- Em là cô gái mang hài vàng
... không màn đau khổ để yêu anh !
- Tuy mỏng manh như chưa bao giờ là thất bại . . .
- Hiện tại em là cô gái mang hài tím
. . . Nhẫn tâm ảo mộng chiếm trọn trái tim anh !
__________________
Muốn có hạnh phúc phải trãi qua khổ đau, hay con tim dao động mà chưa nói
thành lời ? Tình hình hiện tại của Dương Kì Nam đích thị là như vậy. Anh tức giận ném tập hồ sơ trên tay mạnh xuống bàn. Mệt mỏi gục mặt xuống,
khẽ khép hờ mắt lại.
Thư ký Lâm đứng kế
bên cạnh cúi đầu lo lắng nhìn anh, cô chưa bao giờ thấy tổng giám đốc
kiệt sức đến như thế. Dạo này anh thường xuyên ngủ lại tại văn phòng,
còn nói anh không chịu vào phòng ngủ mà nằm ở trên sofa. Hôm đó cô ở lại khuya, thì bất ngờ chợt thấy anh nằm trên sofa, kế bên còn có vài chai
rượu nặng lăn lốc. Tình hình của Dương thị đã quá trầm trọng, nội trong
hai ngày nữa không trả hết nợ ngân hàng thì sẽ phá sản ngay lập tức. Cô
run run hai tay cầm hồ sơ của mình, khẽ nhỏ giọng đưa tấm đơn trên tay
lên: "Tổng giám đốc, tôi xin nghỉ việc". Cô xin lỗi, cô còn phải lo cho
tương lai của mình. Không thể để mình bị thất nghiệp. Cô e ngại nhìn
anh.
Mắt thấy, Dương Kì Nam lạnh lùng
ngước mặt lên, nhìn chằm chằm vào tấm đơn xin nghỉ việc của thư ký Lâm
mà cười lạnh. Nâng tay lấy bút ký tên vào rồi lại không cảm xúc gục
xuống.
Thư ký Lâm nhẹ cầm lấy lá đơn trên tay, im lặng mà rời đi. Tổng giám đốc, tôi thật sự không thể ở lại Dương thị.
Trong căn phòng u ám đến ảm đạm, giờ chỉ còn mình anh hiu quạnh gục xuống đó. Bóng lưng gầy gò toát ra vẻ cô đơn tựa như đang tuyệt vọng. Mái tóc xập xòa che đi hết phản ứng trên khuôn mặt tiều tụy. Anh nằm đó, không một
ai biết. Anh nằm đó, không một ai quan tâm.
Trong không gian yên tĩnh u ám, đột nhiên từ ngoài cửa phòng, một cái "Rầm"
vang lên mạnh mẽ. Chỉ thấy, Nguyên Lâm đang hoảng hốt chạy tới phía
Dương Kì Nam, anh ta chợt quát lên: "Kì Nam, 'tiểu mỹ nhân' bị người ta
bắt cóc rồi. Nhanh lên, hôm nay tôi đến tìm em ấy thì bắt gặp em ấy bị
ném vào thùng xe". Giọng nói của anh ta khản đặc, nghe cũng có thể nhận
ra nỗi lo lắng đến cực điểm.
Đầu óc lạnh
lẽo của Dương Kì Nam bỗng dưng hoạt động. Anh nằm gục ở trên bàn, giọng
nói hoảng hốt của Nguyên Lâm đang không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu
anh. Hàn Nhi, tại sao lại bị bắt cóc ? Là ai bắt cóc cô ? Rõ là cô chưa
từng gây thù với ai mà. . . Không lẽ . . . nghĩ đến đây, tâm trạng của
anh bất chợt vô cùng sợ hãi, bật người dậy, đẩy Nguyên Lâm ra mà lo lắng chạy khỏi phòng, anh phải đi tìm cô về, phải nhanh chóng cứu cô. Anh sợ họ sẽ hại cô. Anh sợ họ sẽ khiến cô biến mất. Không được ! Cô là tia
sáng cuối cùng của cuộc đời anh. Nếu mất cô, anh phải làm sao đây ? Càng nghĩ anh càng sợ hãi, ánh mắt bất cần lộ ra rõ vẻ lo lắng hoang mang,
lo lắng đến nỗi cả bàn tay cũng run run.
