Này Vợ Yêu, Đừng Sợ!

Chương 29: Chương ♚ mảnh vỡ kí ức 29




Là...

Hàn Nhi mở to hai mắt nhìn trừng trừng cái hình dáng quyến rũ đầy những đường cong cơ thể đang sổ sàng chạy vào. Cô đoán quả không sai mà, là cô ta. Cái cô gái đã đánh thẳng nguyên cái túi xách to vào đầu cô. Cô ta tìm cô làm gì a!!! Không phải giống hôm trước chứ. Đừng đùa với cô, hôm nay không hề có vệ sĩ, cũng không biết Kì Nam có trở về hay không, lỡ như cô ta hành động thì bảo cô phải làm sao đây? Nói thật Hàn Nhi cô rất sợ cô ta a, nghĩ đến hôm trước Hàn Nhi lại hoảng, hai bàn tay bất giác cùng run run.

- HÀN NHI, CÔ RA ĐÂY.

Dương Ân Diệp nhìn xung quanh hét lớn, giọng điệu vô cùng hung hăng tìm kiếm Hàn Nhi. Cũng may cô còn ngồi dưới đất, căng bản là bị hoa hồng che khuất không thể nào thấy được. Cỡ chừng cô ta chỉ đứng cách xa cô vài mét.

Máu của Dương Ân Diệp đã sôi tới độ không thể đun nóng hơn. Hai mắt cô ta rực lửa như muốn thiêu rụi tất cả hoa hồng ở đây, khiến ngay cả Hàn Nhi nhìn thấy cũng phải rùng mình. Vốn dĩ mục đích chính của cô ta đến đây là để kéo con ả Hàn Nhi giả kia đi xem "phim tình cảm" của anh Nam, nếu như mà một mình cô ta đi xem thì đâu có được. Thím Nhu với cô ta có quen biết, rõ ràng là bà ta nói Hàn Nhi ở trong vườn hoa mà bây giờ tại sao lại không thấy. Cô ta chỉ muốn rời khỏi cái nơi này thật nhanh thôi a, đối với vẻ đẹp lộng lẫy của nơi này cô ta không phải mê luyến mà là sự run sợ, cũng bởi vì nơi này là nơi chôn giấu... cái tội lỗi của Kì Nam. Hoa hồng đỏ rõ ràng là đại diện cho màu máu.

Nghĩ đến đây cô ta liền sợ hãi mà không dám nghĩ tiếp. Bỗng dưng, đôi con ngươi vừa sợ hãi kia chợt lóe sáng. Cô ta thấy được một phần chiếc váy máu trắng. Mà lúc này, Hàn Nhi thấy cô ta nhìn chằm thằm thì liền giật mình nhìn xuống chân. Cô hoảng hốt, bị cô ta phát hiện rồi.

Dương Ân Diệp nhanh chóng xông thẳng đến chỗ Hàn Nhi, lấy bàn tay của mình lôi tay cô kéo mạnh lên như cầm một khúc gỗ khiến cô đau nhức mà nhăn mặt. Cô ta trừng mắt nói, đối với ngôi mộ thì cũng chỉ liếc sơ qua chứa đầy những tia khinh bỉ cho cái tên được khắc trên mộ sau đó thì liền lờ đi.

- Đi theo tôi, nhanh.

Hàn Nhi thấy hành động của cô ta thì liền hoảng hốt giằng tay ra, phản khán kịch liệt, không đi, cô rất sợ a: "Đi đâu, tôi không đi, buông tôi ra".

Vì sự giằng tay vùng vẫy của Hàn Nhi khá mạnh khiến Dương Ân Diệp đang mang giày cao gót thi liền bị té ngã thảm hại xuống đất. Cô ta vội vàng đứng bật dậy tức giận nghiến răng cười lạnh nói.

- Đi với tôi, tôi cho cô biết thân phận thật sự của cô.

Hàn Nhi nghe Dương Ân Diệp nói, cô mím chặt môi lại chần chừ, cô ta nguy hiểm như vậy có đáng tin hay không? Bất giác cô nắm chặt tay nghi hoặc hỏi lại.

- Tôi tin cô được sao?

Đối với thái độ của Hàn Nhi, cô ta vẫn là cười nhạt nói.

- Tôi không đáng tin, nhưng anh Nam thì đáng, anh ấy đang tìm thân phận cô. Tôi đưa cô đi tìm ảnh.

- Được.

Sau một lúc suy nghĩ, Hàn Nhi quyết định đi theo cô ta, dù sao cô cũng chỉ có một mạng, bất quá thì mất thôi. Cô cần biết về quá khứ của cô.

Ngay sau đó, Hàn Nhi đi theo Dương Ân Diệp ra xe. Cô ngồi ở phần ghế phía sau, từ đầu tới cuối chỉ im lặng không nói. Mà Dương Ân Diệp láy xe ra khỏi biệt thự, trong lòng không khỏi cười lạnh. Kì Nam, hôm nay anh không cho người canh gác biệt thự, quả là một sai lầm.

