Ngày hôm đó, rõ ràng người mình muốn gặp là cái thằng rẻ rách kia, xui xẻo sao thằng khốn đó lại chính là Vương thiếu Vương Thiên Ân?
Sau một hồi tranh cãi, ba mình vì muốn tống cổ nó về Vương gia mà đã khiến nó nổi điên lên, muốn công khai toàn bộ thu chi khống từ trước tới giờ của ông ấy, tuy nó không hề bày ra thái độ quá khích, nhưng có thể thấy, nó là không muốn quay về, nó muốn tiếp tục sống trong cái bộ dạng đó để né tránh người của Vương Sâm cùng Trịnh An Nhã, chẳng những vậy, nó còn trực tiếp khai trừ mình khỏi Sử Đế Lan, tuy không hề đề cập tới, nhưng sau khi bước ra khỏi phòng hiệu trưởng, ai cũng ngầm hiểu, nếu mình và ông ấy dám để lộ sự việc ngày hôm đó ra ngoài, chắc chắn kết cục của Tần gia sẽ rất thảm.
Hiện tại mình vạ miệng nói ra, thằng khốn đó sẽ không tìm mình tính sổ chứ?
Tần Nguỵ theo bản năng nuốt "ực" một cái.
Tối hôm qua...
Trịnh An Nhã thông qua thư ký của cô ta để lấy phương thức liên lạc với Tần Nguỵ, cô ta đã hỏi...
"Nghe nói Tần thiếu gia rất có hứng thú với học sinh mới nhập trường tên Uyển Đình Nhu?"
Tần Nguỵ chưa kịp trả lời, Trịnh An Nhã đã hào hứng nói tiếp...
"Tôi còn biết được anh vì con ả đó mới bị trục xuất khỏi học viện."
''Không biết là...''
Tần Nguỵ lúc đó vẫn đang vui vẻ cùng đám bạn, ngồi hai bên là hai tiếp viên hầu rượu, cả đám đang tụ tập trong một phòng VIP tại câu lạc bộ đêm.
Hắn nghe thấy, lập tức đứng phắt dậy, âm giọng hơi gắt gỏng cắt ngang...
"Thế nào? Cô đắc ý lắm sao? Tần thiếu gia đây bị đuổi thì các người cảm thấy hả hê lắm hả? Gọi đến để bỉ mặt à?"
"Ấy...tôi nào dám."
Trịnh An Nhã phì cười.
"Chỉ là nghe bọn họ nói, trước đó, anh có để mắt tới một nữ sinh tên Uyển Đình Nhu. Tôi đây là đang tốt bụng muốn chia sẻ với anh một thông tin, chắc chắn sẽ khiến anh cảm thấy hứng thú."
Sau đó, Trịnh An Nhã cúp điện thoại, cô ta gửi cho Tần Nguỵ một tin nhắn, nội dung trong đó là địa chỉ khu phố nơi Uyển Đình Nhu đang ở, kèm theo đó là mốc thời gian mỗi ngày khi cô đi đến trường, còn chỉ rõ cụ thể cô sẽ đi con đường nào.
Đôi mắt diều hâu bỗng loé sáng, Tần Nguỵ vừa đọc tin nhắn, vừa cười khoái trá, sau đó nghĩ ngợi một lúc lâu, chợt, hắn bấm gọi lại cho Trịnh An Nhã.
"Trịnh tiểu thư đây là có ý gì? Tại sao lại muốn giúp tôi?"
Trịnh An Nhã nghe vậy, nụ cười bên môi càng sâu sắc, nở ra đầy ẩn ý...
"Ơ...không phải Tần thiếu rất thích cô ta sao? Thứ lỗi tôi sơ ý quá. Không biết Tần thiếu không hứng thú với loại thông tin này."
"Không...ý tôi muốn hỏi là..."
Thấy Tần Nguỵ ngập ngừng, Trịnh An Nhã nhanh trí tiếp lời:
"Tần thiếu không cần nghĩ nhiều, tôi chỉ nghĩ đơn giản là tặng quà thì phải tặng thứ mà người ta thích, nể mặt hai gia đình chúng ta cũng có chút giao hữu làm ăn, coi như đây là món quà tôi tặng anh trước khi anh rời khỏi Sử Đế Lan vậy."
