Nè Quậy! Em Là Của Anh

Chương 26: Xin lỗi vì đã thích cậu




-Này, thật ra là chúng ta đang đi đâu vậy?-Khánh Phong la ó vì mới sáng sớm đã bị hắn lôi đi xềnh xệch.

-Trật tự chút đi, từ nãy đến giờ cậu nói nhiều thế không thấy mệt à?-hai lỗ tai của hắn bị nó làm cho sắp thủng màng nhĩ, đã thế Khánh Phong cứ càu nhàu mãi từ nãy đến giờ.

-Chúng ta đang đi chơi-Phương Nguyên nói

-Đi chơi?-Khánh Phong hỏi ngược. Cái quái gì đang xảy ra vậy, anh chỉ là mới ngủ dậy và VSCN thì đã bị lôi đi, trên người vẫn còn mặc bộ đồ ngủ mới chết chứ.

-Ưm-Phương Nguyên cười gật đầu. Nhưng cô đâu biết cái gật đầu của cô như vừa tiếp thêm vào ngọn lửa trong người Khánh Phong.

-NÀY! ANH EM NHÀ CÁC NGƯỜI BỊ ĐIÊN À? TÔI KHÔNG CÓ RẢNH MÀ ĐÙA VỚI HAI NGƯỜI?-Anh thực sự là giận đến sắp điên lên được, đùa ư? bảo anh đi chơi với bộ dạng này ư? ôi ôi, mặt mũi anh biết để đâu.

-Hôm nay là ngày gì mà ai cũng thích hành hạ lỗ tai của tôi vậy nhỉ?-hắn than trời.

-Bình tĩnh đi, tụi em sẽ đưa anh vào trung tâm mua sắm mà-Phương Nguyên trấn an anh.

Lúc này Khánh Phong mới chịu ngồi yên và im lặng.

Reng...reng...là điện thoại hắn reo.

-Sao rồi heo?-hắn nhìn qua thấy số nó thì khẽ vui mừng.

-Gừ...-Đầu dây bên kia đang gầm gừ nén cơn giận, nó chính là không muốn nói nhiều với cái tên này nữa.

-Thôi, tớ đùa đấy-hắn cười xuề xòa.

-Ừm...tớ với hai người kia đang đến-nó nói

-Thế thì đợi tớ chút nhé, tớ đưa Phong đi mua...-hắn nhìn qua Phong khẽ bụm miệng cười, không lẽ lại nói là vì cậu ta mặc đồ ngủ ra đường nên phải đi mua đồ. Nhận lấy ánh mắt như sát thủ của Phong thì xác định luôn-À...mua chút đồ ấy mà.

-Ừm...nhanh đấy-nó định cúp máy...

-Nhớ tớ hay sao mà bảo nhanh, nhanh để gặp tớ hả?-hắn châm chọc rồi cúp máy luôn, biết bên kia đang mắng chửi hắn không ngừng.

-Cái tên kia...-nó định chửi thì nghe tiếng tút tút càng tức hơn nhưng chẳng làm được gì.

-Có chuyện gì mà tức giận thế em gái?-Nhật Luân chìa gương mặt với nụ cười đểu lại gần nó.

-BỤP-nó đấm vào mặt anh một cái cho bõ tức, đúng là khi không lại động vào làm gì-Đang bực nhen

-Úi, đồ con gái thô bạo-Nhật Luân đau quá hét toáng lên.

-Thôi, anh hai bỏ qua đi, cậu ấy hình như đang rất tức-Bảo Trâm vội can ngăn vì thấy thái độ của nó. Cô gọi Nhật Luân là anh hai vì từ nhỏ Nhật Luân đã coi cô như em gái.

-Chẳng được một phần của Bảo Trâm...-Nhật Luân bĩu môi.

-Anh...ý anh là muốn ăn thêm cái nữa-nó chìa nắm đấm.

-Thôi, thôi cho anh xin-Nhật Luân vội xua tay.

Nó nhìn ngồi chống tay lên cửa kính và nhìn ra bên ngoài. Chiếc xe của nó đang chạy và bỏ lại sau lưng mọi thứ...rất nhiều thứ. Nhìn dòng người hối hả ngoài kia mà nó cứ có cảm giác bản thân đã bỏ rơi thứ gì đó rất quan trọng. Nó lắc đầu một cái, nó là đang trên đường đến công viên giải trí...nơi đó có hắn. WHAT??? Nó lại lắc đầu liên tục. Nó đang nghĩ cái gì vậy, không lẽ...nó thích hắn ư? Không được! Nó không có quyền thích hắn! Nó đã hứa với Phương Nguyên rồi kia mà, nó không thể phản bội bạn bè. Nó cứ tự nghĩ rồi lại phủ nhận như vậy cho đến khi khu công viên giải trí dần dần hiện ra trước mắt.