Tầng 25 của khách sạn Lục Hạc là tầng cao nhất, tất cả hoàn toàn đều
là phòng vip, hai bên đường hàng lang vắng tanh âm u đến lạnh lẽo, hơi
có ánh đèn vàng nhạt hiu hắt chiếu xuống nay lại có vẻ đáng sợ hơn,
khiến cho người khác không khỏi liên tưởng đến một tòa lâu đài ma ám
trong truyền thuyết. Lúc này đột nhiên ở phía đằng xa kia truyền đến một âm thanh trong khoảng lặng hoang vắng.
Cạch ///
- Tổng tài, đây là phòng vip ngài đã căn dặn, mời vào phía trên trong.
Một cậu thanh niên trông có vẻ trẻ tuổi mặc y phục dành cho tiếp tân cúi
người khẽ khàn nói ra từng chữ. Giọng điệu vô cùng sùng bái. Bởi vì
trước mặt hắn đây là một vị lãnh đạo lớn nhất của tập đoàn đa quốc gia
Dương thị.
Kì Nam khẽ cong môi, nhàn nhạt liếc nhìn lạnh nhạt căn dặn.
- Không có việc gì nữa cậu đi đi.
Chàng thanh niên nghe anh nói cũng không nói gì liền rời khỏi ngay lập tức. Ở một bên, Lâm Á Quân tươi cười híp cả mắt nũng nịu lôi tay Kì Nam vào
phòng. Mà lúc này, toàn bộ trong đôi mắt anh đều lộ rõ vẻ chán ghét.
- Nam, anh xem a, phòng anh chọn quả thật rất đẹp.
Lâm Á Quân bước chân vào phòng liền câu môi mỏng khen ngợi, ai nghe được
những lời này có thể hiểu lầm cô là một cô nàng ngây thơ, gặp gì cũng
thấy mới mẻ như Hàn Nhi. Đuôi mắt của cô cũng híp theo, đều chứa ý cười
hạnh phúc nồng đậm. Thấy Kì Nam không phản ứng gì mà chỉ nhẹ nới lỏng cà vạt xong ngồi xuống chiếc ghế salong nhàn hạ rót chai rượu trên bàn ra
uống. Cô liền có chút không thoải mái, tự tiện bước lại không sợ mà ngồi thẳng lên đùi anh, ôm cổ chậc ních. Mà với hành động này, anh vẫn không phản ứng. Cả người như khúc gỗ tự nhiên cầm ly rượu trên tay chuẩn bị
uống. Không ôm cô vào lòng mà cũng không đẩy ra.
Lâm Á Quân chủ động nhướng người đặt đôi môi nóng bỏng của mình lên trên
môi anh. Nhẹ nhàng mà ma sát, mút lấy như thèm thuồng anh đáp lại, lưỡi
của cô lưu luyến, quấn lấy lưỡi anh không muốn rời, hai đôi môi nhẹ
nhàng mà mơn trớn. Phải nói, để có được Kì Nam, cô đã phải đợi chờ năm
năm. Lúc còn ở trường đại học, anh là hoàng tử cô cũng là công chúa,
nhưng mà cư nhiên anh vẫn không chấp nhận cô. Cô chịu đau khổ bị ba bắt
phải đi huấn luyện sát thủ nhưng vẫn quyết theo kịp anh. Khó khăn lắm
hoạn nạn mới qua, không ngờ cô lại thành công. Vui mừng từ Italya trở
về, ba lại bắt cô hoàn thành một nhiệm vụ. Tưởng chừng như cô sẽ không
bao giờ gặp lại anh. Nào ngờ An Tiệp Kha nói, anh đang tìm cô. Nghe
xong, cô liền ngây dại trốn ba từ thành phố A bay qua đây. An Tiệp Kha
là bạn thân của cô, cũng là thanh mai trúc mã của anh bác sĩ Nguyên Lâm, nghe nói còn là bạn thân của Kì Nam nên cô hoàn toàn tin tưởng. Qua mấy ngày cùng qua lại với Kì Nam. Cuối cùng anh cũng chấp nhận được cô a.
Mặc dù anh bị Lâm Á Quân hôn, trong lòng cũng chỉ âm trầm cười lạnh không
hề tức giận vì mình ở thế bị động. Tự để Lâm Á Quân cô ta đóng kịch một
mình.
Nhận thấy đối phương vẫn cố ý
không đáp trả mình. Lâm Á Quân liếm liếm môi anh một cái có vẻ tiếc
nuối, sau đó cũng tự động buông ra. Ôm lấy cổ anh mà dựa đầu vào bờ ngực nam tính nũng nịu cất giọng mê mụi hỏi.
- Sao vậy?
Kì Nam cầm ly rượu chưa kịp uống trên tay. Đôi môi mê hoặc câu lên cườ.i
nhạt, nâng cằm cô ta lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy sự mê luyến kia
giễu cợt hỏi ngược lại.
- Cô nghĩ cô đáng sao? Tôi không thích thưởng thức những thứ bẩn thỉu.
Lâm Á Quân vốn tưởng anh sẽ hôn mình, nào ngờ anh lại cười nhạt nói những
lời như thế. Đôi mắt có vẻ hoảng loạn, không dám tin nhìn anh.