Nhưng nào ngờ, khi bàn tay của anh vừa chạm vào khóa cửa thì lại bị Nguyên Lâm lấy tay kéo mạnh về phía sau.
Dương Kì Nam đang gấp gáp, đột nhiên bị kéo lại thì tức giận, đầu óc anh bây
giờ chỉ toàn những nỗi hoang mang và hoảng sợ. Anh nhìn khuôn mặt lo
lắng của cậu ta điên dại quát lên: "Buông tôi ra, cậu không biết bọn họ
lấy cô ấy ra đe dọa tôi sao, tôi phải đi cứu cô ấy". Đáy mắt âm trầm của Dương Kì Nam căn bản là đã bị một mảng đen u ám bao lấy. Giọng anh khàn khàn, tức giận đến nỗi muốn ngừng thở. Nói xong liền chạy ra cửa thì
đột ngột bị Nguyên Lâm kéo lại một lần nữa, lần này thì cậu ta nghiếng
răng hét vào tai anh: "Cậu điên sao, cậu biết cô ấy ở đâu mà tìm hả ?".
Âm điệu của cậu ta cũng lo lắng không thua kém gì anh. Lần đầu tiên
trong đời, cậu dám quát tháo với Kì Nam.
Dương Kì Nam sững sờ, anh chết lặng ngay tại chỗ. Đúng rồi, anh không hề biết cô ở đâu, làm sao mà tìm ? Ánh mắt anh hoang mang nhìn đi xung quanh.
Rồi chợt, một tia sáng hy vọng bỗng lóe lên. Anh mạnh mẽ kéo tay Nguyên Lâm ra khỏi phòng, vừa đi vừa nói như hét: "Chúng ta còn có Reign". Đến tổ chức của anh, chắc chắn sẽ tìm ra tung tích của cô. Theo thời gian,
từng nỗi hoảng sợ đang hung hăng gặm nhắm từ tế bào trong anh. Giây phút này, anh đang cực kì sợ hãi. Càng ngày trông anh càng đáng thương. Lâu
nay anh cứ nghĩ cô luôn nằm trong kiểm soát của anh, nhưng nào ngờ mọi
thứ đều là giả, anh không muốn cô rời khỏi anh.
Xe vừa dừng ở tổ chức Reign, bên trong đã có Bách Minh cùng An Tiệp Kha
chạy nhanh ra. Dương Kì Nam cũng không quan tâm lắm, nắm chặt cổ áo Bách Minh quát lên: "Tìm ra cô ấy chưa?" Trong mắt anh hoàn toàn bị bao phủ
bởi một lớp hoảng sợ, không hề nể tình ai nữa. Giờ phút này, Lâm Á Kỳ là tất cả đối với anh.
Bách Minh nhắm mắt
lại, rồi chợt buồn bã lắc đầu, nhẹ bâng đáp lại: "Hoàn toàn không".
Dương Kì Nam như bị thôi miên, anh đứng câm lặng như tượng đá. Rồi bỗng
dưng cười lạnh, hình như anh đã bị nỗi lo cho cô che mắt nên quá ngu
ngốc rồi. Muốn đe dọa anh, thì không phải sẽ điện thoại sao ?
Ngay lập tức, điện thoại của anh bỗng vang rền lên chuông tin nhắn. Khóe môi nam thần bỗng cong lên lạnh nhạt cười. Cuối cùng cũng tới rồi. Anh khẽ
nâng tay bật điện thoại lên, trong đó chỉ có vài cuộc gọi nhỡ và tin
nhắn. Anh nhấn vào tin nhắn xem thì bất ngờ hiện lên chỉ một chữ đơn
giản nhưng tràn đầy ẩn ý.
"Biển".
