu lại có cảm giác đau ở tim như vậy?-nó hỏi vị bác sĩ đang khám cho nó.

-Cháu bị bệnh tim giai đoạn 2 rồi đấy-Bác sĩ khẽ nói, tội nghiệp con bé, còn trẻ như vậy lại mắc căn bệnh này.

-Sao ạ?-Nó như không tin vào những gì tai mình nghe thấy nữa.

-Cháu bị đau như vậy từ khi nào?-bác sĩ lại hỏi.

-Cháu không rõ, gần đây cháu hay bị đau nhưng cháu nghĩ là không sao nên...-nó nói

-Có lẽ cháu bị lâu rồi...nhưng gần đây có nhiều kích động mạnh nên căn bệnh của cháu mới tiến triển nhanh đến thế-Vị bác sĩ già ôn tồn nói.

-Cháu sẽ chết ư?-nó ngây thơ hỏi.

-Không nghiêm trọng như vậy đâu, cháu hãy làm phẫu thuật thay tim và phó mặt số mạng cho ông trời

-Ý bác sĩ là...

-Tuy nói là phẫu thuật nhưng tỉ lệ thành công là 50/50

-Nghĩa là hoặc là cháu sẽ sống hoặc là cháu sẽ chết ư?-nó lại hỏi

-Đúng vậy

-Đừng nói với họ được không ạ? Nó nhìn ra bên ngoài qua khe cửa, mọi người đang rất lo lắng cho nó.

-Cháu chắc chứ? Mọi người sẽ lo lắng và quan tâm cháu nhiều hơn, đối mặt một mình sẽ không tốt đâu

-Chính vì vậy cháu mới không muốn cho họ biết, cháu không muốn họ phải phiền lòng vì cháu

-Nếu cháu đã không muốn nói thì ta sẽ giúp cháu nhưng cháu phải suy nghĩ về việc phẫu thuật, để lâu sẽ càng nguy hiểm đấy.

-Cháu hiểu mà, cháu sẽ suy nghĩ, cảm ơn bác sĩ-nó nói.

Và đó là những gì mà hắn đang nghi ngờ, tuy nhiên hắn không thể ngờ được là nó lại bị bệnh tim. Rồi mọi chuyện sẽ ra sao khi nó quyết tâm giữ bí mật chuyện này?