Này Vương Ác Thiếu, Chớ Làm Loạn!

Chương 88




Nhớ ngày trước, khi Hàn Tư Kỳ quay phim ở Hong Kong, là kẻ chấp mê bất ngộ nào dù bản thân đang sốt hơn 39 độ, khi nghe Hàn Tư Kỳ bị xảy ra sự cố trong lúc quay phim, dẫu cô ta chỉ là té ngã bị thương nhẹ, hắn lại không ngần ngại gì mà đi ra ngoài ngay lúc đó, suýt chút thì ngất xỉu?

Là kẻ điên nào khi ấy chỉ mang theo vỏn vẹn một chiếc thẻ đen cùng di động, chưa đầy ba tiếng sau đã có mặt tại phim trường, thoa thuốc sau đó băng bó cho cô ta?

Khoảnh khắc hắn xuất hiện đã khiến bao nhiêu con người ở đó thốt lên trầm trồ, vô cùng ngưỡng mộ Hàn Tư Kỳ có một người bạn trai quốc dân, sẵn sàng đến bên cạnh cô ta bất cứ khi nào cô ta cần, dù chỉ là sơ xuất cắt trúng tay, hay bất cẩn mà bông gân, Vương Thiên Ân cũng chưa hề để mặc cô ta bao giờ.

Khuôn mặt hắn đỏ như quả gấc vì sốt cao, nhưng vẫn cố nở ra nụ cười dịu dàng nhất, để cô ta yên tâm mà quay phim, Vương Thiên Ân sau đó đã lẳng lặng quay trở về phòng chờ của Hàn Tư Kỳ, một hơi nốc ba bốn viên hạ sốt, tay chân run rẩy, trán đổ mồ hôi lạnh gục trên bàn đợi cô ta.

Ấy vậy mà ngày hôm đó, dù sắc mặt hắn xanh xao, người bình thường nhìn vào cũng sẽ thấy được sự mệt mỏi qua ánh mắt, nhưng Hàn Tư Kỳ vừa vào phòng thay y phục sau một ngày dài quay phim, nhìn thấy hắn nằm gục trên bàn, khuôn mặt cô ta đã tỏ ra chán ghét dị thường.

Vương Thiên Ân nghe thấy tiếng mở cửa, bất giác mở mắt ra, nhìn thấy Hàn Tư Kỳ, đôi mắt đã ánh lên một tia hạnh phúc, cuối cùng thì thân nhiệt cũng đã giảm bớt, hắn mới đủ can đảm tiến lại ôm chầm lấy cô ta.

Cất công bay từ Thượng Hải đến Hong Kong, Hàn Tư Kỳ không những không đáp lại, cô ta còn cảm thấy hắn thật phiền phức, nét mặt bỗng trở nên khó coi, liền đẩy hắn ra nói:

"Em quay phim mệt rồi, người cũng rất bẩn, anh đừng cứ mãi dính lấy em như vậy. Khó chịu lắm."

Chưa kể đến việc suốt cả quãng thời gian yêu nhau, Hàn Tư Kỳ cũng chưa từng để hắn vượt quá giới hạn bao giờ.

Có những khi cả hai uống say, cô ta không biết như thế nào vẫn có thể tỉnh táo nhận thức được việc hắn sẽ cùng cô ta quan hệ?

Có nhiều hôm, cả hai đắm chìm vào trạng thái đê mê không lối thoát, bàn tay hư hỏng của hắn cư nhiên luồn vào váy cô ta, sau đó lại nhanh chóng chạm vào khoá kéo, ôm trọn lấy vòng eo gợi cảm đè xuống giường, hành động thuần thục như thể đã thực hiện qua rất nhiều lần, nhưng chưa kịp kéo xuống, cô ta đã vội vã chặn lại, sau đó thì tìm đủ mọi lí do từ chối hắn.

Suốt cả quãng thời gian yêu nhau, Vương Thiên Ân luôn đợi Hàn Tư Kỳ sẵn sàng, nhiều lần hắn chủ động, nhưng rõ ràng là cô ta không hề muốn việc đó xảy ra.

Thấy vậy, hắn cũng không nói thêm lời nào, sớm biết Hàn Tư Kỳ là người không thích nhiều lời, Vương Thiên Ân đương nhiên sẽ không làm cô ta phật ý, chỉ cần cô ta tỏ ra không thích, hắn liền không đề cập đến nữa, vốn nghĩ sớm muộn gì cũng trở thành Vương thiếu phu nhân, Hàn Tư Kỳ không thích làm chuyện đó trước hôn nhân, ngoài tôn trọng cô ta, hắn còn có thể làm gì hơn?

