Editor: Sakura Trang
“Thái hậu, thái hậu người chậm đã!” Tiết cô cô một bên đở lão phụ nhân một bên vội vàng thúc giục phía sau.
“A Ngôn... A Ngôn!!” Mặc Diễn một số gần như tan vỡ, Lâm Thanh Ngôn vẫn không nhúc nhích hình như lực kiệt, hô hấp càng phát ra yếu ớt, hình như một giây kế tiếp sẽ gảy mất, thái y muốn nói cái gì lại bị Mặc Diễn hung hăng ngăn, hoàng đế ôm người trong lòng, nước mắt rơi như mưa.
“Bệ hạ, quân hậu y, chỉ là đã hôn mê.”
“Khí lực đã kiệt, thai vị cũng đã chính, chỉ là quân hậu có thể hay không sinh hạ thai nhi, cũng còn chưa biết.”
“Vô liêm sỉ!” Hoàng đế rống to một tiếng, đoàn người nhất tề quỳ xuống.”Trẫm muốn A Ngôn sống... Trẫm chỉ cần A Ngôn sống! Các ngươi có nghe hay không, trẫm không cần y lại chịu nổi khổ sinh con, các ngươi đem đứa bé này từ trong bụng y lấy ra, hiện tại liền làm!”
“Bệ hạ...” Lão thái y đã nước mắt lưng tròng, mắt thấy bệ hạ vì người thương suýt nữa mất đi hồn, chỉ phải khẽ lắc đầu.
“Thái hậu, người chậm một chút, người cẩn thận a!” Tiếng la lo lắng của Tiết cô cô truyền tới, chỉ thấy cửa bỗng bị đẩy ra, thái hậu một thân tố bào vội vàng đi về trước, lại suýt nữa bị đầy đất máu kinh hoảng.
“Mẫu hậu tới làm cái gì.” Thanh âm của Mặc Diễn dị thường băng lãnh.
“Hôm nay A Ngôn ở trong lòng ta, ta nhất định sẽ không để cho người thương y một chút nào.”
“Diễn nhi...” Thái hậu nước mắt ngang dọc, “Mẫu hậu là tới…”
“Người đi ra ngoài...” Mặc Diễn mắt đỏ nhìn chằm chằm người, “Người đi ra ngoài!”
“Bệ hạ!” Tiết cô cô quỳ xuống đất.”Thái hậu là tới giúp đỡ quân hậu, người không nên như vậy!”
“Ngươi cũng cút! Ngươi tính vật gì!” Mặc Diễn tức giận xông lên đầu.”Lúc đó A Ngôn khó sinh, Duẫn Tử Lan tiến cung, có đúng hay không cũng có ngươi một phần công lao, có đúng hay không trẫm còn phải thưởng cho ngươi!”
“Bệ hạ, người trách oan cô cô...” Tiểu cung nữ thút thít, bị Mặc Diễn một cước đá văng ra.
“Trẫm lúc đó, đem A Ngôn nghênh tiến trong cung, người mọi cách làm khó dễ. Trời nóng, người khiến y quỳ đường đá, người biết y có bao nhiêu nhiêu đau sao! Chân của A Ngôn vốn nên rong ruổi sa trường, hô phong hoán vũ! Nhưng y vì trẫm, vì trẫm sinh sôi chặn lại một mũi tên suýt nữa khiến y mất mạng, người biết y sống qua ba ngày đó như nào không, sống qua ba năm như thế nào không! Mà người, biết rõ lòng của nhi thần, lại đem Duẫn Tử Lan an bài tiến cung, khiến hắn ám hại A Ngôn, vì để cho người ngoại thích thượng vị, hết thảy đều được người an bài tốt! Nhi thần từ nhỏ người liền buông rèm chấp chính, nhưng hôm nay người còn muốn củng cố mẫu gia thế lực, người khiến nhi thần phải làm sao, khiến nhi thần vị hoàng đế này phải làm thế nào!!”
“Nhi a…” Thái hậu khóc tuyệt vọng, thân thể ngã trên mặt đất, Mặc Diễn thở phì phò, từng giọt nước mắt rơi trên mặt đất, tràn ra mảng ẩm ướt.