Anh ném điện thoại xuống dưới chân, khẽ cười lạnh, ánh mắt toát lên vẻ băng giá tàn nhẫn đến thấu xương. Khẽ xoay người hỏi Bách Minh cùng Nguyên
Lâm: "Gần đây có biển không ?"
Cả hai người đó đồng loạt lắc đầu, lo lắng đáp lại: "Trong thành phố thì sao có biển ?" Anh hỏi thật ngớ ngẩn.
An Tiệp Kha im lặng nãy giờ, bỗng dưng hét toáng lên: "Có đó, nghe nói nằm cách thành phố không xa lắm". Cô đã từng nghe bà nội Bách kể. Lần này
xem ra mình nhiều chuyện cũng rất có ích.
"Đi tới biển". Giọng nói lạnh nhạt của anh vừa dứt thì ngay lập tức cả ba
liền leo lên một chiếc xe vọt đi. An Tiệp Kha là người dẫn đường. Bách
Minh ngồi kế ghế láy lấy điện thoại triệu tập thêm một số người trong
Reign và một sát thủ riêng theo dõi. Tâm trạng bốn người, ai cũng lo
lắng, hoang mang đến cực điểm.
Vùng biển
ngoài đó đi thật rất xa, là một vùng biển hoang không khu du lịch. Kì
Nam và ba người kia vừa tới thì trời cũng đã tối. An Tiệp Kha bước xuống xe cảm thấy có gì đó rất lạ, nhìn lên bầu trời mới "à" lên một tiếng.
Thì ra hôm nay là ngày trăng tròn. Trời trong vắt như chiều thu, đầy ánh sao lấp lánh. Tuy vậy không hiểu sao lại mang lên một hương vị buồn man mác.
Dương Kì Nam lo lắng ra lệnh cho
mọi người chia nhau ra tìm, người của Reign còn chưa tới. Gió từ ngoài
biển thổi mạnh từng đợt, lạnh rét đến cắt da thịt.
Dương Kì Nam tháo giày da quăng đi, anh hoảng loạn chạy trên một vùng cát
vắng vẻ tìm kiếm bóng dáng cô. Mồ hôi chảy xuống rồi lại khô dần vì gió. Từng cơn gió tạt mạnh vào người anh, lạnh lắm, rét lắm. Khóe mắt của
anh chợt đỏ hồng lên hét lớn: "Hàn Nhi, em ở đâu?" Giọng hét khản đặc
của anh vang dưới ánh trăng trong màn đêm u tịch. Nghe sao mà nát lòng
quá ? Có ai cho anh biết cô ở đâu không ? Anh chạy mãi, chạy mãi nhưng
chẳng tìm thấy cô.
"Hàn Nhi, trả lời tôi đi".
Vô vàng giọng hét cứ truyền đến, Dương Kì Nam lo lắng đến nỗi muốn chết
đi. Giọng anh ngày càng yếu ớt dần nhưng vẫn cứ gọi. Gió biển lớn quá,
rất lạnh. Anh lo lắng cho cô, không biết cô có bị lạnh không ? Tất cả
chỉ tại anh, tại anh mà cô bị người ta bắt đi. Anh nhớ, cô rất sợ ma,
nơi vắng vẻ u tịch, tối tăm như thế này. Chắc chắn cô sẽ sợ hãi. Anh vấp té, đau đớn ngã khụy xuống. Hàn Nhi, chờ tôi, tôi sẽ không để em phải
sợ hãi.
Bỗng đâu, một tiếng cười mỉa mai
mạnh mẽ truyền đến. Dương Kì Nam nheo mắt lại, trong đầu anh vẫn đang âm thầm gọi tên cô. Anh muốn cô phải chờ anh. Người anh từ từ gượng dậy,
cố tỉnh táo để nhìn con người trước mặt mình. Anh cười nhạt nằm trên cát vàng, xung quanh còn bị người của ông ta bao vây. Mân môi nhàn nhạt
hỏi: "Đưa Hàn Nhi lại cho tôi". Anh thề, khi cứu được cô về. Anh phải
giết ông ta. Mặc kệ cô đau khổ hay không.