Hàn Nhi ngồi trên xe, cũng chẳng biết cô ta chở cô đi đâu, đoạn đường nào. Chỉ biết bây giờ đầu cô đang rối lên như một mớ bòng bong, lỡ như Kì Nam anh ta về nhà mà không thấy cô thì sao? Đoạn, cô tự cười một cái, chắc sẽ không có gì. Cô dẫu sao cũng chỉ là *con mèo hoang gặp phải hang cọp, được anh ta cứu về thôi. Ném bỏ suy nghĩ ấy đi, cô xoay người nhìn ra dòng người bên ngoài, đã rất lâu rồi chưa được nhìn thấy những cảnh này kể từ khi cô tỉnh lại.

(*Mèo hoang gặp phải hang cọp: Mèo hoang chỉ Hàn Nhi.

Cọp là chỉ Kì Nam)

Ngược với tâm trạng của Hàn Nhi, Dương Ân Diệp thì lại vô cùng háo hức vui vẻ, sắp có kịch ngắn cho cô ta xem rồi a. Bây giờ, chỉ sợ là không kịp cho Hàn Nhi gặp cảnh Kì Nam ôm ấp một cô gái khác thôi.

Két ///

Chiếc xe bỗng dưng lách mạnh vào một góc đường rồi thắng gấp lại khiến Hàn Nhi xém chúi nhũi xuống. Cô bực tức trừng mắt với cô ta sau đó thì liền tự mình giơ tay mở cửa xe đi xuống. Mà đối với thái độ của Hàn Nhi, cô ta là không quan tâm, vội vàng đi lại một chiếc hộp trước cánh rào của một tòa nhà cao đồ sộ vô cùng uy nga. Hàn Nhi nhìn mà phải "oa" lên một cái, đẹp quá. Khi chiếc thẻ trên tay Dương Ân Diệp vừa được đút vào cái hộp thì *cánh rào cũng tự động mở ra. Toàn bộ toà nhà này là: "Lục Hạc". Khách sạn lớn nhất thuộc tập đoàn Dương thị, chỉ dành cho các thương nhân, ông chủ giàu có và tầng lớp quý tộc. Để phòng tránh bọn nhà báo xâm nhập, nơi đây đã cho dùng chế độ "Thẻ vip". Ai có thẻ mới được phép vào phía bên trong. Vì vậy vô cùng nghiêm ngặt. Dương Ân Diệp nhìn xung quanh, hôm nay vắng tanh không có người chắc là do Kì Nam đã ra lệnh không cho tiếp. Cô ta kéo tay Hàn Nhi chạy lại phía khách sạn muốn tìm kiếm Kì Nam.

Vừa lên khỏi các bật thang. Hàn Nhi do bị lôi mạnh đi đau tay quá nên bực tức hét lên, vùng vẫy khỏi cái xiếc tay của cô ta, mặc dù đây là đại sảnh khách sạn nhưng cô lại không hề biết.

- Cô rốt cuộc là đưa tôi đi đâu? Đưa tôi trở về nhanh. Gạt người.

Mà Dương Ân Diệp nào để ý đến cô nữa. Hai mắt cô ta sáng bừng nhìn vào một cặp tình nhân ôm nhau đang chuẩn bị đi vào thang máy. Tuy không nhìn thấy được rõ khuôn mặt nhưng hai vóc dáng kia, vô cùng hoàn mỹ. Cô ta thấy được mục tiêu thì liền hét to lên đến cả quầy tiếp tân cũng giật mình.

- ANH NAM.

Hai con người kia nghe thấy tiếng gọi thì bất giác xoay người lại. Đôi đồng tử lạnh lẽo của Kì Nam nhìn thẳng vào Dương Ân Diệp, đôi môi khẽ cười lãnh khốc, cũng không chú ý đến người đứng kế cô ta. Thậm chí tay anh còn đang ôm lấy eo của một cô gái. Cô ta đến đây làm gì?

Khốn kiếp!

Mà lúc này, Hàn Nhi nghe cô ta hét thì cũng giật mình xoay người qua nhìn về hướng thang máy.

Bất chợt hai ánh nhìn chạm nhau...

Dương Ân Diệp nở nụ cười tàn nhẫn.

(Còn tiếp)

- Sad: Stt1: Post bù cho CN, CN tuần này post không được.

- Stt 2: Không hay thì bỏ qua dùm Sad ha -.- Sad bị mất bản thảo ba lần, một lần 1200 kí tự Sad khùng rồi, tức mún tự tử định bỏ lun cái truyện, mỏi tay sắp chết, lười viết lại dống bản đầu tiên, có trách thì trách cái wattpad bị khùng, lưu r mà xóa of ngta.

Thân!