“Nương sai rồi... Nương là thật sai rồi...” Thái hậu nức nở, Mặc Diễn trong mắt băng lãnh.
“Người từ vừa mới bắt đầu, thì không nên tham gia vào, Ngôn và trẫm nghị luận triều chính, là trẫm cho phép, y thấy sổ con, cũng trẫm cho phép, trẫm không nạp hậu cung, không phải bị y mê hoặc, là cuộc đời này không y không được, nhi thần trước là, sau là, trong lòng trong mắt chỉ có A Ngôn một người, người không thể bởi vì phụ hoàng năm đó thua thiệt người, liền đem bút trướng này toán đến trên đầu nhi thần! Người nhi thần yêu, nhi thần cuộc đời này chỉ dành cho y, thỉnh mẫu hậu hiểu cho!”
Mặc Diễn quỳ xuống đất, một tiếng chấn đắc trong điện tiếng vọng, mọi người đều quỳ, chỉ nghe thái hậu khóc nức nở liên tục.
“A... A Diễn... A Diễn...” Trên giường truyền đến thanh âm yếu ớt, Lâm Thanh Ngôn vươn tay, bàn tay đến phân nửa liền rũ xuống, Mặc Diễn vài bước đi qua nắm nó.
“A Diễn... Đừng như vậy...” Lâm Thanh Ngôn mở mắt đầy nước, “Thanh Ngôn cuộc đời này có ngươi... Không còn cầu gì... A Diễn... Thanh Ngôn không hận... Cũng không hối...”
“Ta biết.” Mặc Diễn hôn cặp mắt kia.
“Thanh Ngôn thầm nghĩ, quãng đời còn lại và ngươi, đem đứa bé này... Ách... Sinh hạ...” Lâm Thanh Ngôn nhíu mi.
“Ta biết.” Mặc Diễn ôm lấy y, tay gầy chỉ còn xương của Lâm Thanh Ngôn bị nắm chặt.
“A Diễn... Khiến ta sinh hạ hắn...”
“Không.” Mặc Diễn lắc đầu.
“... Cầu ngươi...” Lâm Thanh Ngôn nhắm mắt, thân thể bởi vì đau nhức mà run nhè nhẹ.
“Không.” Mặc Diễn nhãn thần kiên quyết, đột nhiên chỉ nghe một tiếng kêu đau.
“Ách —-!!”
Thái y vội vàng hạ thân của người trong chăn.
“Quân hậu dừng lực! Thai vị chính tới rồi, có thể dùng lực, thỉnh dùng sức!!”
“Ừ —-” Lâm Thanh Ngôn ngẩng đầu lên, răng bị cắn khanh khách rung động, ngón tay đã căng đến cực hạn, bụng tròn tròn bị sinh thị dùng sức xoa, một tay đặt ở đỉnh bụng, sinh thị đem chân Lâm Thanh Ngôn tách càng rộng ra.
“A —-” Lâm Thanh Ngôn liều mạng lắc đầu, đem chăn trên đỉnh bụng nằm thành một cục, hai chân bị sinh thị giơ lên thật cao, đột nhiên nôn ra một búng máu, sau đó thân thể mềm nhũn nặng nề ngã vào trong lòng Mặc Diễn.
“Quân hậu!”
“Điện hạ!!”
Mọi người hoảng một đoàn thái y vội vàng vén chăn lên kiểm tra sinh trình, vừa ghim kim vừa sắc thuốc, không người dám nhìn đôi mắt hoàng đế.
Thái hậu mắt đỏ run rẩy từ dưới đất đứng lên vài bước tiến lên móc ra một cái chai, Mặc Diễn cảnh giác nhìn nàng bảo vệ người trong lòng.
“Đây là thuốc hay, chỉ cứu người hoàng gia. Hôm nay mẫu thân cầm tới cứu người trong lòng của con. Con Ngươi đút A Ngôn ăn, nhưng bảo vệ y sinh hạ bào thai trong bụng.” Thái hậu thanh âm khàn khàn, hai mắt đẫm lệ, Mặc Diễn lạnh lùng nhìn thoáng qua, ý bảo thái y.