Chuyện này nhắc lại chẳng khác nào một kí ức vừa buồn vừa trớ trêu.

Có ai lại nghĩ rằng Vương Ác Thiếu nức danh Bar Kim Cát vẫn còn là ''trai tân''?

Nếu người nhắc đến là Uông Sở Diệu, từ nãy đến giờ cũng chẳng biết có còn lành lặn để về nhà hay không?

May thay, cô là người mới, chỉ hỏi bâng quơ mà đã khiến tâm trạng hắn có chút chùng xuống.

Kể ra thì đây cũng là lần thứ hai, hắn xử lý vết thương giúp cô, đến trường chưa đầy một tháng, nhưng người cô đã chằng chịt không ít những vết bầm lớn nhỏ, ngày nào đi học về, cô cũng phải đứng trong nhà vệ sinh rất lâu, mất không ít thời gian hoá trang che lại bằng cả tá phấn cùng kem che khuyết điểm.

Cô không muốn mang thân thể đầy vết bầm này về nhà, thế nào bà cũng sẽ lại hỏi tới hỏi lui, sau đó càm ràm cô cho mà xem.

Biết bản thân nói dối tệ hại, cô đương nhiên không muốn tự chuốc lấy phiền phức, chỉ biết nguỵ trang cho thật tỉ mỉ, tránh để bà phát hiện tay chân cô không lành lặn.

Uyển Đình Nhu đưa tầm mắt nhìn xuống.

Chợt...

Hai tai cô đỏ bừng, theo phản xạ lấy tay bắt chéo sang ngực che lại, vội vã nhìn sang hướng khác.

Thế mà từ nãy đến giờ lại không phát hiện ra?

Ấn đường khẽ nhíu lại, cô cắn môi nghĩ thầm.

Ban nãy bất cẩn làm đổ chậu nước văng xuống sàn, áo đồng phục màu trắng cũng theo đó mà bị nước bắn lên, thoắt ẩn thoắt hiện đằng sau lớp áo mỏng tang một màu đen mun của chiếc nội y.

Trần Thiên Hạo thoáng ngạc nhiên, dường như không mấy hiểu được hành động của cô, hắn nhìn lướt qua một hồi, mới nhận ra cúc áo cô đã bị mất đi một cúc, cả phần ngực như đồi núi trập trùng cũng theo đó mà lộ ra cái khe gợi cảm.

"Này, cậu...cậu đừng qua đây!"

Uyển Đình Nhu run run thốt lên thanh âm e ngại, cứ tưởng hắn sẽ chính nhân quân tử cởi chiếc áo khoác ra giúp cô như khi trước, nhưng đột nhiên, hắn chống tay xuống giường nhích lại gần hơn, khiến gương mặt Uyển Đình Nhu phút chốc liền biến sắc, cô hét toáng:

"Trần Thiên Hạo!!!"

Uyển Đình Nhu nhắm nghiền hai mắt lại, bàn tay vẫn còn đang bấu mạnh vào cánh tay, nhìn thấy dáng vẻ run sợ của cô, hắn dường như cảm thấy thích thú, đằng sau lớp khẩu trang khẽ nhếch lên nụ cười tà mị, hắn hỏi:

"Cô đang thử thách giới hạn của tôi sao?"

Uyển Đình Nhu vẫn không dám mở mắt, cánh môi xinh đẹp khẽ động đậy, cô ấp úng trả lời:

"Tôi...ban nãy bất cẩn nên...tôi không có ý đó...cậu...cậu làm ơn..."

Trần Thiên Hạo nhìn cô một hồi lâu, lướt một vòng lên xuống, sau đó dừng tầm mắt tại bầu ngực trắng nõn, nơi đang bị hai cánh tay cô chắn ngang, nó lấp ló mời gọi, nhìn thấp thoáng trông còn kích thích hơn bội phần.

Đúng là muốn giết người mà!

Hắn đảo mắt nghĩ thầm.

Sau đó cởi chiếc áo vest đồng phục, choàng tay vòng qua khoác lên vai cô.

Uyển Đình Nhu cảm giác được, lúc bấy giờ, cô mới dám hé mắt, từ từ mở ra, nhìn xuống xem động tác của hắn giống như một đấng cứu tinh của cô ngay lúc này. Cô ngập ngừng một vài giây, mới lấy hết can đảm định thốt ra hai tiếng "cảm ơn" thì hắn cất lời:

"Tôi cũng là đàn ông đấy. Lần này có thể sẽ không. Nhưng tôi không đảm bảo lần sau sẽ không nảy sinh chuyện gì đâu nhé."