Này Vương Ác Thiếu, Chớ Làm Loạn!

Chương 172




"Ừm... Đã từng."

Uyển Đình Nhu cúi gầm mặt, bàn tay vô thức bóp chặt lấy chiếc di động.

"Em trơ trẽn quá có phải không?"

Đáy lòng nghĩ vậy, Uyển Đình Nhu liền cảm thấy tuyệt vọng, cô cười nhạt, chậm rãi nhắm hai mắt lại, một giọt lệ trong suốt từ khóe mắt chảy xuống...

"Rõ ràng là yêu anh ấy như vậy, lại giới thiệu là anh trai? Có lẽ bản thân em sớm cũng đã mong muốn điều này từ lâu..."

Không phải sao?

"Đình Nhu! Anh không trách em."

Âu Dương Tu không nén nổi lo lắng mà âm giọng tăng thêm một bậc, hắn tiến sát lại gần, vịnh chặt vào hai bờ vai nhỏ bé của Đình Nhu, tựa hồ muốn ôm cô vào lòng.

"Anh biết, người đơn thuần như em chắc chắn là bị gã đàn ông đó lừa gạt nên mới hồ đồ mà mất nhận thức như vậy, anh sẽ..."

"Không!"

Uyển Đình Nhu quát lớn, cô giương mắt, trong ánh mắt cô đơn mang theo vẻ trống rỗng tuyệt vọng. Trước giờ cô vốn là người có tính trầm ổn ôn nhu, nhưng hiện tại lại giống như biến thành một người hoàn toàn khác, sắc mặt vô cùng kích động.

"Anh sai rồi! A Hạo... Anh ấy... Anh ấy..."

Cả thân thể cô run run, từ trong khoé mắt nóng ran, đỏ ngầu, những giọt lệ bắt đầu rơi xuống thành dòng, tuôn mãi, tuôn mãi... Bao bọc hết hai bên gò má nhợt nhạt của cô.

Uyển Đình Nhu bấu mạnh vào hai lòng bàn tay. Cô tự hỏi...

Sao tim cô lại đau thế này?

Cô không muốn tin những lời Âu Dương Tu nói, cô muốn tin rằng bản thân mình đúng, nhưng không hiểu sao càng muốn tin, lồng ngực cô lại càng phập phồng thấp thỏm, sợ hãi đến nỗi dù không biết có phải sự thật hay không, cô vẫn tự mình huyễn hoặc...

A Hạo, anh ấy yêu mình... Phải không?

Ánh mắt Đình Nhu bất giác sững lại, một đôi con ngươi run run nhìn chằm chằm xuống đất. Cô chợt nhớ đến khoảng thời gian khi ở cạnh nhau...

Đúng là khi ấy, hắn muốn cô nói yêu hắn, cô cũng đã từng nói rất nhiều... rất nhiều lần, nhưng còn hắn?

Còn hắn thì sao?

Hắn vốn chưa từng nói yêu cô... Dù chỉ là một lần!

Rõ ràng những ngày qua, cô và hắn đã trải qua những tháng ngày rất bình yên, rất hạnh phúc... Vậy mà tại sao giờ phút này, khi có một người khác nghi hoặc về tình yêu của cô và hắn thì cô lại không đủ dũng cảm đối mặt?

Không đủ dũng khí để khẳng định với họ rằng... Hắn yêu cô?

A Hạo, anh yêu em... Đúng không?

Uyển Đình Nhu vô thức cắn lấy môi dưới, cô không dám ngẩng mặt lên nhìn Âu Dương Tu, cô không đủ can đảm để đối mặt, cô sợ...

Cô sợ ký ức những ngày qua đều là giả dối!

Sợ tất cả những cảm xúc bấy lâu nay đều là cô tự lừa mình dối người, sợ bản thân cô yêu hắn đến hoang tưởng rồi, là cô tự mình tự vẽ nên một bức tranh hi vọng về cái tình cảm đơn phương ngu ngốc mà bấy lâu nay, cô vẫn hằng mong muốn một ngày nào đó, nó sẽ trở thành sự thật.

Làm sao bây giờ?

Cô sắp phát điên rồi... Đau đầu quá...

