Này Quỷ Nhỏ, Lại Đây Ôm Một Cái!

Chương 92: Vậy ý là em muốn tôi hơn quà của tôi sao?




Cả một đêm Âu Dương Kiều Vỹ ngủ không ngon, lúc sắp chìm vào giấc ngủ thì trời đã hửng sáng.

Cậu nằm trên giường rất lâu, chỉ phóng tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mãi đến khi mặt trời chiếu những tia sáng đầu tiên vào góc phòng, cậu mới quyết định rời giường.

Lúc rửa mặt xong, cậu bước ra ngoài thì nghe thấy giọng cười nói của Liêu Mịch ở bên dưới. Trong bụng thầm hỏi không biết sáng sớm mà ai đã đến nhà. Cậu còn hoài nghi không lẽ hôm nay cậu lại rảnh rỗi như vậy?

Đi xuống được một nửa cầu thang, Âu Dương Kiều Vỹ bị một tiếng thốt thân thuộc làm giật cả mình.

“Ôi dì ơi, cái này đẹp quá ạ. Là dì tự tay lắm đó hở?”

Là giọng của Chúc Văn.

Nhưng tại sao mới sáng mà cậu ấy đã ghé qua nhà mình rồi?

Chúc Văn đang đứng bên cạnh Liêu Mịch, bàn tay nâng niu xuýt xoa một chiếc bình gốm có hoa văn rất thu hút. Đây là loại bình gốm đắt giá, từng đường nét hoa văn trên đó phải gọi là tuyệt phẩm.

Quả nhiên là sinh viên đại học Kiến Trúc, những thứ đẹp đẽ thế này lúc nào cũng khiến Chúc Văn mất hết bình tĩnh.

Liêu Mịch nghe cô xuýt xoa liên tục, không kìm được đỏ mặt: “Cái này là dì ngẫu hứng làm ra thôi, không ngờ được con khen đến thế. Hôm nào muốn học, qua đây dì bày cho.”

Chúc Văn quay đầu cười tíu tít: “Ôi thật ạ dì? Con là con thích lắm đó.”

Liêu Mịch xoa đầu cô, giống như xoa đầu đứa con gái út đáng yêu trong nhà. Sau đó bà phát hiện Âu Dương Kiều Vỹ đang đứng phía sau, vội lên tiếng:

“Bảo bối, con dậy rồi à? Có muốn ăn sáng không? Hôm nay có bánh mì con thích này.”

Âu Dương Kiều Vỹ đáp: “Vâng, để con tự lấy được rồi.”

Chúc Văn lúc này mới xoay người lại, khuôn mặt rạng ngời sức sống, giơ tay lên làm động tác “hi”: “Hi bạn thân, có bất ngờ không nào?”

Cậu đi qua phía đó, vừa lấy bánh mì vừa nói: “Không bất ngờ sao được? Sáng sớm đã nghe thấy giọng cậu tíu tít dưới nhà rồi.”

Chúc Văn cũng đi tới, thuận tay cầm lên một miếng bánh mì, rất tự nhiên cắn nhai.

“Thì là…hôm nay tớ muốn qua thăm dì một chút nè, rồi sẵn tiện cảm ơn cậu chuyện hôm qua luôn. Tớ có mang qua một ít đồ ăn đấy, dì để trong tủ lạnh cả rồi.”

Âu Dương Kiều Vỹ tốt bụng làm cho cô một chiếc bánh mì mứt dâu, sau đó làm cho mình thêm hai cái.

Liêu Mịch đã sớm đi ra ngoài vườn chăm sóc những cây rau của mình. Bà cũng hiểu được bọn trẻ sẽ thích một bầu không gian riêng tư hơn là có mặt bà ở đấy.

Hai người bọn họ ngồi ở bàn ăn, trò chuyện rôm rả không dứt.

Chúc Văn thích bánh mì mứt dâu, đòi cậu làm thêm một cái nữa.

Âu Dương Kiều Vỹ liếc nhìn cô, thuận miệng hỏi: “Ba mẹ cậu sáng nay thế nào? Có soạn quần áo sẵn cho cậu chưa?”

