Từ đằng xa ở thang máy nhìn lại, Kì Nam từ đầu cho tới cuối vốn dĩ
chỉ chú ý đến một mình Dương Ân Diệp. Nào ngờ khi chạm phải ánh mắt của
một người con gái quen thuộc nào đó, anh hơi nhíu mày lại có vẻ nằm
ngoài dự đoán, sau đó thì liền lờ đi xem như chưa từng có gì xảy ra.
Phản ứng rất tự nhiên, bình thản?!
Cô gái đứng bên cạnh Kì Nam hoàn toàn cũng không để ý đến chuyện gì, đôi môi
mỏng nhẹ nhàng nhếch lên cười cười, nắm lấy bàn tay rắn chắc của anh lay mạnh, chu đáo nhắc nhở.
- Kì Nam, ai kêu anh đó, có phải người quen không, lại đó gặp đi kẻo mất quan hệ tình cảm a!!!
Mà Kì Nam đối với hành động thân mật của cô gái ấy, anh nghe xong hoàn
toàn cũng không quan tâm mà chỉ nhàn nhạt cất giọng của mình lên để trả
lời, trong lòng ngược lại càng thêm lạnh lẽo, âm u.
- Em gái thôi, Á Quân, em đừng để tâm.
Lâm Á Quân khi nghe anh nói, chẳng những không nghe lời mà còn cười tươi lôi kéo tay anh.
- Thôi nào, đi lại đó thôi.
Kì Nam bị lôi kéo, bất tri bất giác lại đi theo. Nhìn về bóng lưng của Lâm Á Quân, anh lại khẽ cong môi lên cười lạnh, đợi lát nữa thôi, cô sẽ là
đồ chơi của tôi.
Lâm Á Quân kéo tay Kì
Nam đi. Rất nhanh chóng đã đứng song song với Dương Ân Diệp và Hàn Nhi.
Bỗng dưng khi đến gần, ánh mắt cô ta nhìn cô chợt lóe sáng, sau đó thì
lại biến mất như chưa từng xuất hiện, lại cười thân thiện chào hỏi.
- Chào hai em gái, đến đây làm gì thế, hình như nơi này không thích hợp với độ tuổi của hai em.
Dương Ân Diệp nghe Lâm Á Quân cố tình nói móc mình, lập tức trừng mắt lại
nhìn chằm chằm cô ta như muốn ăn tươi nuốt sống, bàn tay của cô ta liền
trực tiếp nắm lấy bàn tay đang buông thõng của Hàn Nhi xiếc chặt lại,
đau đến nỗi cô phải nhăn mặt. Miệng nhẹ nhàng cười châm chọc xoáy đểu
lại.
- Đừng gọi là em gái thân mật thế
chứ, chúng ta nhìn là biết bằng tuổi nhau, vậy có phải cô cũng không
thích hợp vào đây không? Huống hồ đây là khách sạn của gia đình tôi, tôi vào lúc nào chẳng được.
- Cô...
Lâm Á Quân tức đến nghẹn họng, trợn mắt nhìn Dương Ân Diệp. Bắn bên này
không được, cô ta liền bắn thẳng qua phía bên kia. Ngay lập tức híp mắt
nguy hiểm nhìn Hàn Nhi trêu chọc.
- Cô bé, em tên gì, cái người bên kia đã nói cô ta vào được. Vậy còn em, chả lẽ trốn vào sao?
Hàn Nhi từ nãy giờ chỉ nhìn chằm chằm vào tay Kì Nam đang thân mật ôm eo
Lâm Á Quân hoàn toàn không chớp mắt, đột nhiên bị người khác lấy mình ra trêu chọc. Nhất thời giật mình chỉ biết câm nín. Là Dương Ân Diệp đưa
cô vào đây, nói như vậy thì chả khác nào nói chính mình là đứa con nít
bị dụ dỗ sao?
