Này Vương Ác Thiếu, Chớ Làm Loạn!

Chương 193




"Làm như vậy lỡ như ông ta bị nó cuỗm mất thì phải làm sao?"

"Ôi giời! Chị khéo lo."

Tống Tâm Á  bĩu môi...

"Gã đầu heo đó mê em như điếu đổ, chẳng qua là vì thèm thuồng Seris nhưng vốn chỉ là khách hạng B nên không mới dám trèo cao, ai chẳng biết, khách ở đây nếu không yên phân tuân thủ quy tắc thì sẽ bị Dương thiếu gia và Tiêu Lang xử lý rất thảm. Chính vì vậy nên bọn họ dù có mười cái mạng cũng không dám làm càn đâu, chị đừng lo."

"Nghe nói hôm nay Tiêu Lang kia phải đi xử lý việc trong bang hội nên mới vắng mặt. Ở đâu ra mà em có thông tin này thế?"

Tống Tâm Á nhếch mép cười...

"Kẻ đi bên cạnh hắn rất nhiều, tất cả đều là đàn ông mà, cần có lịch trình không khó."

Nói xong cô ta nhìn sang Lâm Y Phi nháy mắt một cái, Lâm Y Phi đúng là không thể xem thường con ả này mà, cũng may là đồng nghiệp chứ không phải kẻ thù, lòng dạ đàn bà luôn là thứ thâm hiểm nhất.

Lâm Y Phi theo chân Tống Tâm Á mang Uyển Đình Nhu đến một phòng hạng thường ở lầu 7.

Vừa vào đến cửa phòng đã ngửi thấy mùi khói thuốc nồng nặc, một gã trạc tuổi ngũ tuần, mập béo như heo nọc cười nham hiểm bước tới, toàn thân hắn ta rậm rạp lông, không mặc quần áo, bên dưới chỉ có vỏn vẹn một chiếc khăn màu trắng quấn quanh.

Lúc bấy giờ, đầu óc Uyển Đình Nhu đã hơi có nhận thức trở lại, cô cảm thấy cơ thể giống sắp vỡ vụn ra vậy, vô cùng ê ẩm, tuy đầu cô hiện tại rất nhức, nhưng vẫn có thể ý thức được là mình đang ở đâu, đứng cạnh những ai, cô lờ mờ mở mắt, nhìn quanh...

"Tại sao tôi lại đi cùng các người?"

Lâm Y Phi và Tống Tâm Á "Hừ" lạnh một tiếng, bọn họ không nói không rằng, đẩy phắt cô vào bên trong căn phòng rồi kéo sầm cửa lại.

Trước khi đi còn không quên nói thêm một câu...

"Trần Tổng... Chúc ông buổi tối vui vẻ."

Gã đàn ông cười đê tiện, đoạn Tống Tâm Á đi lướt qua, ông ta còn thuận tay bóp mông cô ta một cái, nếu không vì cô ta ngăn lại thì có lẽ đêm nay, ông ta sẽ được cùng lúc thưởng thức cảm giác quan hệ trên hai người là như thế nào?

Bàn tay ông ta ôm bả vai cô, mượn hơi rượu, bắt đầu có động tác tiếp theo. Uyển Đình Nhu vội vàng nghiêng người né tránh, kiên quyết đứng xa ra...

"Ông muốn gì?"

Uyển Đình Nhu yếu ớt hỏi, bàn tay vẫn ôm khư khư lấy vùng bụng.

"Cô thực sự không hiểu, hay đang giả vờ không hiểu?" 

Ông ta cười híp mắt, dù có bày ra điệu bộ tao nhã như thế nào, vẫn không giấu được vẻ dâm đãng vốn có...

"Đêm nay cô hãy hầu hạ tôi chu đáo, tôi sẽ xem xét mà boa cho cô gấp ba tiền lương."

Uyển Đình Nhu không ngờ ông ta có thể nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy, không thèm để ý, cô xoay người chuẩn bị ra khỏi phòng.

Con mồi đã dâng lên tận miệng, làm sao có thể từ bỏ dễ dàng như vậy. Ông ta đỏ mặt tía tai, hóp bụng nhẫn nại đứng lên, đừng nhìn thân thể béo phì của ông ta, bước chân nhanh không kém người bình thường. 

Uyển Đình Nhu ra đến cửa, vặn mạnh tay nắm mở ra được một tia sáng lọt vào nhưng gã đàn ông lại lao đến nắm tóc cô gằn giọng...

"Đêm nay đừng hòng ra khỏi chỗ này... Nghe rõ chưa!"

Uyển Đình Nhu hoảng sợ, sau lưng toát mồ hôi lạnh. Cô vừa định cất tiếng kêu cứu thì một người đàn ông đã đạp cửa xuất hiện ngay trước mắt cả hai.

"Mày là thằng khốn nào? Sao lại dám phá rối chuyện tốt của ông hả? Cút ra khỏi đây ngay!!!"

Trần Thúc Huy nổi cơn thịnh nộ quát lớn, âm giọng vang vọng cả một dãy hành lang.

Người đàn ông cao lớn không nói gì, hai tay vẫn ung dung đặt trong túi quần, hắn tiến đến, một cước đạp thẳng vào người Trần Thúc Huy khiến cho ông ta ngã lăn quay ra đất, liền lồm cồm ngồi bật dậy hỏi...

"Mày chán sống rồi đúng không? Có biết tao là ai không hả? Có biết quy tắc ở đây nếu dám cướp tiếp viên của khách có cấp bậc thì sẽ có hậu quả thế nào không?"

"Biết."

Hắn đáp cụt, giọng nói không có một chút cảm xúc nào.

Người đàn ông tiến đến, cúi xuống nắm lấy cổ tay Uyển Đình Nhu kéo lên, nhìn thấy vậy, Trần Thúc Huy không cam tâm mồi ngon trước mắt bị cướp mất, thần sắc kích động như gà chọi, lại gân cổ gào lên...

"Thằng khốn này! Mày xem lời nói tao như gió thoảng qua tai hả? Mày là ai mà dám ngang nhiên cướp người của tao? Hôm nay nếu mày dám mang cô ta ra khỏi đây, tao nhất định sẽ..."

"Sẽ thế nào?"

Người đàn ông nhướn mày hỏi, đồng thời tháo bỏ lớp khẩu trang ra, nhếch mép cười.

Ngay lúc này, trời đất giống như sụp đổ, Trần Thúc Huy một thân béo ục ngồi phịch xuống sàn,  thần sắc thất kinh, ông ta run run, phút chốc răng môi đánh lập cập vào nhau, lắp bắp nói...

"C... C... Cố tổng?!!"

"Lặp lại câu quy tắc ban nãy mà mày hỏi tao xem?"

Trần Thúc Huy nuốt một ngụm nước bọt, sợ hãi làm theo...

"C... Có biết quy tắc ở đây nếu dám cướp tiếp viên của khách có cấp bậc... thì sẽ có hậu quả thế nào không?"

"Tốt!"

Còn chưa kịp định hình hết một loạt trước mắt, thì người đàn ông giống như bậc đế vương kia lại lạnh lùng tiếp lời...

"Vậy mày có biết... thành viên cấp thấp nếu dám động đến tiếp viên của cấp S thì sẽ có hậu quả thế nào không?"