Chúc Văn nuốt miếng bánh mi xuống, không nhịn được nhăn nhó: “Vỹ Vỹ, cậu ác miệng vừa thôi! Tớ chỉ say có chút xíu, làm sao mà nỡ đuổi cổ tớ ra khỏi nhà được? Bất quá…sáng sớm đến giờ, mẹ chửi không ngớt, cho nên tớ mới trốn ra khỏi nhà tìm nơi trú đỡ nè.”

Âu Dương Kiều Vỹ không nói gì, thở dài một tiếng.

“Ờ mà, hôm qua hình như tớ bỏ lỡ chuyện gì rồi đúng không?” Chúc Văn đột nhiên chuyển chủ đề làm cho cậu nhíu mày cảnh cáo.

Bỏ lỡ chuyện hôm qua sao? Tớ còn chưa hỏi cậu tại sao dám tổ chức sinh nhật ở đó!

Âu Dương Kiều Vỹ nuốt xuống cơn giận trong lòng, tỏ ra hờ hững hỏi đến chuyện sinh nhật: “Bây giờ cậu tỉnh táo rồi thì khai thật đi. Vưu Kiện bảo cậu tổ chức sinh nhật ở Camouf phải không?”

Ngụm nước chanh dây trong miệng chưa kịp trôi xuống đã suýt bị phun ra. Chúc Văn khó khăn vỗ vỗ ngực, đương nhiên, hình tượng xinh đẹp của cô từ lâu đã không cánh mà bay rồi, cho nên không quá thẹn thùng xấu hổ.

Nhưng mà sặc nước là một thứ đau đớn khó tả.

Chúc Văn cầm khăn giấy lau lau miệng, sau đó đảo mắt một vòng mới dám thành thật khai báo: “Thật ra thì…chuyện thầy Vưu hẹn tớ ra để nhờ vả, cậu cũng biết mà. Trước đó cậu còn nói với tớ, chắc chắn thầy ấy sẽ đến tìm tớ. Vậy cậu cũng nên lường trước được mọi chuyện rồi chứ?”

Âu Dương Kiều Vỹ cũng vừa lau miệng xong, hai tay xếp bằng trên bàn, chớp mắt một cái: “Lường trước rồi thì sao? Tớ không thể lường được cậu sẽ say bí tỉ như con sâu rượu như vậy.”

Chúc Văn cười xòa: “Sau khi thầy mở lời nhờ giúp đỡ, tớ đã thẳng thừng cự tuyệt vì tớ nghĩ cậu cũng không muốn gặp mặt thầy nữa đâu. Nhưng sau đó, chuyện kia đột nhiên ập tới, tớ đây trái tim như vỡ thành nghìn mảnh, cuối cùng quyết định giúp đỡ thầy Vưu, sẵn tiện tìm một nơi giải bày tâm sự.”

“Điều kiện là gì?”

Nghe hỏi một cái, cô liền hiểu ý, khóe môi cong lên cười lém lỉnh: “Điều kiện là toàn bộ buổi tiệc sinh nhật đó, thầy Vưu đều chi trả, tức là không lấy tớ một đồng xu nào. Cậu nói xem, tớ vừa có thể giải tỏa nỗi buồn, vừa không hề tốn tiền, lại còn có thể giúp đỡ người thầy năm xưa. Hừ, quá hời rồi.”

Âu Dương Kiều Vỹ lườm một cái, trong lòng không mấy kinh ngạc với điều kiện của hai người họ.

Một thiếu gia họ Vưu như anh thì tiền bạc có nghĩa lý gì.

Quan trọng là kéo chân cậu đến Camouf được, đấy mới là thành tựu thật sự.

Chúc Văn nói xong thì uống thêm một ngụm nước chanh dây. Tâm trạng của cô sau một đêm say xỉn có vẻ thay đổi rất nhiều. Cô cười nói vui vẻ giống như mọi hôm, hoàn toàn không còn vác cái vẻ mặt đau đớn kia mà khóc lóc nữa.

