"Cuộc sống đâu lường trước điều gì, tình yêu có thể đến rồi đi, bàn tay dẫu đang nắm thật chặt mà vẫn lạc nhau..."-Tiếng chuông điện thoại của nó. Ôi ôi, giờ này mà vẫn còn cài cái bản nhạc chuông cũ rích đó à. Giờ này phải là Gửi cho anh nó mí mới chứ @_@. Thôi bỏ qua chuyện đó đi.
Nó nhăn mặt lò mò tìm điện thoại.
-Cái quái gì thế? Không cho người ta ngủ à?-nó hét vào điện thoại, mới sáng sớm mà đã bị chửi thì thật đáng buồn.
-Cậu là heo à? Giờ này vẫn còn ngủ sao?-Tiếng hắn vang lên.
-Cậu hay nhỉ? Hôm nay là chủ nhật mà tớ phải ngủ bù mọi hôm chứ-nó đớp lại ngay.
-Cậu mới hay đó, chẳng phải hôm nay chúng ta đã hẹn sao?-hắn bắt đầu hơi bực mình, rõ ràng là đã nói trước thế mà giờ quên.
-Hẹn ư?-nó vẫn còn ngoái ngủ.
-Là hẹn đến công viên giải trí đó-hắn hét lại.
-Ờ há!-nó bật người dậy-Thôi chết, tớ vẫn chưa nói cho anh hai và Bảo Trâm biết.
-Cậu thật là hậu đậu mà, chưa già mà đã lú lẫn à?-hắn phía bên kia lắc đầu mà nói.
-Tại hôm qua tớ phải đi học thêm nên về muộn mà-nó bĩu môi-Mà nè, cậu mở loa to lên đi
-Chi vậy?-tuy thắc mắc nhưng hắn vẫn ấn nút mở loa ngoài.
-Xong chưa?
-Rồi
-Cậu ghé sát lỗ tai vào điện thoại, tớ nói cái này nhỏ lắm-nó tinh nghịch nói.
Thế mà hắn cũng tin và ngoan ngoãn làm theo mới chết chứ.
-CẬU DÁM BẢO LÀ TỚ HẬU ĐẬU HẢAAAAAA? LÂM QUỐC THIÊN, CẬU LÀ TÊN ĐÁNG GHÉT-nó hét vào điện thoại một cách không thương tiếc. Mà mọi người cũng biết rồi đấy, tiếng của nó thì rất là thanh nha! Nhỏ đến nỗi mà màng nhĩ của hắn tưởng chừng như sắp thủng đến nơi rồi.
-Gừ...cái con bé đó làm gì mà mới sáng sớm la làng lên thế không biết?-Đó là suy nghĩ của tất cả những người có mặt trong căn nhà này. Bị một lần là biết rồi, lần này là biết ngay hung thủ phá hoại giấc ngủ chính là nó nhưng cũng không ai buồn ngồi dậy nữa, mặc kệ cho dù ngôi nhà này có rung rinh hay động đất hoặc sụp đổ vì tiếng hét kinh hoàng của nó.
-Cậu điên à? Tớ sắp bị điếc rồi đó-hắn hét lại nhưng sao bì được với nó chứ.
Nó không nói gì cúp máy và nhắn lại cho hắn "chờ 30' nữa".
Nó sau khi VSCN xong thì nhanh chóng chọn một cho mình một chiếc quần jeans đùi và một chiếc áo rộng lệch vai có hình một chú mèo Tom in nổi. Nó mang một đôi giày thể thao màu hồng và cài một chiếc nơ màu trắng trên đầu. Trông nó lúc này vô cùng đáng yêu.
Nó xuống lầu thì nhìn thấy Bảo Trâm và mẹ cô đang chuẩn bị thức ăn sáng.
-Trâm ơi, chuẩn bị đi, chúng ta sẽ đi chơi-nó kéo tay Bảo Trâm chạy lên phòng nó.
-Ơ...nhưng...-Trâm quay đầu lại nhìn mẹ thì thấy mẹ cô gật đầu.
--------------------
Trên phòng nó
-Cái gì? Tớ không đi đâu, tớ không muốn gặp cái tên Khánh Phong đó-Bảo Trâm xua tay khi nghe nó nói sẽ đi chơi cùng Khánh Phong.
-Hóa ra cậu đã biết cậu ấy-nó-nhưng thôi không nói nhiều, cậu nhất định phải đi. Cậu đi thay đồ đi...mà thôi, thay đồ của tớ đi-nó vừa nói và mở tủ đồ của mình và chọn ra một bộ đầm màu xanh dương nhạt có thắt lưng nhỏ màu đen ở bụng cùng một đôi hài búp bê màu trắng. Nó đẩy Bảo Trâm vào phòng thay đồ, còn mình thì chạy qua phòng Nhật Luân.
-Cạch-nó lén lút mở cửa định hù anh hai.
-Lại là em à?-Nhật Luân tuy trùm mền kín đầu nhưng khi nghe tiếng mở cửa thì biết chắc là nó, chỉ có nó mới dám tự tiện vào phòng anh như thế.
-Èo...bị phát hiện rồi-nó cụt hứng
-Có chuyện gì thế?-Nhật Luân hỏi. Không phải tự nhiên mà nó sang đây đâu, chắc là có việc muốn nhờ vả rồi.
-Tính rủ anh hai đi chơi ấy mà-nó nhìn thái độ của Nhật Luân mà dò xét.
-Anh không rảnh-Nhật Luân tính trùm mền ngủ tiếp nhưng nó lại nói
-Em định giới thiệu cho anh một cô bạn rất dễ thương-nó nháy mắt-Nhưng mà anh không đi thì em cũng không ép...
-Đi, phải đi chứ-Nhật Luân sốt sắng tung mền ngồi dậy-Ra ngoài đi và chờ anh 5'
-Có thế chứ-nó nói rồi đi về phòng. Bảo Trâm cũng đã thay đồ xong.
Nó nhìn Bảo Trâm mà gật đầu:
-VERY GOOD
Hai cô nàng cũng cười và bước xuống lầu.
5' sau.
-Anh xong rồi đây, đi thôi-Nhật Luân tiến về phía hai đứa nó mà nói.
-Ừm-nó nói rồi quay qua bà quản gia-Chúng cháu đi nhé, bác cứ ăn sáng đi
Mẹ nó đã đi làm từ sáng nên không cần lo. Ba người họ ra xe và công viên giải trí thẳng tiến