Này Vương Ác Thiếu, Chớ Làm Loạn!

Chương 194




Tài phiệt Vương Thịnh, trụ sở San Francisco, Mỹ.

Lục Tư Thành cầm sấp tài liệu đi vào văn phòng tổng giám đốc, gõ cửa...

"Vào đi."

"Vương thiếu."

Lục Tư Thành khẽ cúi đầu, đặt lên bàn một sấp tài liệu, hắn nhìn dáng vẻ làm việc chăm chỉ của Vương Thiên Ân mà không khỏi trầm trồ một tiếng.

"Có chuyện gì?"

Vương Thiên Ân trầm thấp hỏi, không ngẩng mặt lên nhìn, bàn tay vẫn đang ký duyệt văn kiện, hắn thực cảm thấy khoảng thời gian này hắn giống như sắp biến thành người máy rồi, cả thân thể chỉ cần bước vào văn phòng này sẽ giống như lập trình tự động, tự mình tiến đến chiếc ghế da ngồi xuống, cắm mặt làm việc từ sáng đến tận tối khuya.

Không biết là do Vương Sâm gây áp lực nên hắn mới trở nên như vậy hay chỉ đơn giản là bởi vì hắn muốn rút ngắn thời gian để đạt được ý nguyện của ông ta?... Ngắn nhất có thể, ngắn đến mức khiến ông ta tâm phục khẩu phục để sớm quay trở về bên cô.

Vương Thiên Ân dừng tay, nhắm mắt lại, ngả lưng ra sau, hắn vươn tay lên day day mi tâm.

Khoảng thời gian này đúng là mệt mỏi mà...

Đối với Vương Thiên Ân mà nói, ý nguyện của Vương Sâm không phải là vấn đề, vấn đề chính là nằm ở hắn. Nếu hắn muốn thì bất kể là việc gì, ắt cũng sẽ làm được, bằng không, dù ông ta có đe doạ đến mạng sống của hắn thì hắn cũng chẳng buồn quan tâm.

Mặc định mạng là do cha mẹ sinh ra, nếu muốn doạ muốn giết, tuỳ ý quyết định, chỉ cần là việc không nằm trong mục đích của hắn thì dù có chết hắn cũng sẽ không bị lay động!

Bởi thế, tất cả mọi thứ, sớm cũng đã được dự tính cả rồi, hắn không vội, vội vàng sẽ dễ phạm phải sai lầm, hắn cần thời gian để xét duyệt sấp văn kiện tồn kho đó, chọn ra những đối tượng hợp tác tiềm năng, song, tăng tốc triển khai những dự án chủ chốt, chỉ cần theo đúng tiến độ thì không cần đến năm năm, chỉ cần ba năm là đủ.

Lục Tư Thành nhìn thoáng qua bộ dáng uể oải của Vương Thiên Ân, nghe thấy hắn hỏi liền cung kính nói...

"Chuyện ngài căn dặn tôi đã cho người giải quyết ổn thoả cả rồi."

Vương Thiên Ân tay đang xoa xoa ấn đường, nghe thấy vậy thì khựng lại, mắt phượng khẽ mở ra, hỏi một câu không liên quan...

"Tiểu Uyển cô ấy... ổn không? Đã xuất viện chưa?"

Lục Tư Thành lúc này mới chợt nhớ đến vẫn còn chuyện này quên chưa báo cáo với Vương Thiên Ân, chuyện quan trọng như vậy mà phải đợi đến hắn đích thân hỏi tới, đúng là chê lương nhiều quá nên đến cả tiền thưởng tháng cũng không cần lấy mà.

"Vâng, sau khi nhập viện thì ba ngày sau Uyển tiểu thư đã tỉnh lại rồi ạ, không bị ảnh hưởng đến não bộ, trí nhớ ổn định... Thứ lỗi tôi quên không báo lại việc này với ngài, xin Vương thiếu trách phạt."

Vương Thiên Ân bên môi cong lên ý cười nhàn nhạt, im lặng một lúc, khoảng chừng vài giây sau mới ung dung nói...

"Không trách chú."

Lục Tư Thành vốn đang cúi mặt, nghe thấy vậy thì lập tức nhìn lên Vương Thiên Ân, không phải là hắn đã nghe nhầm đấy chứ?

Vương Thiên Ân lạnh lùng nói...

"Khoảng thời gian này cũng không dễ dàng gì, Tiểu Uyển không sao là tốt rồi... Còn chi phiếu thì sao?"

"Vâng, cả phí chăm sóc và viện phí, tất cả đều chuyển theo lệnh của ngài. Nhưng mà..."

"Nói!"