“Bệ hạ!!” Tiết cô cô sợi tóc mất trật tự, siết tay áo Mặc Diễn.
“Người không tin ai cũng không thể không tin thân mẫu của mình! Dù thái hậu có nhiều hơn nữa không phải, nàng cũng là vì bệ hạ! Bệ hạ chỉ biết thái hậu lòng dạ ác độc, không biết nàng bao nhiêu đêm không an giấc, hôm nay bệ hạ từng bước đăng cao, cơ nghiệp vững chắc, cũng biết nàng lão nhân gia nhiều ít phòng ngừa chu đáo, nhiều ít ngày nhớ đêm mong, bệ hạ trọng tình nghĩa, trọng hiếu nghĩa, sao không hiểu được phần tâm ý này của thái hậu!”
“Trẫm không cần!” Mặc Diễn lạnh lùng tương đối, thái y do dự.
“Diễn nhi!” Thái hậu một lui về phía sau, cầm thuốc trong tay, ra một dược hoàn ngửa đầu nuốt, mọi người kinh hô, Tiết cô cô xông lên trước, ngón tay Mặc Diễn siết chặc.
“Ngươi chỉ biết mẫu hậu thủ đoạn độc ác giết người không chớp mắt, không biết phụ hoàng ngươi tâm lạnh như hàn thiết!” Thái hậu vỗ về ngực cố sức thở đi ra ngoài, “Trong cung vốn là nơi người ăn thịt người, vô tình nhất nhà đế vương, mẫu hậu nếu không như vậy có thể nào chịu cho tới hôm nay, có thể nào bảo vệ con không vì làm thịt cá cho người khác mà bị cắt nát! Con luôn miệng nói ái mộ phụ hoàng của con, con làm sao biết bộ mặt thật của đế vương! Làm bạn với quân như với hổ mấy chục năm, mẫu hậu bảo vệ con hắn đăng cơ bảo vệ giang sơn cho hắn, thì là sau trăm tuổi thấy hắn mẫu hậu cũng quyết không cúi đầu! A Ngôn là mệnh của con, con là mệnh của mẫu hậu, hôm nay tâm ý con đã quyết, mẫu hậu lại có thể nào hại con có thể nào hại A Ngôn!” Thái hậu hai mắt đỏ bừng, hai tay run, Mặc Diễn nắm chặt tay ngón tay trắng bệch,, đang do dự có muốn hay không nhận lấy bình thuốc, chỉ nghe trong lòng một tiếng rên nhẹ.
“Ách...” Lâm Thanh Ngôn giùng giằng ngồi dậy một tay đỡ bụng, Mặc Diễn đỡ lấy y, chỉ thấy tay người nọ run rẩy rẩy đưa về phía bình thuốc.
“Ta ăn...” Lâm Thanh Ngôn hai mắt đẫm lệ mông lung, “Tạ ơn... Thái hậu ban cho...”
“A Ngôn!”
“... Tạ ơn... Thái hậu...” Lâm Thanh Ngôn đưa tay, Tiết cô cô vội vàng vài bước rẩy đưa về phía bình thuốc.
“Ta ăn...” Lâm Thanh Ngôn hai mắt đẫm lệ mông lung, “Tạ ơn... Thái hậu ban cho...”
“A Ngôn!”
“... Tạ ơn... Thái hậu...” Lâm Thanh Ngôn đưa tay, Tiết cô cô vội vàng vài bước đi qua đem dược hoàn đưa tới trong bàn tay mồ hôi ẩm ướt của y, Lâm Thanh Ngôn ngửa đầu ăn nhưng vô luận như thế nào đều nuốt không trôi, Mặc Diễn đẩy ra môi của y đem dược hoàn lấy ra, cắn vài cái ngậm một chút nước đút vào trong môi y, Lâm Thanh Ngôn nhíu mày nuốt xuống, khổ sáp tràn đầy khoang miệng, Mặc Diễn lại ngậm nước đường đút y một ngụm.
“Ách a ——!!” Không quá bao lâu Lâm Thanh Ngôn lại ngẩng đầu lên dùng sức, bụng dưới cũng bị xé rách, giữa hai chân đau như đao vắt, mồ hôi lạnh trên trán ngâm toàn thân, máu tanh giữa môi lại chảy ra, Lâm Thanh Ngôn siết chặc dây lụa.