Trước khi cúp máy, Trịnh An Nhã còn cố ý nói thêm:
"Yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật giúp Tần thiếu, đảm bảo không một ai biết chuyện này."
Sau cuộc gọi của Trịnh An Nhã, Tần Nguỵ cười đến ngoác cả mồm.
Cảm thấy mọi chuyện thật quá thuận lợi, thuận lợi đến mức khiến hắn cảm thấy vô cùng hài lòng.
Phải là người trong cuộc mới hiểu, cảm giác tự bỏ tiền ra mua một miếng bánh và vô tình nhặt được một cái bánh từ trên trời rơi xuống khác nhau như thế nào?
Ngày mai, hắn sẽ thuận lợi tiếp cận được nữ nhân của Vương Thiên Ân, mới chỉ nghĩ có vậy mà khiến hắn đã rạo rực không chịu được.
Không biết phụ nữ của Vương Thiên Ân thì sẽ có mùi vị gì nhỉ?
Chắc là sẽ hấp dẫn lắm đây.
Sau đó lại nghĩ đến đến nguyên nhân hắn bị trục xuất cũng có liên quan đến Uyển Đình Nhu, ánh mắt Tần Nguỵ dấy lên sự căm phẫn tột cùng.
Bàn tay sớm đã cung thành nắm đấm. Hắn nghĩ thầm...
Bao nhiêu chuyện đều tại mày mà ra! Con tiện nhân...ngày mai, tao sẽ tra tấn mày cho tới chết!
...
Tần Nguỵ lo lắng đi qua đi lại, vô thức đưa ngón tay cái lên miệng cắn cắn. Uyển Đình Nhu nhìn thấy bộ dạng của hắn, cô thầm nghĩ...
Phải chăng...Vương Thiên Ân kia rất đáng sợ? Đáng sợ tới nỗi mà Tần Nguỵ chỉ mới lỡ miệng nhắc đến tên thôi cũng đã khiến sắc mặt hắn hoá tái mét như vậy?
Là nhân vật nào đó rất có ảnh hưởng đối với hắn sao?
Uyển Đình Nhu ngẫm nghĩ, cô phần nào cũng đã nắm bắt được tâm lý Tần Nguỵ, liền cất giọng hỏi:
"Vương Thiên Ân đó...anh sợ hắn lắm sao?"
"Không!!!"
Tần Nguỵ bị nói trúng tim đen, vô tình động chạm đến lòng tự tôn của hắn, ngay lập tức xoay người, liền nhào lại túm lấy cổ áo cô quát lớn:
"Tao không sợ nó! Mày dựa vào đâu mà nói tao sợ nó? Mày chán sống hả?"
Uyển Đình Nhu nhìn chọc thẳng vào con ngươi đang run lên của Tần Nguỵ, hiện tại, hắn trông rất hung dữ, hai bàn tay nắm lấy cổ áo cô mà run lên bần bật, cảm xúc cùng hành động hoàn toàn trái ngược nhau, hắn càng phủ nhận, càng khiến cô thêm khẳng định.
Hắn đích thị là đang sợ hãi!
Tần Nguỵ rõ ràng là đang run...hắn thật sự rất sợ người đàn ông mang tên Vương Thiên Ân kia!
Trong lòng Uyển Đình Nhu vang lên cảnh báo, cô nhất định phải đánh vào tâm lý hắn.
"Tần thiếu gia, thứ lỗi vì tôi nhiều lời, tuy không biết ai là người muốn anh đưa tôi đến đây, nhưng hiện tại, chắc họ cũng đang rất đắc ý xem anh là kẻ chết thay."
Ba chữ "kẻ chết thay" cư nhiên lọt vào tai Tần Nguỵ, bất giác làm hắn kinh ngạc, vẻ mặt thoáng hốt hoảng hỏi lại:
"Mày nói vậy là có ý gì?"