Thật sự khi nhìn thấy cô bạn thân của mình khá lên, cậu cũng phần nào an tâm. Nhưng người ta thường nói, những người cười nói quá nhiều thì lại càng dễ cất giấu tâm sự trong lòng.

Nói chung, đằng nào cũng đáng lo cả.

Âu Dương Kiều Vỹ phồng má nén tiếng thở dài. Sau đó sực nhớ đến điện thoại di động của mình, cậu cắn môi than với Chúc Văn:

“Cậu có biết hôm qua người ta chơi trò khốn khiếp với tớ không?”

Ngay lập tức, vẻ mặt hóng hớt của Chúc Văn hiện ra. Cô nàng mở to mắt đầy tò mò: “Sao? Chuyện khốn khiếp à? Ấy, không lẽ trong lúc tớ say ngủ thì hai người đã…đã làm trò gì sao?”

“Không phải!” Cậu trừng mắt cảnh cáo trí tưởng tượng của cô, “Tớ mất điện thoại di động rồi.”

“Mất á? Sao cậu bất cẩn vậy? Nhưng mà…yêu tinh không thể tìm ra điện thoại được à?”

Âu Dương Kiều Vỹ cũng đã nghĩ tới chuyện này rồi, nhưng mà đột nhiên lại không muốn dùng phép thuật mà lấy lại điện thoại. Cậu vẫn muốn xem thử Vưu Kiện định sẽ làm gì tiếp theo.

“Tớ biết được là ai đang giữ nó rồi.”

Đầu óc của Chúc Văn cũng thuộc dạng lanh lợi, nhất là đối với những chuyện thế này.

Cô chậc lưỡi: “Thầy Vưu ghê gớm! Vậy mà cũng đã lấy được số điện thoại của cậu rồi. Cho thì lấy, không cho thì cũng lấy, haha.”

Tiếng cười hả hê của cô bất giác làm cậu thấy đau đầu.

Trong lòng không thể không mắng Vưu Kiện là gã đàn ông chiêu trò.



Đến trưa, Âu Dương Kiều Vỹ mới phát hiện tin nhắn ở trên máy tính. Cậu ngồi xuống đọc rồi gõ lại vài chữ, sau đó đứng dậy, khoác áo vào.

Chúc Văn đang nằm trên giường, thấy vậy liền ngồi bật dậy hỏi: “Ơ, cậu định đi đâu à?”

Âu Dương Kiều Vỹ khoác áo xong, theo thói quen định tìm điện thoại bỏ vào túi quần nhưng sực nhớ Vưu Kiện đang giữ nó. Cậu cắn cắn môi, nhíu mày.

“Vỹ Vỹ, cậu đi đâu vậy?” Chúc Văn vừa ngậm miếng bánh phô mai vừa rời khỏi giường, đi lại gần hỏi.

“Đi ra sân bay đón người.”

Chúc Văn ngẩn ngơ suy nghĩ: “Cậu quen ai ở bên nước ngoài à?”

“Ừm, một người bạn bên nước ngoài.” Âu Dương Kiều Vỹ đeo một chiếc balo màu đen sau lưng, nhìn cô có vẻ tò mò liền hỏi, “Cậu có muốn đi cùng không?”

Chúc Văn quay đầu quan sát thời tiết bên ngoài. Đang là giữa trưa, trời vẫn nắng, lâu lâu có vài đợt gió thổi qua, càng hắt cái nóng lên da mặt. Thả màn xuống, cô quay đầu định từ chối không đi nhưng đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó.

Vì vậy mà vội thăm dò: “Bạn của cậu tên gì đó?”

Âu Dương Kiều Vỹ mỉm cười nhìn cô, bình thản đáp: “Là người mà cậu luôn mong chờ gặp mặt đó!”

Giây đầu tiên, Chúc Văn sững người. Giây thứ hai, cô há miệng muốn nói gì đó. Giây tiếp theo, cô đã phóng đến bàn học, khoác áo vào và trong một trạng thái rất sẵn sàng.

Xong xuôi, Chúc Văn mỉm cười, khoác tay Âu Dương Kiều Vỹ nói: “Được rồi, đi thôi nào. Mau mau, đừng để người đẹp phải chờ đợi.”

