Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt

Chương 117: Chương 105






Trước mắt Nguỵ Vô Tiện lại một lần nữa bao phủ trong màn đen dày đặc, tầm nhìn hỗn loạn của a Bích vẫn chưa rõ ràng, xung quanh vang lên tiếng đập gõ.
Tĩếng đá bị đập vỡ, các vết nứt lan rộng dọc theo vách đá, phát ra những âm thanh nứt vỡ nhỏ vụn, sau đó cùng với tiếng ầm ầm rung chuyển, một luồng ánh sáng chói mắt chiếu từ cuối hầm mộ đến.
Nguỵ Vô Tiện theo bản năng muốn nheo mắt lại, nhưng bị đồng tử mở rộng của quỷ hồn hút vào càng nhiều ánh sáng hơn.
Trong tầm mắt của a Bích xuất hiện một hình bóng mờ ảo quen thuộc, đi theo phía sau là vài người đàn ông to khoẻ cầm búa và xẻng, cô bé sợ tới mức trốn ở sau lưng quan tài.
Tiếng bước chân đến gần, đồng thời còn có tiếng thở gấp hưng phấn của đám người, tiếp theo, vang lên tiếng xà beng nạy loảng xoảng, quan tài lớn bên cạnh cô bé bị mở ra, nắp quan tài rơi cái rầm xuống đất, tất cả mọi người run lên mấy cái.
Tiết Dương nhìn vào trong quan tài, một bên mặt của gã bị ánh sáng màu đỏ chói loà chiếu lên, cảnh tượng trong quan tài làm gã nín thở, vẻ mặt khiếp sợ đến gần như không thể tin tưởng rồi dần dần biến thành mừng rỡ như điên, mấy người đàn ông to khoẻ bên cạnh gã thấy được cảnh tượng đó, lại khẩn trương nuốt xuống một cái, nhìn Tiết Dương đưa tay vào mò mẫm trong quan tài, hoảng sợ kêu lên: "Tiết công tử, cẩn thận!"
Trên mặt Tiết Dương hiện ra vẻ run rẩy giống như bị rắn độc cắn, gã rụt tay về, sự tham lam trong đôi mắt xen lẫn một tia hèn nhát không thể phát hiện.


Từ đầu đến cuối, a Bích chưa từng nhìn vào trong cỗ quan tài lớn, Nguỵ Vô Tiện cho dù vô cùng tò mò, cũng không cách nào biết được gã rốt cuộc nhìn thấy thứ gì không thể tưởng tượng được như vậy.

Hắn cảm nhận được cảm xúc của a Bích bị kích động một cách bất thường, cẩn thận ngẫm nghĩ, nhưng lại không thể phân biệt được cuối cùng là cảm xúc gì, cảm xúc của cô bé...!rất phức tạp, giống như là pha trộn giữa sợ hãi, căm hận và nhớ nhung.
Các ngọn đèn trên vách tường tự động sáng lên, trên khuôn mặt Tiết Dương tụ lại một vầng hào quang thận trọng: "Tiền bối...!Ôn Hoán tiền bối?" Gã vịn vào thành quan tài, ánh sáng đỏ từ bên dưới chiếu lên gương mặt cười tủm tỉm của gã, nụ cười chợt nhiễm một tia dữ tợn đột ngột, Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ, bất kể trong quan tài là vị cao nhân toàn năng nào, ngủ say mấy chục năm, vừa thức dậy nhìn thấy cái bản mặt này, đoán chừng là ngay cả bữa cơm cuối cùng cũng có thể ói ra hết.
Không biết vị huynh đài trong quan tài kia cố ý không trả lời gã hay không thể trả lời gã, nói tóm lại, Tiết Dương không nhận được bất kỳ sự hồi âm nào.
Gã hơi nôn nóng đi quanh quan tài một vòng, tiểu lưu manh hiếm khi mang sắc mặt nịnh nọt, cố gắng muốn giao tiếp với người hoặc quỷ trong quan tài, nhưng không thu hoạch được gì.

Cuối cùng làm như gã chán ghét, bản tính bại lộ, liên tiếp phun ra những lời chửi bới chợ búa.