Kì Nam im lặng, anh lại kéo cổ áo của cô ta thấp xuống. Đột ngột, ngay
xương quai xanh lại xuất hiện một hình xăm màu tím quen thuộc. Anh giơ
bàn tay thô ráp vuốt ve lên làn da trắng nõn của Lâm Á Quân, nói đúng
hơn là hình xăm. Bàn tay nam tính nhẹ nhàng mơn trớn khiến cô cảm thấy
vô cùng kích thích. Vào ngay giờ phút ấy, khóe môi nam thần nhẹ nhàng
giương lên mỉm cười tà mị.
- Cánh bướm rất đẹp.
Lâm Á Quân nhìn anh cười đến mê mẫn. Khi nghe anh nói thì mới hoảng hốt
nhìn xuống tay anh, thì ra là anh đang chú ý đến nó. Trong lòng cô cả
kinh, ba nói không thể để cho ai biết chuyện này. Nếu ba biết được, chắc chắn sẽ tức giận. Ngay lập tức cô lấy tay mình đẩy anh ra.
Mà từ lúc nào, Kì Nam đã lấy ra một cây súng. Chĩa thẳng vào hông cô, cười lạnh tàn nhẫn cúi đầu xuống vành tai mẫn cảm của cô ta khiêu tình nói.
- Nói cho tôi biết ý nghĩa của hình xăm này. Nếu không đừng trách tôi, cô gái.
Lâm Á Quân từ lúc biết chính mình bị anh chĩa súng vào hông thì đã tức
giận. Bây giờ cô mới hiểu thì ra anh dùng tình cảm của cô lợi dụng cô. Ý nghĩa của hình này, cô tuyệt không thể nói. Mặc dù yêu anh nhưng cô là
sát thủ, không phải những đứa con gái ngoài kia yêu đến khùng điên. Mà
lúc nào trên khuôn mặt xinh đẹp đã đầm đìa nước mắt. Cô cười nói, giọng
nói chứa muôn phần đau đớn, căm hận.
- Dương Kì Nam, tôi yêu anh năm năm, kết quả anh trở mặt như tờ giấy, chĩa súng muốn giết tôi?
- Chả lẽ cô không biết tôi chỉ yêu cô ấy? Ngu xuẩn.
Anh hơi đau khổ, khàn khàn giọng trả lời. Ánh mắt như muốn giết chết Lâm Á Quân.
- Nhưng cô ta chết rồi, cho em một cơ hội được không?
Giọng Lâm Á Quân từ hung hăng chuyển sang cầu khẩn, khốn khổ mà hét to.
Anh nghe cô nói, đôi mắt lạnh lẽo hơi lóe sáng. Sau đó liền cong môi cười lạnh nói, giọng anh vô cùng tức giận, dữ tợn.
- Câm miệng. Nói nhanh cho tôi biết ý nghĩa của hình xăm đó, cô biết rõ
tôi có thể bắt cô tra tấn ngay mà không cần phải dụ dỗ cô vào đây.
Lâm Á Quân khốn khổ. Đột ngột lại bị anh đẩy. Cả thân thể đứng không vững
vô lực té xuống sàn gạch lạnh lẽo. Cô bất ngờ ngước lên nhìn anh. Đôi
mắt chứa đầy sự bi phẫn (bi thương + phẫn nộ) cùng căm hận. Nói cũng ngờ tới, có ngày Lâm Á Quân này bị người mình yêu chỉa súng muốn giết chết
chỉ vì một hình xăm.
Kì Nam chỉa súng
thẳng vào cô, môi mỏng khẽ câu lên cười tàn nhẫn. Trong đáy mắt kia,
thật u tàn, thật lạnh lẽo, thật cô độc. Anh đứng ở trên, từng đường nét
đều giống như tử thần dòm ngó xuống nhân loại.
- Có nói không?
Lâm Á Quân nhìn ra ngoài cửa phòng có ý định muốn chạy trốn, cũng may khi
nãy là do cô đóng lại nên chỉ khép hờ đi chứ chưa hề khóa. Nói gì thì
nói nhưng đối với một sát thủ thì việc trốn thoát há là khá dễ dàng.
Bỗng dưng cô ta đứng lên cười lớn nói.
-
Haha. . . Tôi yêu anh là một sai lầm, không đề phòng anh cũng là một sai lầm, Dương Kì Nam, tôi hận anh. Nhớ kĩ có ngày tôi sẽ khiến anh van xin tôi yêu anh.
Lâm Á Quân đay nghiến hận
thù rít từng chữ qua kẽ răng. Mà Kì Nam, anh vẫn đứng đó, lạnh lùng kiêu ngạo, tay chỉa súng thẳng vào Lâm Á Quân. Khuôn mặt nam tính mị hoặc
bình thản đến không thể nào bình thản hơn.
- Anh đừng quên tôi từng được huấn luyện sát thủ.
Thấy Kì Nam không hề có phản ứng với những gì mình nói, Lâm Á Quân lại căm
thù hét to, chỉ biết sau tiếng hét đó thì thấy một thân ảnh đi như lướt
nhanh như vô hình ra khỏi cửa và một âm thanh lớn.
RẦM!!!
Kì Nam bình thản, không biểu hiện gì xoay người về phía bên cửa phòng hơi
nghiêng đầu híp mắt lại nguy hiểm, cong môi cười tàn ác đầy mị lực.
Đoàng!!!
Một phát súng nổ ra. Không hiểu có trúng hay không. Chỉ thấy nơi góc cửa . . . một vết máu tươi loang lổ xuất hiện và một tiếng la to kèm theo sau.
(Còn tiếp)
Sad - Ta bị thất tình :(( buồn quá nên ra trễ a, só ri mb bb*