Lâm Nhất Dân ngồi trên ghế đặt ở trên mõm đá cao, xung quanh ông ta còn
được bảo vệ bằng một đám người khoát đồ đen. Đôi môi nứt nẻ khẽ cười
ngạo nghễ chỉ xuống chân anh: "Tao muốn chân mày, có nó, tao sẽ trả Kỳ
Kỳ". Ông ta ác độc, ở trên cao như tử thần đang ngó xuống. Cực kỳ chán
ghét.
Ánh mắt Dương Kì Nam vẫn bình thản
như nước hồ thu, không có một gợn sống. Anh đứng dậy lấy tay chỉ vào
chân trái mình, khẽ cười nhẹ: "Nó sao?" Dừng lại một chút, anh lại mỉa
mai nói tiếp: "Thứ súc sinh không đáng có được". Bắt cóc chính con gái
ruột của mình để thu lợi ích, còn thua cả súc sinh.
Lâm Nhất Dân đập cây gậy trên tay xuống, tức giận đến ngút trời nhưng vẫn
cố bình tĩnh ra giá tiếp tục: "Một là Kỳ Kỳ chết, hai là chân của mày ?" Giọng điệu còn lộ rõ ra vẻ gian manh khó lường.
Dương Kì Nam cười lớn, anh đột nhiên xoay qua đánh đám người đang vây quanh
mình. Đấm bọn họ tựa như đang trút giận. Nhưng nào ngờ do sức lực mấy
ngày qua quá yếu kém mà bên đám người kia lại quá đông nên rất nhanh anh lại bị bắt sống trở lại.
Dương Kì Nam bị kiềm kẹp dưới bãi cát, bình thản nhìn khuôn mặt già nua đang cười ngạo nghễ của Lâm Nhất Dân mà mặt lạnh băng.
Lâm Nhất Dân âm ngoan cười, nhìn anh đấy châm chọc: "Hình như Dương thị làm cho mày lao tâm quá, sao lại yếu như thế ? Haha". Giọng điệu ông ta
khản đặc, đầy mùi sát khí.
Dương Kì Nam
vẫn một mực im lặng đến bình thản, anh không lo, một lát nữa người của
Reign sẽ tìm thấy anh thôi. Ngược lại Lâm Nhất Dân là cha của Hàn Nhi,
chắc ông ta cũng không nỡ tàn ác với con mình quá. Huống hồ thứ ông ta
muốn là anh, sẽ không hãm hại cô. Nghĩ đến đây, lòng anh chợt nhẹ đi.
Anh chỉ lo là cô sẽ sợ hãi, cô đói, cô lạnh.
Lúc này, Lâm Nhất Dân mới thực sự tức giận quát lên, giọng nói ra lệnh của
ông ta cứ như sấm sét giữa trời quang: "Lấy dao, đâm vào chân nó". Âm
điệu của ông ta tàn nhẫn hung ác, bóng dáng ông ta ngồi trên ghế, vô
cùng kiêu ngạo, thoã mãn nhìn anh.
Dương
Kì Nam hơi sững người lại, rồi anh chợt cười lạnh, điên dại nói: "Đâm
đi, đâm đi". Chân anh đổi lấy cô, anh chấp nhận. Anh cần cô hơn cần nó.
Từng giây, từng phút lại tích tắc trôi qua. Trên mặt bọn người áo đen ai
cũng có nụ cười chế giễu anh. Từ lúc nào, một trong số người đó đã lấy
ra một con dao bén nhọn dùng để phòng thân. Nhìn lưỡi dao sắc lạnh vô
tri vô giác kia, môi anh mỉm cười nhẹ. Chịu đau một chút, mày sẽ có lại
Hàn Nhi.
