Này Vương Ác Thiếu, Chớ Làm Loạn!

Chương 11




"Khụ...Đình Nhu, sao cháu đi lâu thế? Có phải tên đó hắn lại nói gì làm cháu buồn đúng không?"

Uyển Đình Nhu ấp úng, mỉm cười qua loa:

"Dạ không ạ. Cháu chỉ muốn nói cảm ơn cậu ấy thôi. Có lẽ cậu ấy đang bận, nên chúng cháu cũng không nói chuyện gì nhiều."

"Vậy à? Thế sao cháu đi đâu lâu thế?"

"À dạ, cháu...gặp Nghiên Nghiên ạ.''

''Hân Nghiên sao?''

''Dạ, Nghiên Nghiên đi ngang qua đây nên tụi cháu ở trước nhà nói chuyện có hơi lâu."

Đình Nhu chọn cách nói dối rằng cô gặp được người bạn thân thay vì nói thật, đó là một người mà cô đã cứu mạng lúc sáng.

Cô vốn hiểu rất rõ tính cách của bà Ngọc, nếu nói là người quen, bà sẽ lại hỏi tiếp, tính bà là như vậy, luôn lo lắng và không yên tâm.

"Thế sao cháu không gọi nó vào? Cũng lâu rồi ta không thấy con bé ghé chơi nhỉ?"

"Cậu ấy..." Đôi môi cô khẽ mấp máy.

"Cậu ấy sắp vào ca nên không ghé vào được ạ."

Từ nhỏ đến lớn, bà biết cô chỉ có duy nhất một người bạn thân từ thuở học mẫu giáo đến hiện tại là Lý Hân Nghiên, vậy nên nếu nói người quen, cô sợ bà sẽ hỏi tiếp đến lai lịch rồi những vấn đề khác.

Vả lại, nếu biết đứa con bà nuôi nấng cực khổ, ăn uống thiếu thốn lại đi làm ân nhân cứu mạng của người khác bằng cách hiến máu nhân đạo, bà chắc chắn sẽ vì tức giận mà lên cơn tăng xông mất.

Bao nhiêu công sức chăm sóc, Uyển Đình Nhu cũng chả tốt hơn là bao, cô cũng từng vì thiếu chất dinh dưỡng mà khiến bản thân suy nhược dẫn đến ngất xỉu trong lúc làm việc. Ấy vậy mà giờ lại nghe bao nhiêu thứ đổ dồn hết vào một người dưng không hề quen biết. Bà ắt sẽ quát mắng cô ăn không ngồi rồi, lo chuyện bao đồng, bản thân cô trông cũng gầy, nom cũng yếu ớt chứ chả mập mạp gì, thế mà lại rỗi hơi đi làm từ thiện không công?

Không thể phủ nhận sự quan tâm của bà Ngọc đối với Đình Nhu, nhưng đôi khi cô lại thấy phiền lòng. Cô sợ mình sẽ lại là gánh nặng, để người thân duy nhất trên cuộc đời này vì mình mà hao tâm tổn sức. Cứ hễ nghĩ đến cảnh bà Ngọc gào lên vì tức giận, lại vô tình tự khiến bản thân bị tăng huyết áp thì cô lại thấy rùng mình. Cô thấy bản thân mình thật vô dụng và mềm yếu.

"Nói dối mà không gây hại đến người khác tức là một lời nói dối tốt."

"Cháu đang lầm bầm cái gì đấy?"

"Dạ đâu có gì. Cháu có nói gì đâu."

Cô cười giả lả.