Tiếp theo, gã lại dâng lên các loại pháp bảo, trận pháp, thử mọi biện pháp giao tiếp với âm linh, nhưng giống như mọi cố gắng trước đó, không hề có được bất kỳ hồi âm nào.
Trong lúc trầm mặc khiến người ta xấu hổ, bỗng nhiên vang lên một loạt tiếng lục lạc giống như tiếng cười, hoá ra là sự ngây thơ hồn nhiên của một đứa trẻ, vang vọng trong hầm mộ u ám, lại tăng thêm vài phần nham hiểm hung ác.
Tất cả mọi người hoảng sợ, mấy gã đàn ông to khoẻ nổi da gà toàn thân, gần như sắp chen nhau ra cửa bỏ chạy, Tiết Dương nheo nheo mắt, nhanh chóng tìm được nơi phát ra tiếng cười, giọng ngọt ngào phát ngấy nói: "Tiểu muội muội, ngươi ở đây làm gì thế?"
Lời nói kế tiếp của a Bích lại khiến sắc mặt gã tối đen lại: "Hì hì, đại ca ca, ngươi thiếu một ngón tay".
Tiết Dương mới vừa rồi dùng cả hai tay chạm vào nguồn ánh sáng bên trong quan tài, tháo găng tay bên trái ra, khuyết tật nhỏ này vốn không đáng nói, không biết là do giọng điệu của bé gái hay do nội tâm gã để ý mà khuôn mặt gã nhăn nhó méo mó.

Hoả phù vù vù ném ra liên tiếp vài cái, a Bích sợ đến mức oa oa kêu to, cả người co rúm trong góc tường, từ đầu đến chân đều phát run.

Tiết Dương làm như phát hiện ra sự thật gì thú vị, cười hì hì nói: "Tiểu muội muội, ngươi sợ lửa à?"
Nhìn gã tới gần mình, a Bích hoảng sợ kêu to: "Ngươi đừng tới đây!"
Tiết Dương nắm vài lá bùa vàng trong tay, lá bùa nghe tiếng cháy lên, gã phe phẩy trước gương mặt tái nhợt của a Bích như thể quạt gió, a Bích kêu càng thảm thiết hơn, Tiết Dương đột nhiên nhanh trí, đáy mắt sáng lên một tia hưng phấn lại tàn nhẫn, "Tiểu muội muội, ngươi là bị thiêu chết đúng không?"
Thấy khống chế được tiểu quỷ này, Tiết Dương tiếp tục ở trong hầm mộ ngẩn người một hồi, nhưng càng lúc càng bực bội, mọi đồ vật bồi táng bị gã lật tới lật lui một lượt, "Bí tịch đâu?!!".

Gã hét lên, giống như tên điên bắt đầu đập phá đồ vật, khiến mặt đất hỗn độn, không thu hoạch được gì, cuối cùng giống như hắc phong lao ra ngoài.
A Bích thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng khoảng thời gian sau, Tiết Dương lại mỗi ngày đến đây luyện hoả.
Hoả phù và tẩu thi bị gã chỉ huy đến mức kêu mưa gọi gió, nhưng chưa đạt đến cấp độ mà gã mong muốn.

A Bích lo lắng hãi hùng trong cảnh lửa cháy văng tung toé, nhưng không biết tại sao lại không chạy trốn, cô bé nghiến răng nghiến lợi ở trong góc nhìn chằm chằm Tiết Dương, đồng thời lôi hết 18 đời tổ tông của gã ra mắng chửi một lượt không hề trùng lặp.
Tiết Dương luyện mấy ngày, không đúng phương pháp chút nào, sau khi quăng ném đồ vật một hồi, túm cổ áo a Bích, một tấm bùa xèo xèo liếm lên gương mặt tái xám của cô bé, gã thân thiết nói: "Tiểu muội muội, nói cho ta, nơi này có giấu bí tích không? Ngươi có biết ở chỗ nào không?"
A Bích giãy giụa một lát, cuối cùng làm như từ bỏ, ngơ ngẩn gật gật đầu.
Tiết Dương mắt sáng rực như sao, túm tóc cô bé treo lơ lửng, "Ở đâu?! Mau dẫn ta đi tìm!"
A Bích bị gã túm lấy, chỉ một chỗ, Tiết Dương một tay dắt cô bé, lôi kéo đi đến trước một vách tường, trên tường có khắc gia văn mặt trời của Ôn thị, gã gõ gõ vào mặt đá, nghe được tiếng vọng rỗng, vứt a Bích sang bên cạnh, mò mẫm một hồi, tìm được một cái hốc bí mật.
A Bích té ngã trên mặt đất dơ bẩn, tròng mắt vẫn không nhúc nhích nhìn gã chằm chằm, lát sau, hầm mộ vang lên một tiếng kêu thảm thiết vô cùng thê lương.
Tiết Dương rút cánh tay ra khỏi vách tường đá, hoá ra chỗ cánh tay phải chỉ còn lại một vết cắt máu chảy đầm đìa, máu phun thành vòi trong không trung, gã liên tiếp lùi lại mấy bước, sắc mặt trắng bệch, cánh tay trái còn lại dùng sức điểm lên mấy đại huyệt trên vai, dựa người về phía sau, kiệt sức ngã ngồi trên mặt đất.
Nguỵ Vô Tiện hít ngược một hơi khí lạnh, hắn đã từng phỏng đoán, trước khi cánh tay phải của Tiết Dương kết nối với bàn tay lửa, có thể đã gặp phải chuyện gì đó ngoài ý muốn, hoặc là bị chính gã tàn nhẫn chặt đứt, nhưng vạn lần không nghĩ tới, thế mà lại bị một bé gái lừa vào một cơ quan chém đứt!