Âu Dương Kiều Vỹ bị cô kéo đi xuống dưới nhà, đầu óc có phần hoang mang. Không lẽ Chúc Văn thật sự vui vẻ đến vậy sao?

Lúc đến sân bay, cô nàng bỗng nhiên cảm thấy hối hận. Đi bộ từ cổng ngoài đi vào sân bay quốc tế, đó là một quãng đường không hề gần.

Lại còn đi dưới trời nắng, cảm giác cả người sắp lã thành nước.

Âu Dương Kiều Vỹ không mở miệng than vãn như cô, chỉ chuyên tâm tìm kiếm bóng dáng người nọ trong biển cá. Một lúc sau, từ cửa kính, cậu nhận ra người con trai cao ráo mang theo khí chất ấm áp như ánh nắng đang chậm rãi đi đến phía mình.

Hôm nay anh mặc một bộ quần áo thoải mái giản dị. Một chiếc sweater màu đen kết hợp với chiếc quần bò đậm màu. Các ngón tay thon dài mảnh khảnh, lộ rõ những khớp xương, khi nắm lại kéo vali thể hiện rõ sự mạnh mẽ của mình.

Âu Dương Kiều Vỹ kéo tay Chúc Văn, ý muốn chỉ cho cô nhìn thấy Dalziel đang đến gần. Chúc Văn vẫn mãi lóng ngóng tìm kiếm, không ngờ đối tượng đã sớm xuất hiện trước mặt mình.

Cô nhất thời không nói được gì.

Dalziel gặp lại Âu Dương Kiều Vỹ, ngay lập tức cười đến hạnh phúc. Anh bước tới, ôm lấy cậu như thói quen.

Sau đó mới nhìn qua phía Chúc Văn: “Hi!”

Chúc Văn chớp chớp mắt, cảm thấy khí chất từ chàng trai này tỏa ra không tầm thường chút nào. Nhìn từ trên xuống dưới, cô nức nở khen ngợi trong lòng.

Quan trọng trên người anh có một mùi rất đặc biệt.

Đó là mùi tiền.

Qua một lúc, Chúc Văn sực tỉnh, vội vàng mỉm cười: “Hi! Mình là Chúc Văn.”

Dalziel đáp: “Tôi là Dalziel, rất vui khi gặp cậu.”

Âu Dương Kiều Vỹ ở bên cạnh khẽ nói: “Thật ra cậu ấy bằng tuổi em.”

“Ô, vậy à? Từ ban đầu anh đã cảm giác như vậy rồi. Cô bé trẻ trung đáng yêu vậy mà.”

Chúc Văn được khen, cảm tình đối với anh ngày càng tăng lên: “Hì hì, em nghe Vỹ Vỹ kể về anh nhiều lắm, hôm nay mới được gặp mặt. Quả nhiên, không sai một chút nào.”

Dalziel hơi kinh ngạc: “Julian kể về anh à?”

“Tất nhiên rồi ạ!” Chúc Văn định nói tiếp nhưng lại bị cậu ngăn lại.

Hai người này nếu mà ngồi với nhau có thể sẽ trò chuyện mất hết một ngày. Và đương nhiên sẽ không có chuyện gì hay ho cả.

Âu Dương Kiều Vỹ muốn bóp trán, lại nhìn Dalziel nói: “Chúng ta ra xe thôi, ngoài trời nóng quá!”

Dalziel đồng ý, cùng đi theo phía sau hai người họ.

Ngồi trên xe, Âu Dương Kiều Vỹ suy nghĩ về chỗ ở của anh. Mặc dù cậu biết anh sẽ sắp xếp thời gian bay qua đây thăm mình, nhưng cậu không rõ là khi nào.

Bây giờ chuyện tới đột ngột như thế làm cậu khó xử.

“Hay là anh ở bên nhà cậu của em được không?”

Dalziel quay qua nhìn cậu: “Ừ, nhưng mà sợ phiền cậu Leo.”

