Mình : thôi chết rồi
bạn : sao thế ??
mình : hôm nay là thứ 2 à ??
bạn : ờ, sao thế??
mình : thế mai là thứ 3 à ??
bạn : uhm,thế thì sao??
mình : thế ngày kia là thứ 4 à ??
bạn : ờ toàn nói cái hiển nhiên.
mình : chả nguy hiểm thì sao??
bạn : sao thế??
mình : cứ thế này tới thứ 7 là cuối tuần rồi.
bạn : (cười một lúc rồi chat lại) dở hơi.
mình : thế đã biết gì chưa??
bạn: cái gì, lại nhảm hả??
mình : tới 30 là cuối tháng rồi đấy.
bạn : (cười tập 2 ) đồ hâm =))
mình : tình hình này cuối năm thế nào cũng Tết
bạn : (cười tập cuối)
ღ ♥ ღ ♥ ღ ♥ ღ ♥ ღ ♥ ღ
Buổi sáng sớm ở một ngôi biệt thự quen thuộc, to lớn nhưng âm u nào đó, tất
cả dường như lại là một buổi sáng không mấy tốt đẹp bởi tâm trạng và sự
lạnh lẽo toát ra từ phía con người quyến rũ dưới lớp ánh sáng mặt trời
chói mắt kia.
Người con trai cô độc ngồi
trên cửa sổ lớn của căn phòng, lẳng lặng mà theo dõi ra phía bên ngoài
khung cửa, ánh mắt mông lung suy nghĩ như được phủ lên một tầng sương mù dày đặc làm người khác nhìn vào lại cảm thấy khó hiểu, từ sâu trong đáy mắt loé sáng toát lên một vẻ lạnh nhạt lãnh khốc khác thường, lại xoay
đầu, gieo tia nhìn dửng dưng lên phía cô gái xinh đẹp thuần khiết ở trên chiếc giường trắng muốt đằng xa, ánh mắt chuyển biến lại trở nên xa lạ, đôi môi mỏng bạc tình nhẹ nhàng mà cong lên hình thành một nụ cười quỷ
dị trào phúng không khỏi khiến người khác kinh hãi (kinh ngạc + sợ hãi).
- Ưm...
Cô gái nào đó khẽ cựa mình ưm lên một tiếng, sau đó đôi mi mắt cong dài
run run dần dần hé mở ra. Đôi con ngươi trong veo, to tròn như chứa nước khẽ liếc nhìn qua chỗ nằm bên cạnh một lượt, lập tức liền thở phào nhẹ
nhõm như trút được gánh nặng. Cảm giác đầu tiên của cô truyền đến lại là một sự kì lạ nho nhỏ, rõ ràng cô nhớ hôm qua đã có ai ôm cô ngủ, nhưng
mà cô biết chắc ngoài anh ra sẽ chẳng có ai dám làm như thế, cô không
khỏi thắc mắc a~ vì sao hôm nay mới sáng sớm lại đã không thấy bóng
dáng, không hiểu sao cô liền cảm thấy thấy có chút không muốn, ủ rũ cúi
gầm mặt xuống chăn mỏng, lại nghĩ tới những hành động thân thiết của anh tối qua cô không khỏi đỏ mặt mà rùng mình, tự cân nhấc lần sao không
được đi bậy bạ trong buổi tối để tránh bị anh "hành hung", không đi nữa, nhất định không đi.
- Không thấy tôi nên buồn sao búp bê?
Kì Nam cười như không cười, mà lạnh nhạt nói với Hàn Nhi không chút tình
cảm, từ sâu trong tia nhìn dường như hơi chứa đựng một sự tức giận của
mãnh thú đang bị kiềm chế xuống mức thấp nhất có thể. Trong lòng anh khẽ cười lạnh, khi nãy anh đã chú ý đến vẻ mặt nhẹ nhõm của cô, rõ ràng là
muốn đường đường chính chính công bố "tôi không cần anh", không có anh,
cô vui thế sao, lại không có anh cô liền cảm thấy nhẹ nhỏm, anh là ăn
thịt cô bao giờ. Hừ, búp bê chỉ mãi là búp bê, cô sẽ không thể nào mà
thoát khỏi anh, huống chi cô lại là...
- Anh, anh còn đây à?