“A Diễn —-!!” Lâm Thanh Ngôn tê tâm liệt phế gọi, Mặc Diễn vội vàng ôm hông của y.
“Diễn nhi không được! Không thể ôm như vậy, bất lợi cho sinh sản!” Thái hậu theo chờ đợi lo lắng, kêu Mặc Diễn ôm vai y.
“Dùng sức! Đi xuống bụng dùng sức!” hậu dậm chân, thái y trộm liếc mắt một cái, cái này sức mạnh giống như bà bà năm đó chạy đến tiếp sinh bệ hạ.
“Nhanh nhanh!!” Thái y tra xét sinh trình, chỉ nghe một thét đau, thai nhi sinh ra nửa cái đầu.
“Dùng sức, điện hạ lại dùng điểm lực!!” Sinh thị nhẹ đè nặng bụng dưới nhô cao, thái y chỉ huy Lâm Thanh Ngôn hô hấp, rốt cục, chỗ đó bị chậm rãi chống đỡ, toàn bộ đầu lộ ra.
“A —-!” Lâm Thanh Ngôn đau tới cực điểm, Mặc Diễn siết chặc tay y, lại trải qua giãy dụa dùng sức, rốt cục một tiếng thét lên đau đớn, thai nhi trượt ra bên ngoài cơ thể.”A Ngôn!!”
Lâm Thanh Ngôn hôn trầm ngủ mất, thái y từ dưới thân ôm ra thai nhi.
“Chúc mừng bệ hạ, là một tiểu hoàng tử!”
“Chúc mừng bệ hạ!” Cung nhân nhất tề quỳ xuống, Mặc Diễn gật đầu.
“A Ngôn, chúng ta lại có nhit tử.” Mặc Diễn hôn lên đầu người trong ngực, hoàng tử nho nhỏ rất nhanh được lau rửa đưa tới trong tay phụ hoàng, Mặc Diễn nhìn khuôn mặt của tiểu nhi tử, càng nhìn càng thấy giống Lâm Thanh Ngôn.
“A Ngôn, nhìn nhi tử.” Tay nhỏ bé trắng nõn cuộn thành một đoàn chạm tới khuôn mặt người đang ngủ say, tiếng khóc vang dội nỉ non bên tai, Lâm Thanh Ngôn nhíu mày.
“... Hài tử...” Lâm Thanh Ngôn đã nhanh nói không ra lời, dùng sức mở mắt nhìn một chút đứa nhỏ bên gối, vật nhỏ mới vừa rồi dằn vặt mình đến chết, khuôn mặt nhỏ nhắn nhiều nếp nhăn nhíu lại nho nhỏ vùng xung quanh lông mày, khả ái thương cảm, chưa phát giác ra nước mắt đã ướt nhẹp gối đầu.
“Cảm ơn A Ngôn lại cho ta thêm một nhi tử.” Mặc Diễn ôn nhu nói, Lâm Thanh Ngôn mỉm cười.
“Ách...” Lâm Thanh Ngôn muốn nói gì, bỗng nhiên nhíu mày rên rỉ một tiếng, dùng sức giơ cao thân, thái y vội vàng kiểm tra dưới thân.
“Quân hậu chớ hoảng sợ, lớn đi ra, tiểu nhân cũng nên nhanh.”
“Còn có... Một?” Mặc Diễn suýt nữa đã quên cái này, vỗ xuống đầu của mình.
Thái y đạm nhiên tự nhiên, nhẹ nhàng buông chăn gấm, cung nhân bưng tới chậu nước.
“Hài tử... Thế nào?” Lâm Thanh Ngôn khó khăn ngẩng đầu.
“Hoàng tử mạnh khỏe. Thai vị rất chính, quân hậu yên tâm.” Thái y vắt khăn lau chùi dưới thân, hơi dọn dẹp.
“A Ngôn, ngươi chịu khổ.” Mặc Diễn siết chặc tay y, Lâm Thanh Ngôn nhẹ nhàng lắc đầu.