Lúc này, Lâm Á Quân đang
cong môi cười cười. Chả hiểu sao cô ta lại có cảm giác mình đã gặp qua
Hàn Nhi, thậm chí bây giờ còn có ác cảm, hận cô đến thấu xương. Bỗng
dưng vào giờ phút Hàn Nhi chỉ biết nín lặng, lại có một giọng nói thứ ba chen ngang vào. Nghe thật lạnh lẽo, mang hương vị chết chóc của một con quỷ sắp tấn công người.
- Á Quân, chúng ta đi thôi.
Kì Nam quan sát nãy giờ, nhìn khuôn mặt của Dương Ân Diệp. Rõ là muốn giở
trò nhưng bất quá anh lại không để tâm đến. Anh nhếch mép bình thản nói, nói xong thì lại liền ôm eo của Lâm Á Quân xoay người mà bước đi. Từ
đầu tới cuối, vốn dĩ xem Hàn Nhi như không khí, chưa hề tồn tại trong
mắt.
- Tôi đi đây.
Lâm Á Quân nháy mắt với hai người nói một câu, sau đó thì cũng liền nắm tay của Kì Nam bước nhẹ nhàng đi theo. Trong đôi mắt kia, đầy những tia vui vẻ, hạnh phúc.
Dương Ân Diệp cong môi
cười đắc chí thỏa mãn, từ ngay lúc đầu cô ta cũng chưa từng tức giận hay ganh ghét vì chuyện của Kì Nam cùng Lâm Á Quân vào khách sạn. Bởi vì cô ta không phải đứa ngốc dễ tin người. Một đứa ngốc y như cô gái đang
thẩn thờ đứng kế bên cô vậy. Bàn tay cô ta đang xiếc chặt tay Hàn Nhi
cũng nhất thời buông ra.
Mà Hàn Nhi, từ
lâu đã quên mất cái cảm giác đau đớn ấy rồi. Cô đờ đẫn đưa mắt nhìn theo hai bóng lưng của một cặp tình nhân ôm nhau thân mật đang khuất dần sau cánh cửa thang máy, khuất dần, khuất dần rồi đóng kín lại hẳn. Bỗng
dưng cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường và nhói lên. Đau!
Một loại cảm giác truyền lên từ con tim khiến cô muốn bật khóc. Một giọt nước mắt nóng hổi tràn ra khỏi khóe mi, cô liền nhanh chóng đưa tay
quệt bỏ đi nó. Tại sao phải khóc, cô bị làm sao thế này?
- Mới đó đã khóc rồi sao, vui không?
Dương Ân Diệp khoanh tay lại, đưa mắt nhìn cô cười lạnh hỏi, giọng nói ấy
càng về sau càng chanh chua đáng ghét. Hàn Nhi xiếc chặt đôi bàn tay yếu ớt của mình lại liền cất giọng hỏi cô ta.
- Cô là cố ý cho tôi xem cảnh này?
Nghe Hàn Nhi nói, miệng Dương Ân Diệp cũng nhanh chóng nhếch môi lên chán ghét mà trả lời.
- Ừ, thì sao, xem rồi thì về thôi.
Ngay lập tức khi cô ta nói xong thì liền kéo tay Hàn Nhi lôi đi khiến cô không kịp phản ứng gì.
Hàn Nhi bị lôi kéo thì chỉ biết bước nhanh theo Dương Ân Diệp. Cô cũng
không muốn ở đây nữa. Kì Nam hoàn toàn chỉ xem cô là vô hình má thôi.
Cô bước từng bước nặng nề như một cái thây ma, không linh không hồn. Trong đầu chỉ toàn hình ảnh ôm ấp vừa nãy của anh.
(Còn tiếp)
Sad - Do dạo này Sad phải viết tập San nộp cho trường gấp nên k có thời gian post, xl all.
- Mình biết chắc chap này chắc chắn sẽ bị cắt ngang ngay khúc gay cấn nên mb đợi chap sau xem hết luôn ha :v cho đỡ tức, chap sau tới nam chính
nhà mình diễn, bối cảnh... Phòng khách sạn -.- (tưởng tượng trước đi mb
:v)