“Không sao đâu, cậu em cũng bận rộn suốt, hiếm khi ở nhà lắm. Em sẽ gọi điện nói với cậu một tiếng. Còn bây giờ thì anh qua nhà em chơi hôm nay nha.”

Dalziel lần đầu tiên đến nhà cậu, trong lòng vừa vui sướng vừa hồi hộp.

Chúc Văn ngồi ở ghế lái phụ, cảm thấy mình bị đá sang một bên, bỗng dưng tiu nghỉu nói: “Nè, hai người quên mất em rồi phải không?”

“Chúc Văn cũng đến nhà Julian chứ?”

“Có chứ ạ! Em sẽ ở đấy vài hôm đó nha.”

Dalziel ngẩn người, nhìn sang phía cậu.

Cậu cũng ngây ra một lúc mới tiếp lời: “Cậu không định về nhà à?”

“Không! Cậu phải chứa chấp tớ đỡ vài hôm đi. Bây giờ tớ về, mẹ sẽ lại chửi không ngừng.”

Thật ra Dalziel chỉ biết ngôn ngữ thông dụng cơ bản, vẫn chưa thông suốt hết được mọi thứ mà hai người đang nói. Anh chỉ cảm giác cô bạn Chúc Văn này rất đáng yêu, rất tốt tính với Âu Dương Kiều Vỹ mà thôi.



Hoàng hôn mỏng manh dần, dường như sắp sửa bị bóng tối xuyên qua tầng mây xé toạc thành từng mảnh nhỏ.

Liêu Mịch gặp mặt Dalziel, ngay từ giây phút đầu tiên đã nảy sinh cảm tình quý mến.

Anh nói chuyện rất lễ phép và chừng mực. Vẻ ngoài cũng lịch sự và đường hoàng. Mọi thứ chỉ có thể tóm gọn bằng một từ “hoàn hảo”.

Đem đồ ăn đặt trên bàn, Liêu Mịch mỉm cười nhìn bàn ăn hôm nay có vẻ đông vui hơn mọi hôm. Âu Dương Chấn Anh đi công tác suốt cho nên bà luôn cảm thấy cô đơn và buồn tủi.

Vậy mà hôm nay lại khác biệt.

Chúc Văn phụ giúp mang đồ ăn ra ngoài, sau đó ngồi xuống bên cạnh Liêu Mịch. Nhìn hai người thân thiết giống như hai mẹ con ruột vậy.

Dalziel nhìn đồ ăn trên bàn, mỉm cười nói: “Hôm nay vất vả cho cô rồi ạ. Nhiều món thế này, chắc chắn con phải ăn hết.”

Liêu Mịch nói: “Ăn nói khéo léo như vậy, khối cô chết với con đấy, Dalziel.”

Nghe câu này, anh thầm nhìn sang Âu Dương Kiều Vỹ ở bên cạnh. Cùng lúc, cậu cũng nhìn qua anh, thế nhưng hai ánh mắt là hai cảm xúc khác nhau rõ rệt.

Âu Dương Kiều Vỹ nhìn ra được suy nghĩ của anh, vì vậy vội dời tầm mắt, nói với mẹ mình: “Mẹ đừng trêu anh ấy nữa, anh ấy ngại đó.”

“Con không ngại đâu ạ.” Dalziel cười, “Thật ra con đã có người trong lòng rồi.”

Một giây sau, cả Chúc Văn lẫn Âu Dương Kiều Vỹ đều đứng hình.

Chúc Văn gắp miếng chả giò giữa chừng cũng khựng lại, liếc nhìn cậu.

Liêu Mịch hơi ngạc nhiên: “Vậy à? Cô gái nào hạnh phúc quá vậy!”

Âu Dương Kiều Vỹ cúi mặt im lặng ăn cơm, không dám xen vào, sợ sẽ để lộ nhiều chuyện không hay.

Dalziel chỉ nói lấp lửng một câu như vậy thôi chứ không nói sâu thêm. Anh thừa hiểu được cậu đang rất căng thẳng, dù sao bản thân anh không thúc ép chuyện tình cảm cũng như quyết định của cậu.