“Con cái trái đều là đời trước mang tới, ngươi trốn cũng trốn không thoát, tránh cũng tránh không xong không phải sao? Hơn nữa kiếp này bọn họ gửi hồn sống ở trong bụng ta, cũng là phúc khí của ta.”
“Ai...” Mặc Diễn hôn một cái lòng bàn tay của y, Lâm Thanh Ngôn nhắm mắt, chờ lại một trận sinh đau.
Thái y thấy còn chờ chút canh giờ,, đều thối lui, chỉ để lại hai người.
Mặc Diễn đem người ôm vào trong ngực, khiến y gối lên trên đầu gối mình, dùng khăn ẩm chà lau đầu người trong lòng, Lâm Thanh Ngôn mở mắt, mỉm cười.
“Cười cái gì.”
“Ta nghĩ đến trước đây thật lâu, trong sơn động ngày mưa kia, ngươi cũng là ôm ta như thế.” Lâm Thanh Ngôn tựa hồ hồi ức, trong mắt có chút hơi nước, nhàn nhạt nhìn cây mẫu đơn trên đỉnh màn.
“Chuyện bao lâu về trước rồi.” Mặc Diễn cười cười, khẽ xoa đầu của y.
“Khi đó ta chỉ nghĩ, kiếp này nếu không gả cho ngươi, thề không làm người.”
“Ha hả... Lâu như vậy trước kia liền coi trọng trẫm đi?”
Lâm Thanh Ngôn nhẹ nhàng gật đầu.
“A Diễn, ta thực sự rất thích ngươi.”
“Ta biết.”
“Rất thích rất thích...”
Mặc Diễn cúi đầu ở trên môi tái nhợt hôn một cái, cùng y mười ngón đan nhau.
“Chờ thiên hạ thái bình, ta liền mang ngươi ra cung, chúng ta đi du sơn ngoạn thủy nhàn vân dã hạc, mọi chuyện không nhiễu, quên đi trần phàm.”
“Ừ.” Lâm Thanh Ngôn gật đầu, “Ta nghĩ đi Giang Nam, ta đời này đều chưa có xem qua cầu nhỏ nước chảy, trước từ trong cung... Bị mang đi khỏi đây, một người trốn ở trong rừng trúc nhỏ, ta rất sợ cô độc...”
“Sau đó sẽ không. Không bao giờ … như vậy nữa.” Mặc Diễn cọ khuôn mặt người trong lòng, cùng y vành tai và tóc mai chạm vào nhau.
“Ta...” Lâm Thanh Ngôn khó khăn thở phì phò, “Ta nhất định sẽ sống lâu một chút...”
“... Ách... Còn muốn... Thấy con của chúng ta lớn lên mà...” Tái nhợt ngón tay nắm chặt ống tay áo.
“Ừ.” Mặc Diễn nhẹ giọng đáp, nước mắt rơi vào vạt áo.
“... A Diễn... Ta sợ...” Lâm Thanh Ngôn mang theo khóc âm.
“Không sợ, A Ngôn không sợ.”
“Ta... Ách...” Ngực kịch liệt phập phồng, thân thể đơn bạc dưới chăn không ngừng run rẩy, bụng trước người bắt đầu buộc chặt.
“A Ngôn?”
“Ách... Đau...”
“A Ngôn!”
“Đau quá...”
“Người —!!” Mặc Diễn hoảng hồn, thái y nối đuôi nhau mà vào.
Đứa bé thứ hai sinh rất thuận lợi, chỉ bất quá lúc rơi xuống đất Lâm Thanh Ngôn triệt để không có hơi thở, thái y cứu chữa một trận, rút ra ngân châm, khí tức người nọ dần dần bình ổn, thầm than bí thuốc hoàng gia thật hiệu quả thần kỳ, đợi cho trẻ con khóc nỉ non thì mọi người cái này mới nhớ tới sự tồn tại của nàng, bệ hạ lại được một nữ nhi, phong Vĩnh Lạc công chúa, từ nay về sau vô cùng được Đế hậu yêu thích, mười bảy tuổi xuất giá thì có thể nói lục quốc chi tối thịnh, từ nay về sau trong hoàng thất tử nữ, không ai có thể sánh bằng.
– bụi bậm lạc định.