Rồi chợt, họ lấy dao nhanh như
cắt vô tình đâm vào chân anh. Vài giọt máu đỏ tươi lại bắn ra. Máu từ lỗ vết thương ở chân chảy ra lênh láng, họ đâm rất sâu. Mặt của Dương Kì
Nam biến sắc ngày càng trắng bệch đi, anh đau đớn lấy hai tay đang run
run cầm lấy chân mình. Làn môi vẫn chưa từng hé ra một tiếng hét, vẫn cố gượng cười nhẹ. Nhưng ai nào biết, nó đau đến cỡ nào. Giây phút cây dao đâm tới, nó như muốn chặt luôn chân anh ra. Vô cùng đau đớn. Cuối cùng
cũng xong, làn môi anh khổ sở cười nhạt nhìn Lâm Nhất Dân nâng môi nhẹ
bâng khẽ giọng: "Đưa cô ấy ra đây". Đâm anh xong rồi thì trẻ cô lại cho
anh.
Lúc này, từ phía đằng xa kia nhờ
ánh trăng soi sáng anh mới thấy Lâm Á Kỳ dần đi đến. Ông ta cũng biết
giữ lời hứa, tốt rồi, anh vui mừng hét lên với cô: "Hàn Nhi". Giờ phút
này mọi thứ đều biến mất, trong mắt anh chỉ có hình dáng mảnh khảnh của
cô. Cuối cùng anh cũng được thấy cô rồi.
Đám người áo đen tự dưng giải tán ra, Lâm Á Kỳ từ xa bước lại, dáng cô có
chút đau đớn lảo đảo. Cô mặt bộ váy ren trắng mỏng manh như lụa đào. Làn váy mỏng cứ nhẹ nhàng bay trong gió. Cứ tưởng cô sẽ chạy lại ôm anh,
nào ngờ ngược lại còn hững hờ nhìn anh như người xa lạ. Anh đâu biết,
tim cô đang đau cỡ nào. Nhìn thấy máu đang chảy dài trên chân cùng với
khuôn mặt trắng bệch của anh, tim cô rỉ máu như muốn xé toạt ra.
"Hàn Nhi, em sao vậy ?" Giây phút này, Dương Kì Nam cực kỳ đáng thương. Anh
chết lặng tại chỗ chỉ biết hoảng loạn nhìn cô thều thào hỏi nhỏ, sao ánh mắt cô nhìn anh . . . lại xa lạ đến thế. Anh cố gượng người đứng dậy
nói với cô, nhưng sau đó lại té lăn ra cát. Vết thương bị đâm đau đớn
tựa như đang ăn mòn cơ thể. Chân này, anh vì cô mà bỏ đi.
Lâm Á Kỳ buồn cười nhìn dáng vẻ chật vật té ngã của anh. Trong màn đêm, màn lệ của cô bị bao phủ. Cô cười đau khổ, ánh nhìn lạnh băng không mang
lên một chút tình cảm. Nhưng sâu trong đó, là một nỗi thống khổ đang dày vò như cực hình. Cô nhìn anh cười mỉa mai nói: "Anh thật dễ gạt, anh
không biết tôi sắp giết anh sao?" Dáng người mảnh khảnh nhỏ bé của cô
trước gió lớn, tựa như đang lung lay dễ ập ngã xuống ngay lập tức. Cô vô tình, tàn ác một tay lấy súng từ tay của tên vệ sĩ kế bên mình, khẽ
cong môi cười nhạt . . . chỉa súng về phía anh đang ngã.
Dương Kì Nam nằm chật vật dưới chân cô, anh sững sờ mà câm lặng. Ánh mắt
không thể tin nhìn cô. Tại sao cô muốn giết anh ? Anh làm gì mà gây cho
cô nhiều uất hận như vậy ? Không phải cô rất yêu anh sao.
Lâm Nhất Dân mỉm cười nhìn hai người, lặng lẽ cho người rời khỏi. Chỉ để lại hai vệ sĩ cho cô.
Lâm Á Kỳ không để ý xung quanh. Hai bàn tay cô cầm súng run run, căm phẫn
quát lên với anh: "Anh là đồ sát nhân, anh giết mẹ tôi, anh là người phá nát gia đình của tôi". Giọng nói của cô là uất ức, là uất hận. Nó hòa
vào với gió, nghe đau lòng biết mấy. Nước mắt cô chực lã chã rơi xuống.
Cô cười đau đớn.