Lục Tư Thành hơi cúi đầu, thoáng ngập ngừng...

"Tên Âu Dương Tu đó... một xu cũng không lấy!"

Vương Thiên Ân nghe vậy, như là có chút buồn cười lời nói của Lục Tư Thành, môi mỏng hơi hơi cong, ánh mắt thản nhiên giương lên hỏi...

"Tại sao?"

Hắn hỏi, dáng vẻ nhàn nhã, âm giọng cũng vô cùng nhẹ nhàng, cảm giác chỉ hai thanh âm nhưng lại nặng như bàn thạch.

"Thưa tôi cũng không rõ, chỉ biết lúc đó hắn rất kiên quyết, hắn nói bản thân không quan tâm đến mối quan hệ thực sự giữa ngài và Uyển tiểu thư, chỉ cần là chuyện của Uyển tiểu thư thì hắn đều có thể tự mình lo liệu, không phiền ngài phải bận tâm."

Vương Thiên Ân không nói gì, chỉ nhếch mép cười...

Lục Tư Thành lúc này mới cảm thấy không gian xung quanh bắt đầu trở nên ảm đạm, dường như chỉ cần nhắc đến Uyển Đình Nhu thì Vương Thiên Ân hắn sẽ trở nên u ám hơn bao giờ hết, đặc biệt là những khi có dính dáng đến Âu Dương Tu, ánh mắt đáng sợ đó sẽ trở nên vô hồn dị thường, cảm giác giống như... sát nhân vậy?

Vốn dĩ tâm trạng trước đó vài phút vẫn còn rất bình tĩnh, vậy mà bây giờ lại...

"Chú Lục..."

Vương Thiên Ân bất giác lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Lục Tư Thành.

"Có thuộc hạ."

"Hay là tôi... giết chết tên đó nhỉ?"

Vương Thiên Ân thấp giọng hỏi, phàm là chuyện liên quan đến mạng sống con người nhưng hắn lại thốt ra nhẹ như lông hồng, một chút cảm xúc cũng chẳng có, đáy mắt lạnh băng hiện rõ sự tà ác, tựa hồ không hề cảm thấy dao động khi thốt ra, hắn nhìn chằm chằm Lục Tư Thành, trên khoé môi vô thức nở ra nụ cười thản nhiên đến rợn người...

"Vương thiếu... tôi thấy... không cần thiết phải làm vậy."

Lục Tư Thành khẽ nuốt một ngụm nước bọt, cố dùng âm giọng nhẹ nhàng nhất để đáp lại, hắn làm việc với Vương Thiên Ân hơn mười năm, quả thực phải chuẩn bị tâm lý rất nhiều, nghe nói người làm việc bên cạnh Vương Thiên Ân đều phải có tinh thần thép mới có thể chịu đựng được, hắn sớm cũng đã chuẩn bị từ lâu, nhưng mỗi khi thấy tên boss điên khùng trước mặt đáng sợ như thế này, hắn thực cảm thấy tinh thần thép vốn có cư nhiên bị lung lay, phút chốc chỉ muốn nghỉ việc cho đời thanh thản.

Lục Tư Thành cười giả lả, khuôn mặt nam tính bỗng trở nên nghiêm túc, phút chốc khiến hắn điển trai hơn mọi ngày...

"Ngài nghĩ xem, hắn như vậy đâu còn vênh váo được bao lâu, cứ để hắn tận hưởng, sau đó ngài quay trở về, dù hắn có đang vui vẻ hay hạnh phúc đến đâu, Uyển tiểu thư vốn đã định sẵn là người của ngài thì làm sao có thể không trở về về bên cạnh ngài? Âu Dương Tu đó vốn không thể so sánh được với ngài. Thứ gì mà Vương thiếu muốn lại không thể đoạt được, ngài nói có phải không?"

"..."

"Tin tôi... Không có gì đau đớn hơn cảm giác đang hạnh phúc mà bị người khác tước đoạt đâu, đôi khi còn đau khổ hơn cả cái chết đấy, kể cả Uyển tiểu thư có tình cảm với hắn thì chẳng phải ngài cũng sẽ thực hiện đúng với kế hoạch của mình sao?"

Vương Thiên Ân "Hừ" lạnh một tiếng, thần sắc lúc này mới trở lại trạng thái âm trầm ban đầu, khoé môi mỏng khẽ nhếch lên, hắn xoay chiếc ghế tựa vào bên trong...

"Nói như thể chú đã từng yêu vậy?"

Lục Tư Thành im lặng cúi mặt, cười khổ, sau một lúc lâu mới cất lên hai tiếng...

"Đã từng."