Nè! Cool Boy! Đừng Lạnh Lùng Nữa!

Chương 9: Cũng không tệ




Yong In quay sang nó, cười tít mắt:

- Ừ! Hôm nay, clb bóng rổ của trường thi đấu giải chung kết, hắn lại là tay chủ lực nên tất nhiên phải tham gia rồi! Đúng rồi hay lát nữa học xong tụi mình định tới cổ vũ nha?

Nó mau mắn:

- Đi, đi.

Nếu lúc nãy nó mong tiếng chuông vào lớp nhường nào thì giờ, nó lại mong tiếng chuông tan học dường ấy. Thời tiết mùa hè nóng nực thật nhưng có lẽ chẳng nóng bằng một nửa sự lo âu trong lòng nó. Cuối cùng thì cũng hết giờ, nó háo hức sửa soạn tập vở nhưng chưa kịp đóng ngăn cặp đã bị Yong In...lôi đi.

Ôi, không khí đã ngột ngạt, lại càng bức bối hơn khi nó bước vào hội trường ầm ĩ những tiếng reo hò. Lúc tụi nó tới thì trận đấu đã diễn ra gần một nửa, hẳn nhiên, điều không thể không xảy ra là nó phải chen lấn trong hàng người chật chội, đúng hơn đa số là các phụ huynh đến cổ vũ cho con mình để kiếm một chỗ ngồi may chăng còn sót lại. Đập vào mắt nó ngay khi vừa nhìn xuống sân đấu là một chàng trai cao lớn ( có thể là cao nhất trong đội hình) với thân hình vạm vỡ và mái tóc màu bạch kim mượt mà đang bị ánh nắng chiếu vào hắt lên sắc trắng huyền ảo khó tả. Nó dụi mắt, nhìn một lượt khắp sân, chẳng có ai khác có màu tóc như vậy, dù đã biết chắc không thể nhầm vào đâu được, nó vẫn vờ hỏi Yong In:

-“ Hến trắng” là người nào vậy?

Cô bạn khẽ nhăn mũi:

- Bậy, hến trắng là hến trắng thế nào, đó là biệt danh tớ đặt...iu cho ộp pa của tớ đó.

Nó trợn tròn mắt, sao cách cư xử của Yong In khi ở lớp và lúc ở đây khác nhau quá. Nó cười giả lả:

- Thế hả? Tại Đình không biết, cho Đình xin lỗi.

- Không, không có chi. 

Rồi cô vươn thẳng tay ra:

- Kìa, anh ấy mặc áo số 1 đấy, ôi, hoàng tử của lòng em, trông ảnh mới phong độ làm sao, ảnh chính là thần tượng, là người trong mộng của biết bao cô gái thời hiện đại đấy. In thật hạnh phúc khi được ngồi cạnh một nam thần, chỉ tiếc là chưa bao giờ In thấy ảnh cười, không thì...ôi, trái tim trong sáng, thánh thiện không một chút tì vết nào của mình sẽ nguyện trao trọn cho ảnh.

Thấy cô bạn cùng bàn “cải lương” quá, lại còn khen anh ta hết lời, Đình cũng giở cười giở mếu. Nó đã hiểu, thực chất In cho nó ngồi giữa và chê bai “hến trắng” công khai trước mặt nó vì người con gái khi yêu thường hay e thẹn, dường như tính nết kiêu kì vốn có của một cô gái đã ngấm dần và trở thành bản năng khi cô ấy phát hiện, trái tim mình đã lỡ chứa hình bóng ai kia mất rồi. Í ẹ, sao tự nhiên Đình “sến” quá vậy cà?