Anh chấp nhận chờ đợi câu trả lời.

Sau bữa ăn, Chúc Văn ở dưới nhà trò chuyện với Liêu Mịch. Hai người vừa xem chương trình trên tivi vừa bàn tán không ngừng.

Dalziel lên phòng Âu Dương Kiều Vỹ nghỉ ngơi một chút. Âu Dương Kiều Vỹ dọn lại giường nệm cho anh. Khi cậu dọn xong thì cửa phòng cũng vừa mở ra.

Dalziel nhìn cậu nói: “Phiền em rồi.”

Âu Dương Kiều Vỹ nhún nhún vai, ngồi xuống chiếc ghế xoay gần đó: “Có gì đâu, ngồi máy bay lâu như thế, đáng lý anh nên nằm nghỉ từ trưa rồi.”

Dalziel ngồi xuống giường, không thấy buồn ngủ lắm. Anh muốn nói chuyện với cậu nhiều hơn.

“Trưa nay anh nhắn tin mà không thấy em trả lời.”

Nhắc tới chuyện này, cậu lại thở dài: “Ừm, thật ra điện thoại của em không có ở đây.”

“Sao vậy? Bị hư hay sao?”

“Không có. Có một người đang giữ nó rồi.” Cậu nói xong, đột nhiên nghĩ ra một chuyện, bèn mượn điện thoại của anh.

Dalziel không rõ cậu sắp gọi điện cho ai, nhưng nhìn biểu cảm trên mặt vẫn không thay đổi cho lắm.

Âu Dương Kiều Vỹ gọi vào điện thoại của chính mình, sau vài tiếng chuông đổ, cuối cùng cũng có người bắt máy.

Giọng nói bên kia trầm trầm lại lười nhác, giống như đang ngủ mà bị đánh thức vậy.

Thế quái nào cậu lại nghe thấy nó quyến rũ được nhỉ?

“Ai vậy?”

Âu Dương Kiều Vỹ bình tĩnh đáp: “Là tôi đây. Chú có vẻ thích thú khi giữ điện thoại của tôi quá nhỉ?”

Giọng nói lười nhác lập tức thay đổi, một vài tiếng loạt xoạt phát ra, dường như anh vừa ngồi dậy.

“Rốt cuộc cũng chịu tìm tôi rồi à?”

Âu Dương Kiều Vỹ cắn môi: “Tìm điện thoại của tôi mới đúng. Khi nào chú định trả lại cho tôi đây? Không phải đã lấy được thứ chú muốn rồi sao?”

“Em biết tôi muốn gì à?”

“Chú đừng hỏi ngược với tôi.”

Bên kia khẽ cười khan một tiếng, lại nói: “Em thừa biết tôi muốn thứ gì nhất mà. Để xem khi nào tôi trả lại cho em được.”

Cậu bỗng dưng cười lạnh vào điện thoại: “Chú lại sắp chiêu trò rồi. Tôi đến đấy lấy lại là được chứ gì?”

Đầu dây không truyền lại tiếng động nào, như có một khoảng lặng chen vào giữa.

Một lúc sau, anh khẽ nói: “Bé con, em rất thông minh. Nếu em qua đây, tôi nghĩ mình phải thưởng cho em một cái gì đó.”

“Chú nghĩ tôi muốn nó không?”

“Vậy ý là em muốn tôi hơn quà của tôi sao?”

Bàn tay giữ điện thoại của cậu khẽ run lên. Âu Dương Kiều Vỹ hít sâu một hơi, liếc nhìn Dalziel vẻ mặt không còn vui vẻ, tựa hồ đã nghe thấy đoạn trò chuyện biến chất của cậu và Vưu Kiện.

Cậu xoay người đi về phía cửa sổ nói tiếp: “Chú đang ở đâu?”

“Đến Camouf đi, tôi đợi em.”

Âu Dương Kiều Vỹ liếc mắt nhìn ra ngoài trời, đêm xuống, cả bầu trời tối đen như mực. Khung kính cửa sổ phản chiếu nụ cười trên môi cậu, rất tà mị. 

Hết chương 92.