Ngay sau đó, tấm mắt gã run rẩy lên.
A Bích ôm bụng cười như điên: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ngươi mắc mưu rồi ha ha ha ha ha ha ha!"
Tiết Dương giãy giụa đứng dậy định đá cô bé, bị nó nhẹ nhàng thoát được, liên tiếp mấy động tác cuồng giận này, ảnh hưởng đến kinh mạch, lại phun ra một đống máu nữa, hắn thất tha thất thểu đuổi theo trong hầm mộ, a Bích vừa tránh né vừa cười to, Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy được gương mặt a Bích trong con ngươi bị thiêu đốt vì tức giận của Tiết Dương.
Trận cười làm cho khuôn mặt cô bé dúm dó không khác gì khuôn mặt của Tiết Dương, ngũ quan vốn xiêu vẹo chen chúc tạo thành vẻ độc ác.

Tiểu nữ quỷ này từ lúc bắt đầu đã cho hắn một cảm giác rất không thoải mái, lúc này chiến đấu với Tiết Dương, Nguỵ Vô Tiện giống như ngồi xem hai con chó dữ cắn xé nhau, xem đến mức hắn thấy ghê tởm, lại không kềm chế được mà túa mồ hôi ra.
Tiết Dương té ngã bên cạnh cỗ quan tài lớn, a Bích giống như con ong vo ve sung sướng bay lượn bên người gã, một trận ác khí suốt mấy ngày được xả ra, cô bé điên cuồng hét lên: "Bí tịch? Ngươi muốn bí tịch hả? Thế nào, như vầy có vui không? Bên trái không có ngón út, bên phải không có tay, không cân đối nha! Vậy còn một cơ quan nữa, ngươi có muốn thử hay không, như thế sẽ hoàn chỉnh nha!"
Tiết Dương nhìn ánh sáng đỏ chói ở trong quan tài, đột nhiên một sự trầm mặc bao trùm lấy gã.
A Bích cho rằng gã tức giận đến choáng váng, đang định tiếp tục cười nhạo, chợt loé lên một luồng ánh sáng lạnh, một thanh kiếm được rút ra từ cổ tay áo Tiết Dương, gã nhịn đau khua khoắng một chặp bên trong quan tài, rồi ném Hàng Tai ra phía sau, ánh mắt kiên định, thò tay vào trong quan tài thăm dò.
Tiếng da thịt bị cháy xèo xèo vang lên, cùng với mùi thịt cháy khét, Tiết Dương lấy ra một bàn tay lửa đỏ tươi từ trong quan tài, ghép với chỗ cụt tay của gã, sau vài tiếng thét, chỗ da thịt cụt tay bị lửa thiêu đốt nổi lên một đường viền đen, máu đã ngừng chảy, gã là một nửa hoảng sợ một nửa mong chờ nhìn bàn tay lửa dung hợp vào thân thể của mình, vài đường tơ nhện mảnh dài bò lan ra như rắn rết trên cánh tay bị chặt đứt của gã, đi vào trong kinh mạch, hung dữ đốt cháy trái tim một chút, mồ hôi lạnh thấm đẫm bộ quần áo loang lổ vết máu từ hồi nãy, cơn đau thấu xương đi qua, gã thử cử động cánh tay, bàn tay lửa như liên kết thành một thể, nhẹ nhàng nhúc nhích.
Nguỵ Vô Tiện xem mà da đầu tê dại một trận.
Sức sống của tên tiểu lưu manh Tiết Dương này ngoan cường như vậy, dưới tình thế tuyệt vọng, suy nghĩ sống còn đan xen chặt chẽ, như một khối cơ quan linh hoạt, kết hợp hoàn mỹ cùng với suy nghĩ tà đạo khác thường, cộng thêm sự tàn nhẫn ra quyết định nhanh chóng, nguy cơ mất một cánh tay thế nhưng trời xui đất khiến lại trở thành cơ hội ghép nối với bàn tay lửa, khiến người ta không thể không thán phục từ đáy lòng..