Sáng hôm sau, Vương Thiên Ân vừa mở mắt ra.
Cô ta chưa về sao?
Uyển Đình Nhu đang gục đầu bên cạnh hắn. Cô ngủ rất say. Hắn vươn tay ra vừa định sờ vào mái tóc kia thì chợt...
"Sáng rồi nhỉ?"
Vương Thiên Ân nghe thấy vậy liền vội rút tay lại, hắn nhắm mắt vờ như chưa thức giấc.
"Hạ sốt rồi này. Để tôi nấu cháo cho cậu. Ngủ dậy nhớ ăn nhé."
Cô vừa nói vừa dùng trán mình áp vào trán của hắn.
Uyển Đình Nhu vừa quay lưng đi, Vương Thiên Ân đã mở mắt ra. Hắn đang ngẫm nghĩ:
Sao cô cứ phải đo thân nhiệt cho tôi cái kiểu đấy nhỉ?
Ai bị sốt cô cũng đều làm vậy với họ à?
Đang suy nghĩ vẩn vơ, bỗng, Uyển Đình Nhu từ trong bếp đi ra:
"Cậu tỉnh rồi à?"
"À...ừ."
Chả biết đang làm gì, Vương Thiên Ân nhìn lướt qua, hắn thấy Đình Nhu mặt mũi lấm lem, tóc tai có phần hơi rối lại còn dính bột mì, quần áo cũng không biết như thế nào cũng bị bẩn nốt.
Nhìn qua loa là vậy, nhưng dường như, hắn không mấy bận tâm.
Chợt, hắn nhướn mày hỏi:
"Cô..."
"Hay đo thân nhiệt cho người khác kiểu vậy lắm à?"
"Hả?"
Uyển Đình Nhu tròn mắt, nghe có vẻ như cô không mấy hiểu được câu hỏi của hắn.
"Kiểu gì cơ?"
"Ý cậu là...đo thân nhiệt cho người bị sốt à?"
"Ừ."
Hắn đáp cụt.
"À. Bà dạy tôi đấy. Bà nói làm vậy sẽ cảm nhận được chính xác hơn thân nhiệt của người bị ốm. Trước giờ ai bị sốt tôi đều đo cho họ như vậy mà. Với cả..."
Chưa kịp nói hết thì Đình Nhu đã lật đật chạy vào bếp. Cô hớt hả:
"Đợi một lát, tôi quên mất nồi cháo."
Hắn vẫn nằm dài trên chiếc ghế sô pha đó, gác tay lên mặt che khuất đi ánh nhìn sắc bén pha lẫn chút hoài nghi.
Sao lúc cô ta bảo ai bị ốm cô ta cũng làm vậy mình cứ cảm thấy sao ấy nhỉ?
Vương Thiên Ân cố gượng dậy đi vào trong phòng tắm, hắn khoác vội chiếc áo sơ mi mỏng bước ra ngoài, không quên mang chiếc kính đen kia vào.
"Trần Thiên Hạo, cậu..."
"Cô lúc nào cũng nhớ tôi với bộ dạng này là được rồi. Đừng nên biết quá nhiều."
"Tôi ngoài biết cậu ở đây thì tôi đâu biết được gì khác. Chỉ muốn hỏi là, mắt của cậu..."
Cô ngập ngừng...
"Có thể chữa khỏi được không?"
"Không chữa được, thế nên tôi mới phải mang cái kính này suốt đấy."
Tiếc nhỉ? Đôi mắt cậu ấy rất đẹp. Nếu lúc nào cũng phải che đi như vậy thật quả là thiệt thòi cho cậu ấy.
"Tôi nấu xong rồi. Cậu ăn đi cho nóng."
Đình Nhu ậm ừ một vài giây rồi tiếp lời:
"Hôm nay..."
''...''
"Cậu nhớ đến bệnh viện nhé. Tôi không phải bác sĩ, chỉ biết sơ cứu tạm thời thôi. Tôi nghĩ vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra thì sẽ tốt hơn."
Vương Thiên Ân vừa ăn vừa ung dung như không có chuyện gì xảy ra, thong thả đáp:
"Cô không tin vào bản thân mình?"
"Không phải thế. Chỉ là, hôm qua tôi thấy cậu bị thương sâu quá. Tôi sợ cậu sẽ để lại..."
"Sẹo? Di chứng?"
Hắn ngắt lời.
"Tôi nghĩ vậy thôi. Tuỳ cậu vậy. Tôi về trước. Có việc gì thì cứ sang đối diện tìm tôi."
Đình Nhu vừa nói vừa đi ra cửa. Cô không quên dặn dò hắn:
"Ăn xong nhớ lăn trứng nhé. Tôi có để bên trong bếp, mấy vết bầm trên mặt với cả trên người cậu nhiều lắm đấy."
Vương Thiên Ân đang ăn thì bỗng nhiên dừng lại. Hắn trầm ngâm một lúc rồi cất giọng:
"Này..."
"Cảm ơn nhé."