Dương Kì Nam căn bản là
mất máu, đau đớn muốn chết đi. Giờ phút này, anh cũng chỉ có thể nói
thật nhỏ: "Tôi không có". Tiếng vù vù của gió biển che lấp đi tiếng nói
của anh. Anh nhắm hờ mắt lại, anh thật mệt mỏi. Cô giết anh đi.
Lâm Á Kỳ đau đớn, cô độc ác cười ngạo nghễ. Ngón tay cô từ từ bóp cò súng.
Môi khẽ nâng lên, cười giễu cợt hỏi anh: "Anh có yêu tôi không ?" Cô còn nhớ, anh đã từng hỏi Dương Ân Diệp bằng câu này.
Nghe được câu hỏi của cô, anh đột nhiên tỉnh táo. Dùng hết sức mình gượng
lên nói lớn: "Tôi yêu em, rất nhiều". Anh yêu cô bao nhiêu, chỉ có anh
mới biết được nhưng không thể nào đo được. Anh muốn cho cô biết.
Lâm Á Kỳ nhìn mặt trăng tròn mà cười nhạt, cô lại khẽ đau đớn mà thống khổ nói.
"Yêu tôi nhiều lắm sao ? Vậy chết thay tôi đi".
Một tiếng "Đoàng" rền trời vang ầm lên trong không gian của màn đêm u tịch. Lâm Á Kỳ đau khổ nhắm mắt lại ngã khụy xuống. Một tiếng "Phựt" của máu
bắn ra, văng tung tóe lên bộ váy trắng của cô.
Dương Kì Nam nằm đó, ngực đỏ thẩm một mảng máu dày đặc. Máu chảy ra thấm ướt
cả chiếc áo sơ mi trắng của anh. Anh chết lặng nằm đó, cả cơ thể đều là
máu me be bết, không nói được câu nào, mắt dần dần nhắm nghiền lại.
Trong thâm tâm anh vẫn không ngừng vang vọng câu nói cô muốn giết anh,
anh chết đi, cô sẽ vui. Vì vậy cũng câu nói đó. Anh chấp nhận.
Máu của Dương Kì Nam từ từ chảy xuống bãi cát, nó nhuộm đỏ mọi thứ. Mùi máu tanh tưởi sặc lên nồng nặc. Dưới ánh trăng tròn, 'hôm nay là ngày định
mệnh'.
Lâm Á Kỳ cười điên dại nhìn khung
cảnh chết chóc của Dương Kì Nam nằm trên máu. Cuối cùng cô cũng giết anh ta, cuối cùng cô cũng đã trả thù cho mẹ. Nhưng tại sao cô lại không vui ? Mà lại đau đớn thế này ? Nước mắt cô lại lăn dài trên đôi gò má trắng bệch. Cô ngây ngốc ngồi ở đó, ánh mắt vô hồn nhìn anh. Sau đó từ từ đi
lại gần, khóc thét ôm lấy người anh.
Cô
dùng bàn tay nhỏ bé của mình, lần cuối cùng khẽ vuốt ve khuôn mặt tiều
tụy của anh lo cho Dương thị mấy ngày qua ngây dại cười: "Cảm ơn". Cảm
ơn vì chết thay cô, cô cười đau đớn, cười trong làn lệ sương.
Từng trận gió biển ập vào, lạnh đến rát da thịt. Lạnh lẽo cũng như lòng người.
Lâm Á Kỳ cười thống khổ đứng lên rời khỏi, có ai biết cảm giác giết người
mình yêu là gì không ? Nó đau đớn, nó khổ sở,nó là liều thuốc độc vô
tình. Đi, cô đi tìm bác sĩ, kêu bác sĩ chữa bệnh cho cô. Cô vô hồn bước
đi trên cát, làn váy trắng nhuộm máu bay lất phất trong gió. Bóng dáng
yếu ớt ấy có chút lảo đảo. Cô đi rồi, bỏ mặc anh đơn độc nằm đó. Từ hôm
nay, tim cô cũng chết theo anh.
(Còn tiếp)