Hàn Nhi nghe anh nói thì giống như bị chột dạ, cắn môi đưa mắt về phía cửa
sổ thì đã thấy con người xinh đẹp nào đó đang lạnh nhạt nhìn mình. Cô
hơi bị giật mình, anh rõ ràng đã lạnh, nay lại còn lạnh hơn, nhìn cô thì giống như quen, như không, có thể nói là xa cách a~ Bĩu môi một cái, có thể cho là không quen đi, xa cách cũng được, xa lạ cũng được, cô dù
sao từ đầu cũng đâu quen biết, họ hàng gì anh, huống chi là do anh tự
cứu cô về, cũng không thể ngờ anh lại xem cô là "búp bê", cũng may cô
cũng không giống như mấy con "búp bê" bị hành hạ dã man trong tiểu
thuyết mà cô vừa hỏi chị hầu gái đã lấy được.
Đối với câu hỏi của Hàn Nhi, Kì Nam lại không quan tâm mà nhắm mắt lại
dường như cũng không muốn nghe, cô đã thấy anh ở đây mà còn hỏi, cô rảnh hỏi chứ anh lại không thích trả lời, phiền.
- Không nói thì thôi.
Hàn Nhi bặm môi khẽ nói nhỏ trong miệng, không thích trả lời thì cô cũng
không hỏi nữa, kệ vậy. Hôm nay, ánh mắt Kì Nam nhìn cô rất lạ không khỏi khiến cô cảm thấy hoảng sợ, mặc dù cô thường hay chỉ trích, bướng bỉnh, hung hăng với anh nhưng thật ra gan cô lại là gan của một con thỏ trằng a~ (tiểu bạch thỏ???) Chậm rãi đặt chân xuống giường, cô không muốn để ý tới cục đá lạnh đó nữa, phải đi đánh răng trước. Nhưng thật không thể
ngờ, thời điểm vừa đặt chân đứng lên cô lại không kiềm chế được mà "á"
lên một tiếng, thân thể cô liền hạ xuống rơi lên sàn gạch trơn bóng
loáng, đau quá, đau đến điếng người.
Kì
Nam nghe thấy âm thanh, hoàn toàn bình thản mà chậm rãi mở mắt ra, trong đôi con ngươi hổ phách lãnh khốc hiện giờ chỉ ánh lên hình ảnh của một
cô gái xinh đẹp, cả cơ thể chỉ khoát lên một chiếc váy ngắn không dây
toả ra mị lực không ngừng, cô gái ngồi bệch dưới sàn gạch lạnh lẽo không chút hơi ấm, đôi mắt rưng rưng ứ đầy nước như sắp khóc, khuôn mặt nhỏ
nhắn xinh đẹp nhăn nhó khó coi, trên trán mồ hôi lại chảy dần dần xuống, răng cắn chặt môi đến đỏ tét như tô son, mà anh nhìn thấy cảnh này lại
dửng dưng như một vị đế vương đang lạnh lẽo nhìn xuống kẻ bề dưới, đôi
cung khầu không vội mà phun ra hai từ "Ngu ngốc". Sau đó anh liền phóng
từ trên cửa sổ xuống đi về phía cô mà bế lên, đôi mắt nhìn phía hướng
cửa mà ra lệnh.
- Gọi Nguyên Lâm, 5 phút.
Bỏ qua thái độ đang trợn mắt của Hàn Nhi, anh liền bình thản mà bế cô đi
nhanh vào nhà vệ sinh giúp cô rửa mặt, đánh răng, cũng không phải là anh làm, anh chỉ giúp cô đi lại thôi.
Hàn
Nhi há hốc, đỏ mặt nhìn Kì Nam, cũng không ngờ anh lại có ý tốt mà giúp
mình, cô cũng mặc cho anh chửi mình ngu ngốc, nhưng anh là bị điên sao,
chả biết bên ngoài có người hay không mà vẫn sai khiến, không chừng anh
lại đi nói với ma, anh kêu Nguyên Lâm đến làm gì, nhất thời Hàn Nhi lại
không hiểu, vốn dĩ cô cũng đâu biết rằng Nguyên Lâm là bác sĩ.
Khi Hàn Nhi được Kì Nam bế vào phòng vệ sinh, lúc này bên ngoài mới truyền
vào một âm thanh kính cẩn của con gái "Vâng, cậu chủ".
ღ ♥ ღ ♥ ღ ♥ ღ ♥ ღ ♥ ღ
( Búp bê ở đây là chỉ người )
( Còn tiếp )