Uyển Đình Nhu ôm đầu ngồi thụp xuống đất, thần sắc hiện tại trông rất xanh xao, đầu cô lúc này, tưởng chừng như sắp nổ tung ra vậy.

"Đình Nhu!"

Âu Dương Tu nhanh chóng chạy đến bên cạnh cô.

Hắn dìu cô ngồi dậy, từ từ đến bên chiếc ghế sô pha ngồi xuống, chần chừ khoảng chừng vài giây, Âu Dương Tu mới quyết định cho tay vào trong túi, lấy ra một chiếc di động đưa qua cho Đình Nhu.

"Của em. Trả lại cho em."

Uyển Đình Nhu tròn mắt nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, còn chưa kịp định thần thì Âu Dương Tu đã tiếp lời...

"Xin lỗi em, vì anh đã..."

Cô còn không nghe Âu Dương Tu nói hết đã vội giật phắt lấy chiếc điện thoại trên tay Âu Dương Tu, mở lên, bất giác khiến Âu Dương Tu có chút sững người.

Tin nhắn?

Sao lại nhiều tin nhắn thế này?

Tin nhắn từ số thuê bao? Sao anh ấy lại không nhắn tin qua WeChat?

Hơn bảy mươi cuộc gọi?

Uyển Đình Nhu bình tĩnh lướt lướt hết đống tin nhắn một lượt, sau đó lướt vào trong danh mục cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều là A Hạo của cô, một loạt in đậm màu đỏ đều được đánh dấu là thông báo mới.

Mặc dù chưa đọc nội dung tin nhắn viết gì nhưng đã khiến tâm trạng cô có chút vui mừng lạ thường, vì cô biết... Hắn đã tìm cô, hắn đã lo lắng cho cô, hắn không có bỏ rơi cô.

Ngay lúc này, Uyển Đình Nhu mới có chút động lực giơ tay lên lau đi vệt nước mắt, cô quét tầm mắt qua nhìn sang Âu Dương Tu, mỉm cười hỏi...

"Em xin lỗi, ban nãy anh nói gì?"

Hừ! Chỉ là vài dòng tin nhắn? Vài cuộc gọi nhỡ mà đã khiến em vui vẻ đến vậy ư?

Còn anh thì sao? Anh là người đã ở bên cạnh em, chăm sóc em những ngày qua, túc trực bên cạnh em cả ngày lẫn đêm... Vậy mà khi em vừa tỉnh dậy đã bất chấp thân thể yếu ớt lao ra khỏi bệnh viện trong đêm hôm khuya khoắt thế này đi tìm hắn?

Uyển Đình Nhu... Em xem anh là gì?

"Anh Âu Dương..."

Những ngày qua, người đàn ông mà em yêu đó, hắn ta đã ở đâu?

Ánh mắt khi em nhìn anh và gã đó thật sự rất khác biệt...

Khoảng cách thật xa vời, ánh mắt giống như một ngôi sao băng, sáng ngời tinh tú, lại vô cùng lạnh lẽo... Nhưng đối với gã đó thì khác!

Ánh mắt khi em nhìn hắn thật sự rất đáng ghét, ánh mắt mà dù anh cố gắng đến mấy cũng không bao giờ được em đáp lại... Dù chỉ một lần.

Đình Nhu... Rốt cuộc thì anh phải làm sao thì em mới có thể...

"Anh Âu Dương!"

"Hả? Sao?"

Âu Dương Tu bị gọi lớn, bất giác giật thót, hắn hoàn hồn liền quay sang...

"Ừ... Em nói đi."

"Anh sao vậy?"

Uyển Đình Nhu cười dịu dàng.

"Em đã nói gì đâu? Em gọi anh nhưng anh không trả lời nên em mới cố ý gọi to hơn một chút. Em hỏi... Ban nãy anh muốn nói gì?"

"À..."

Âu Dương Tu cười khổ, trên khuôn mặt thoáng chút cô đơn, đáy mắt chợt hiện lên một nỗi buồn nhè nhẹ...

"Không có gì... Không còn quan trọng nữa."

Đình Nhu... Xin lỗi em, vì bản thân, anh phải càng mạnh mẽ hơn nữa, anh thà trở thành kẻ xấu còn hơn là để em bị người đàn ông khác cướp mất!